Tín dụng đen – Phần 4 – Botruyen

Tín dụng đen - Phần 4

Phần 11

Thực ra, nhận được tin nhắn lúc đó, mình thấy lo lắng và hoài nghi hơn là vui mừng. Như vậy là có người biết mình đang muốn tìm hiểu thông tin về vụ này và người đó muốn “giúp” mình. Tất nhiên, họ muốn giúp mình, chứng tỏ họ cũng có liên quan hoặc biết đến vụ việc này. Nhìn lại toàn bộ vụ việc, thì những người biết hoặc liên quan đến vụ việc này có : Kiều, Vân, Hải, Hà, Quảng, 4 thanh niên đa cấp, 3 thằng cốt đột, con bé giúp việc nhà lão Quảng, và có thể … cả cái Uyên nữa. Nhưng tất cả đều chẳng có mối quan hệ gì gọi là thân thiết với mình cả. Nên họ quan tâm gì đến việc tôi cần biết thêm thông tin gì. Vì vậy, họ sẽ chẳng tự nhiên mà giúp mình đâu.

Nếu họ “giúp” mình điêu tra thì chỉ có thể có 1 lý do duy nhất. Họ muốn mình biết những thông tin đó. Và mình đang là 1 công cụ để họ đạt được mục đích của mình.

Nghĩ thế, nhưng ở vào hoàn cảnh của mình lúc đó, khi tất cả mọi cánh cửa để tìm hiểu thông tin đều đã đóng sập lại. Mình không thể không bám vào manh mối duy nhất này.

Bởi vậy, sau khi nhận được tin nhắn, mình phi ngay đến đường Lạc Long Quân. Địa chỉ trong tin nhắn là một căn nhà nhỏ trong ngõ, không có gì đặc biệt. Ngoại trừ … Nó bị khoá ngoài.

Mình đành ra quán nước đầu ngõ ngồi đợi, tiện thể dò hỏi thông tin từ bà bán nước luôn.

Nghe mình hỏi về chủ nhân căn nhà đó, bà bán nước nhìn mình cười nham hiểm: “Trông mày đâu đến nỗi nào mà sao giao du với loại con gái ấy”

Mình hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Loại con gái nào cơ ạ”

Bà bán nước vẫn nhìn mình, có vẻ như thấy mình ngây ngô thật nên bà ấy mới cười đổi giọng: “Thôi xong, lại có thêm con gà nữa rồi, bà nói cho mày biết, nhà đấy có 5-6 đứa con gái thuê, toàn loại bán trôn nuôi miệng thôi, mày liệu liệu mà tránh xa ra”

Mình nghe thế thì cũng đoán ra rồi, nhưng vẫn làm bộ hốt hoảng hỏi: “Bà bảo nhà đấy là cave thuê ạ, thôi chết cháu rồi, cháu mất cho con đĩ đấy đống tiền rồi”

Bà bán nước lắc đầu quan ngại đáp: “Bà sống bằng này tuổi, loại người nào mà bà chả biết, cái bọn trong nhà đấy, ngày ngủ, cứ đêm tối mới mặc quần áo ngắn cũn cỡn ra đường, xong thì có mấy thằng cô hồn qua chở tăng 3, tăng 4 đi, nó không phải cave thì cứ chặt đầu bà đi”.

Mình cố làm bộ mặt chán nản tuyệt vọng hỏi lại: “Thế bà có biết đứa nào ở đấy không ạ, mà bà bảo bọn nó ngủ ngày cày đêm, mà sao giờ này đã thấy bọn nó khoá ngoài đi đâu hết rồi ạ”

Bà bán nước có vẻ cảm thông sâu sắc với thằng con trai bị đĩ lừa như mình nên an ủi: “ Bà thấy cũng phải đến 2-3 hôm nay, không thấy bọn nó về đấy rồi. Có lẽ, có con nào trong đấy lừa được mày rồi, bọn nó lại dọn ổ để mày khỏi tìm được thôi. Mà bà thấy mày cũng đâu đến nỗi nào, thôi ráng mà kiếm đứa con gái nào cho tử tế, tơ tưởng đến bọn này làm gì, hỏng cả đời đấy con ạ”

Mình nghe thế thì tiu nghỉu. Vậy là công toi rồi, chả biết ai là người bắn tin cho mình ngôi nhà này. Nhưng giờ chả biết chủ nhà là ai thì cũng bằng hoà. Thế là vụ việc lại đi vào bế tắc mất.

Nhưng lúc đó mình chợt nghĩ: Đâu phải mình không biết chủ nhà là ai. Bà bán nước chả nói bọn trong đó là cave còn gì. Cave… cave …

Đến đây mình chợt nhớ đến buổi đầu tiên gặp em Hà, chả phải ngay lúc đó mình đã thấy em Hà có vẻ gì đó giống team gõ của em Nhung sao. Cái cách ăn mặc, rồi đốp chat chửi bới lão Quảng không phải gõ thì chắc hẳn là cave rồi.

Mà đã là gõ thì phải nhờ đến em Nhung thôi. Dù là mong manh, nhưng mình vẫn nghĩ, cùng dân trong nghề, chắc các em ấy sẽ biết thông tin về nhau. Hơn nữa thì Nhung nó cũng đã từng có số có má trong cái nghề này nữa.

Bởi vậy, mình liền bấm số gọi cho Nhung, chuông vừa đổ là em nó đã bắt máy: “Đm, sao lâu lắm rồi không thấy liên lạc gì với em, anh phũ vai lol”

Mình cười: “Mày giờ chồng con rồi, anh liên hệ với mày làm gì, chồng mày nó biết nó phang cho thì bỏ bố”

Nhung nó vẫn xa xả: “Đm, chồng con đéo gì anh ơi, anh dạo này không để ý mạng mẽo gì à, trên youtube có cái clip em đánh ghen nổi tiếng thế mà anh không biết à”

Mình ngạc nhiên: “Thật không đấy, sao anh không biết gì, thế mày dạo này ở đâu, anh chạy qua, nhân tiện nhờ mày tí việc”

Nhung nó ngập ngừng: “Anh gặp em bây giờ thì … Nhưng thôi kệ, lâu anh em mình không gặp nhau rồi, anh qua nhà em đi, em vẫn ở đấy thôi”.

…………………………..

Nhung nó đón mình bằng khuôn mặt sưng vù một bên và cánh tay băng bó. Không chỉ vậy, cả mặt mũi và người ngợm nó đều tàn tạ đi rất nhiều.

Thấy mình, ánh mắt nó bẽn lẽn, ngại ngùng, nhưng vừa thấy mình có vẻ ái ngại và thương hại thì nó chuyển sang vẻ bất cần, nói: Anh đừng nhìn em kiểu đấy, em đuổi mẹ anh về đấy.

Mình cười: Ô hay, thế éo nào mà giờ mày nói chuyện với anh kiểu đấy, dù gì trước đây cũng có chút tình cảm với nhau mà.

Nó vẫn đốp chat: Anh coi đấy là chút tình cảm thì tốt nhất anh em đéo nhìn mặt nữa cho xong. Không phải vì anh có người yêu rồi thì em sẽ bám anh bằng chết. Tính anh em biết, thà lấy đĩ về làm vợ chứ không lấy vợ về làm đĩ, đúng không? Em mà làm vợ thì đéo con nào bằng được luôn. Nói thế cho nhanh.

Mình cười: Thôi, mày dẹp mấy cái chuyện đéo xảy ra được đấy đi. Mày chả chồng con tử tế rồi còn éo gì nữa.

Nó thản nhiên: Chồng con éo gì anh ơi, em khôn ngoan không lại với chồng, tưởng lừa được thằng công tử nhà giàu. Ai ngờ bị nó lừa lại.

Mình ngạc nhiên: Đến mày cũng bị lừa á.

Nó: Lừa, lừa quá đi chứ, lừa vãi lol luôn, cả nhà thằng mặt lol đấy nó lừa em. Đến khi cưới về em mới biết nó nghiện, nghiện lòi tù và luôn. Mà lúc đó có bầu rồi, em thì tin tưởng là cải tạo được nó, với thấy nhà nó giàu thế. Nếu cố cho nó cai nghiện được thì chắc cũng đéo đến nỗi khổ. Mà đéo ăn thua anh ạ, nhà thằng mặt lol đấy nó dứt tình với thằng lol đấy luôn. Đéo cho cái lol gì. Thằng mặt lol đấy nó sống ăn bám em từ khi cưới đến giờ.

Mình nhăn mặt xua tay: Mày từ từ hộ anh cái, Nói chuyện có mấy câu mà cứ lol lol lol, anh chóng hết cả mặt. Trước mày nói chuyện với anh có thế đâu.

Nó nghe thế thì cười đáp: Anh thông cảm, đời em nát quá rồi, văng bậy nhiều giờ thành thói quen đéo sửa được nữa.

Mình: Thế giờ thì sao rồi, nó ăn bám mày rồi mà lại còn ngoại tình hay sao mà mày phải đánh ghen.Mà cái clip đánh ghen đâu, đưa tao xem phát.

Nó lấy điện thoại, vừa tìm clip vừa nói: Em đã bảo đời em nát mà, thằng mặt lol đấy nó lấy tiền của em đi hú hí với con khác, mà con mặt lol đấy nó có ra cái đéo gì đâu. Đéo bằng đến con cave hạng 3 mà ngày xưa em chăn nữa là. Nhục vãi lol anh ạ.

Nói đến đây, nó đưa đt cho mình coi, trong clip nó đang túm tóc với cầm guốc phang một con bé khác, nó chửi thì ngoa vãi lol luôn, mình cũng không tiện kể lại, nhưng nhớ có 1 câu kinh điển: “Em ơi, em là cave, em dis nhau với trai, sướng lol thật đấy nhưng em phải lấy tiền. Cave có đạo đức của cave em ạ. Em để nó dis miễn phí đéo lấy tiền nó khinh em như chó em biết không”

Mình tắt điện thoại, quay qua nhìn nó hỏi: Thế xong thằng kia nó đánh mày ra nông nỗi này hả.

Nhung cười: Thằng mặt lol đấy cũng đéo khá hơn em đâu anh. Nó ăn cái điếu cày vào đầu, nằm viện nửa tháng rồi chưa tỉnh đấy.

Mình nhìn nó, im lặng. Thấy thương hơn là giận. Ngày trước nó hô phong gọi gió, cầm đầu một lũ đàn em, dắt mũi một lũ đàn ông. Vậy mà giờ thành ra đứa con gái người không ra người, ngợm không ra ngợm thế này.

Mình: Thế con mày đâu, ai nuôi. Giờ mày làm gì ..

Lần đầu tiên từ lúc gặp lại, mình thấy nó buồn. Không khóc lóc, nó chỉ im lặng và nhìn vô định vào khoảng trống trước mặt.

Hồi lâu, nó nói, giọng nghèn nghẹn: Em sống đến giờ cũng chỉ vì đứa con, chứ đời em còn gì để mất đâu. Từ lúc sinh đến giờ, nhà thằng kia có đoái hoài gì đâu. Đến hộp sữa cũng không có. Mình em phải nuôi nó, giờ em đang gửi nó ở nhà cho bà già nuôi. Em đi làm lại rồi anh ạ. Giờ phải nuôi cả đứa con với bà già ở quê, cứ ngồi không mãi thì lấy đâu ra.

Mình: Trước mày kiếm cũng đc nhiều mà. Hết rồi sao.

Nó: Hết thì chưa. Nhưng miệng ăn núi lở, với cả thằng mặt lol kia nó cũng phá của em nhiều nữa. Giờ em làm còn lo cho con em sau này nữa. Ít nhất cũng phải hai chục năm nữa. Giờ không làm, chỉ 2-3 năm nữa có muốn làm cũng đéo được nữa. Mà nói thật, giờ em làm cũng không còn được như xưa nữa.

Mình nhìn nó cũng đoán ra, những vẫn nói cho nó vui: Anh thấy nếu mặt mày hết sưng thì vẫn ngon lành mà.

Nó im lặng, xong đứng lên, tụt cái váy xuống. (Mấy năm không gặp mà nó vẫn giữ thói quen cũ, cứ hứng lên là cởi sạch trước mặt mình). Mình nhìn mà không muốn tin vào mắt nữa: Ngực nó chảy xuống, bụng thì săm chi chít, nhìn là biết chắc do sinh con, bụng bị rạn nên phải săm để che đi. Giờ nó có muốn đi khách 500k cũng khó chứ đừng nói đi 2-3 triệu như trước.

Mình đợi nó mặc lại váy rồi hòi: Thế giờ mày định sao.

Nó cười cười: Anh yên tâm, đéo phải thương cái thân em, em đang nghiên cứu đi bơm lại ngực với hút mỡ rồi. Xong em đi Sinh làm anh ạ. Con Hoài nó đi Sing mỗi ngày kiếm được 2-3 chục củ là bình thường.

Mình: thế chồng con thì mày tính sao.

Nó: Con thì em vẫn gửi bà già nuôi thôi, còn chồng, nói thì nói thế, chứ em không bỏ được. Một phần vì thương. Một phần là em không muốn con em không có cha. Em đã không cha, em hiểu một đứa không có cha nó khổ sở nhục nhã như nào.

Mình im lặng nhìn nó, buồn, thương … nhưng bất lực, không thể giúp gì cho nó được.

Nó thấy thế thì lại toét miệng cười: Thôi, nói làm đéo gì chuyện đấy nữa, thế anh luật sư định nhờ em chuyện gì. Cũng có việc mà luật sư phải nhờ đến sự giúp đỡ của một con đĩ sao.

Mình: Thôi mày đừng nói kiểu đấy nữa, anh em chơi với nhau bao năm nay rồi, nói chuyện bình thường đi. Mày như nào anh biết, mà anh như nào mày cũng biết.

Ngừng một lúc, thấy nó nhìn mình, vẫn ánh mắt quan tâm và tha thiết như xưa, mình đành quay đi nói tiếp: Việc anh nhờ chả biết mày có giúp được không. Anh đang dính vào một vụ mà đéo có manh mối gì cả. Manh mối duy nhất thì liên quan đến một con bé, mà anh đoán là nó làm cùng nghề với mày. Giờ anh không biết nó ở đâu. Thử hỏi xem mày có giúp được không.

Nó: Thế anh biết thông tin gì về nó.

Mình: Nó cao khoảng 1m63-1m65, tầm tầm đấy. Mặt mũi thì cũng bình thường, chắc trong team gõ của mày ngày xưa thì chỉ xếp loại 2. Tên nó là Hà, đéo biết có phải tên giả hay không. Nhưng đấy chắc là tên thường gọi. Nó từng ở cùng 5,6 đứa khác ở. … Lạc Long Quân.

Nó: Anh hỏi gái hạng 1 thì em có thể nói anh biết ngay. Nhưng gái loại 2 thì để em hỏi mấy con em đã. Những nếu đã biết cả chỗ ở thì chắc là sẽ tìm ra thôi. Anh yên tâm. Thôi, anh đợi em thay quần áo xong anh em mình đi uống rượu.

Hôm đó, mình ngồi tiếp rượu Nhung đến khuya, xong chở nó về rồi phi về nhà. Về đến nhà, mở cổng ra thì thấy một tập hồ sơ nằm dưới khe cửa ……

……………

Phần này hơi lan man 1 chút, những cũng để trả lời cho 1 số anh em về cuộc sống hiện tại của em Nhung nhé.

Phần 12

Mình hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhặt tập hồ sơ mang vào trong nhà. Tắm rửa xong xuôi mình mở tập hồ sơ ra xem. Vừa nhìn mấy trang đầu mình đã lạnh sống lưng.

Tập đầu tiên là biên bản khám nghiệm hiện trường của cơ quan điều tra. Và đó là hiện trường nơi xảy ra cái chết của Kiều.

Theo ảnh chụp và ghi chú trong đó thì Kiều chết do treo cổ ở một căn phòng trống trong nhà…..

Mình hơi kém trong việc miêu tả chi tiết nên không biết viết thế nào để anh em nắm được toàn bộ hiện trường vụ việc. Bởi trong tập hồ sơ, điều tra viên liệt kê từng chi tiết nhỏ tại hiện trường như: hiện trường phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, xong mới đến căn phòng trống nơi Kiều tự tử. Trong hồ sơ, có ảnh chụp toàn cảnh, rồi đến từng chi tiết trong các căn phòng. Rồi ảnh chụp Kiều lúc còn đang treo cổ toong teng, đến khi được hạ xuống, ảnh chụp mặt mũi chân tay, cả lúc còn mặc quần áo đến chụp nude.

Xong sang đến tập hồ sơ thứ hai thì là biên bản khám nghiệm tử thi. Cái này thì mặc dù mình cũng theo nhiều án giết người rồi mà nhìn vào vẫn buồn nôn. Thiết nghĩ năng lực văn chương cũng không đủ để miêu tả tường tận cho anh em hiểu được …

Mình chỉ tóm tắt lại kết luận về những nhận định của điều tra viên với vụ việc như này:

– Cửa căn hộ được khoá kín. chìa khoá tìm thấy trong túi xách của nạn nhân.

– Toàn bộ căn nhà không có biểu hiện xáo trộn, lục lọi.

– Nạn nhân chết có nhiều biểu hiện nghi vấn.

– Ghế để nạn nhân bắc lên tự tử, nằm dưới chân nhưng không đổ.

– Cổ nạn nhân không có vết cào cấu do móng tay gây ra.

……………

Với những nhận định như trên, mình không ngạc nhiên khi điều tra viên kết luận đây là một vụ giết người được dàn dựng như một vụ tự tử.

Mình thì dù không có tập hồ sơ đó, cũng không bao giờ nghĩ Kiều tự tử. Lần gặp cuối cùng, dù Kiều thể hiện sự lo lắng, nhưng chắc chắn nó không đủ để Kiều quyết định tự sát.

Mình vứt tập hồ sơ sang một bên, nhìn ra ngoài trời tối đen như mực, lo lắng suy nghĩ.

Vậy là ku “sự” không lừa mình, Kiều chết rồi. Mặc dù có linh cảm không tốt về chuyện này từ trước, nhưng cái chết của Kiều khiến mình thực sự quá bất ngờ và … kinh hoàng. Đứa con gái mới hôm trước mình vừa…. sờ ngực, giờ đã bị phanh thây nằm một đống bầy hầy ở đó).

Những tấm ảnh khám nghiệm tử thi khiến mình ám ảnh, nhưng những thứ liên quan đến cái chết của Kiều với mình … còn kinh khủng hơn. Dù không có bằng chứng xác thực, nhưng mình linh cảm rằng, ngay từ đầu, việc Kiều đến tìm mình cũng nằm trong một kế hoạch của hung thủ. Và mình thấy buồn nôn khi nghĩ rằng, mình là một trong những nguyên nhân dẫn đến cái chết của em ấy.

Trong đầu mình quay cuồng bao nhiêu nghi vấn: Ai là người giết Kiều, ai là người gửi tập hồ sơ này cho mình, và mình có vai trò gì trong toàn bộ vụ việc này. …

Lo lắng và sợ hãi, suốt đêm hôm đó mình không ngủ được. Đọc đi đọc lại hồ sơ nhưng cũng chả lần ra manh mối gì. Mãi đến gần sáng, mệt mỏi, mình mới đặt lưng xuống ngủ thiếp đi.

………………………………….

Tỉnh dậy thì cũng đã gần trưa, mình gọi điện xin nghỉ ngày hôm đó. Ở vào hoàn cảnh mình lúc đó thì thật khó có thể đi làm như không có gì xảy ra.

Mình lôi tập hồ sơ xem lại và cố ép đầu óc tỉnh táo để suy nghĩ.

Đặt mình vào vị trí của hung thủ. Việc giết Kiều chắc chắn không phải là 1 phút bốc đồng. Hung thủ phải có chuẩn bị từ trước thì mới có thể dựng hiện trường giả một cách khéo léo như vậy.

Có điều, hung thủ đã cất công dựng hiện trường giả, tại sao lại xuất hiện những sai lầm sơ đẳng như vậy. Muốn tự tử thì nạn nhân phải xô đổ ghế, đằng này cái ghế vẫn giữ nguyên vị trí,đồng thời người tự tử ở cổ phải có vết xước do móng tay cào cấu, bởi theo phản xạ tự nhiên, khi bị nghẹt thở người ta sẽ tìm mọi cách lấy tay gỡ dây thít cổ ra. Mình nghĩ, vì những lý do đó mà điều tra viên ngay lập tức kết luận đây không phải tự sát mà là một vụ án giết người.

Dù sao đi nữa, từ việc nạn nhân bị giết tại nhà (khu chung cư cáo cấp), cửa khoá ngoài, và dàn dựng thành 1 vụ tự tử có thể khẳng định hung thủ là người thân quen với nạn nhân.

Vậy hung thủ là ai, động cơ của hắn là gì. (Bạn đang đọc truyện tại wapsite Haythe.US – Chúc bạn có những phút giây vui vẻ) Chắp nối lại toàn bộ vụ việc, nhất là nội dung trao đổi với Kiều ở lần gặp cuối, mình đoán Vân là người có động cơ rõ ràng nhất để giết Kiều. Chỉ cần Kiều chết, việc giả mạo giấy tờ căn nhà để lừa bán cho Hà sẽ đổ lên đầu Kiều. Nhưng liệu Vân có đủ nhẫn tâm để ra tay sát hại chị gái mình hay không. Khả năng Vân phải có đồng phạm, người đủ máu lạnh để xuống tay với Kiều.

Nghĩ đến đây mình lấy tay tự tát vào mặt và tự nhủ: Ô hay mình quan tâm đến thằng nào giết Kiều làm đéo gì. Việc đó là của điều tra viên, mình không phải Conan, cũng éo được lợi lộc gì nếu tìm ra hung thủ. Việc của mình là làm sao thoát ra khỏi vụ việc này. Chỉ thế thôi đã đủ đau đầu rồi.

Muốn thoát ra khỏi vụ này, Cần phải trả lời câu hỏi Tại sao Vân lại kéo mình vào vụ án này. Tự nhiên có thêm một thằng luật sư tham gia vào vụ việc. Dù ít hay nhiều thì khả năng bại lộ tung tích của Vân cũng sẽ cao hơn.

Đến đây, Mình nghĩ có 2 khả năng:

1 là ý định giết Kiều của Vân xuất hiện sau khi thuê mình. Có thể là từ khi Kiều phát hiện vụ giấy tờ giả.

2 là Vân đưa mình vào như một mắt xích để việc giết Kiều được thuận lợi hơn, bất chấp rủi ro sẽ cao hơn.

Nếu là trường hợp một thì mình nghĩ mình sẽ an toàn. Bởi việc mình xuất hiện không nằm trong kế hoạch giết người của Vân. Có đen đủi đi nữa thì cũng chỉ là người có liên quan, lên công an lấy lời khai dăm buổi rồi về.

Chỉ sợ nó là trường hợp 2, mình lại là thằng thế mạng giống vụ KVGBL thì vỡ mồm. trường hợp này phải nhanh chóng trả lời được câu hỏi, vai trò của mình trong vụ án này là gì ? Tại sao Vân lại muốn thuê mình. Chỉ khi đó mới có thể tìm cách thoát ra khỏi vụ án này thôi.

Hơn nữa thì mình vẫn không hiểu ai là người nhắn tin và chuyển hồ sơ cho mình, và tại sao họ lại làm vậy. Chắc chắn người đó không phải là hung thủ rồi. Cơ mà …. nếu chả may đó là hung thủ thật thì … vỡ mồm. Bởi hung thủ mà có được hồ sơ của CQĐT xong lại cố tình bơm thông tin cho mình, thì nó éo phải người thường, cả thân thế, quan hệ và trí tuệ đều xuất cmn chúng rồi. Mình là con cờ trong tay nó, chạy kiểu éo gì cho hết nắng đây. Cầu trời cho thằng này thuộc phe mình.

Càng nghĩ càng đau đầu và bế tắc, đúng lúc đó thì điện thoại rung. Là Nhung gọi: Anh qua em đi, em tìm được con Hà rồi.

Phần 13.

Ngạc nhiên là nghe điện thoại xong mình chả thấy vui gì cả. Nếu như thông tin này đến từ hôm qua thì có lẽ mình sẽ rất phấn khởi, tò mò và hồi hộp mà lao ngay đến nhà Nhung. Nhưng giờ nhận được bộ hồ sơ rồi thì mình thấy lo lắng và quan ngại hơn chứ không còn hồ hởi muốn phá án nữa.

Bởi đây là đời thực, chứ éo phải truyện conan với phim bao công phá án mà ngồi 1 chỗ gọi 5-6 thằng lại và phán: “Hung thủ là 1 trong những người có mặt ở đây”. Ở đời thực thì mối quan hệ của 1 người nó rất phức tạp. Biết thế éo nào được Kiều nó có bao nhiêu bạn bao nhiêu thù. Có khi mình đang chăm chăm ngồi đây quy kết cho mấy đứa mình biết là hung thủ giết Kiều thì thực tế hung thủ lại là cái thằng bỏ mẹ nào đấy ngoài kia thì sao. Bọn điều tra viên được đào tạo bài bản, trang bị tận răng lại có toàn quyền triệu tập hỏi cung còn éo biết thì cái thằng mình – thân cô thế cô, đến hiện trường vụ án còn chưa được nhìn thì phá án với điều tra bằng niềm tin à.

Nói thì nói thế, chứ giờ mà bỏ cuộc buông xuôi thì khác nào cá nằm trên thớt để mặc cho hung thủ với cả bọn “sự” băm chặt. Cái xã hội này, mình mà đớn hèn thì thằng khác nó đè đầu cưỡi cổ mình ngay.Ký ức về những ngày tháng bị đoạ đầy hồi KVGBL làm mình rờn rợn. Với cả … giờ mà dính phốt thì chắc chắn là nằm luôn chứ không có mỹ nhân cứu anh hùng như trước nữa. *cười cười*.

Phải tự cứu mình thôi. Nghĩ thế, mình lôi em vespa cổ ra, lạch bạch phóng đến nhà Nhung.

……..

Nhung đón mình với thái độ hớn hở dù vết thâm tím vẫn còn chình ình trên mặt. Có vẻ như từ ngày lấy chồng rồi em ấy càng khoái những vụ gây rối, bạo loạn hơn thì phải. Đi cùng em ấy là một em nữa thoạt nhìn đã biết cave hạng 2 với lớp phấn dầy cộp trên mặt và bộ quần áo hở toàn diện phô ra toàn bộ những gì em ấy có. Có vẻ bị Nhung cưỡng ép đi chứ chả phải tự nguyện nên em ấy nhìn mình với ánh mắt hằn học và khó chịu bất chấp trước vẻ đẹp trai lãng tử trời sinh của mình. Haizzzzz

Để tiện cho việc di chuyển, mình để xe lại nhà Nhung xong cả 3 bắt taxi phi xuống Yên Phụ theo sự chỉ đường của em cave hạng 2. Trên đường đi Nhung rất phấn khích lên kế hoạch bắt sống em Hà như thế nào. Tra tấn em ấy ra sao để lấy lời khai. Càng thấy nó nói mình càng thấy kỳ lạ. Nhung trước kia dù cũng hay tham gia những cuộc truy tìm và đánh đập như này, nhưng thái độ của nó lúc nào cũng bình tĩnh điểm đạm chứ đâu có kích động như này đâu. Khả năng là lấy chồng xong bị oánh nhiều quá hoặc là sau này đập đá nhiều nên thần kinh có vấn đề chăng. Thái độ của nó suốt đường đi làm mình cứ thấy hồi hộp lo lắng. Chẳng may đến lúc gặp Hà, nó phấn khích quá cho viên gạch hay cái điếu cày vào đầu con bé thì bỏ mẹ.

Xe chạy qua đê Yên Phụ rẽ vào ngõ lớn rồi dừng lại theo hiệu của em cave hạng 2. Do đường đi tiếp theo nhỏ quá, taxi không vào được nên 3 anh em phải xuống đi bộ tiếp. Vừa đi, em Nhung vẫn thể hiện thái độ ngáo ngáo, chửi bới liên thiên tiếp. Em cave hạng 2 vẫn im lặng không nói gì, dẫn cả bọn đến trước cửa 1 căn nhà 2 tầng. Em Nhung hùng hổ bấm chuông xong đứng nôn nóng đợi. Nhưng E ấy thay đổi thái độ ngay khi ra mở cửa là 1 ku cởi trần săm trổ khắp người.

Ku săm trổ hất hàm hỏi: Tìm ai.

Thấy cả Nhung lẫn em cave đều im thin thít mình đánh đáp: Đồng chí cho hỏi, có Hà sống đây không vậy.

Ku săm trổ nhìn mình cảnh giác: Hà nào, tìm có việc gì.

Mình đáp: Mình tìm Hà có việc riêng, cũng chả biết Hà nào với Hà nào.

Đến đó thì em cave hạng 2 nói chen vào: Hà xệ anh ơi.

Ku săm trổ nghe xong thì gườm gườm nhìn cả bọn kêu: Đợi tí.

Nó vào trong nhà một lúc xong quay ra đáp: Hà nó đi làm rồi. Giờ không có nhà.

Đoạn đóng sập cửa lại.

Cái đờ mờ, nghe thế đã biết là cái Hà đang ở trong nhà rồi. Chắc nó trốn không muốn gặp mình. Nhưng ku săm trổ đã nói thế, mà bên mình lực mỏng, biết làm sao bây giờ. Mình còn đang phân vân thì Nhung nó đã rút điện thoại ra gọi cho ai đó. Xong nó quay ra mình bảo: Mình ra ngoài đầu ngõ ngồi đợi chút.

Mình đáp: Đứng đây đợi được rồi. Anh sợ nó chạy mợ nó mất thì biết đâu mà tìm.

Nhung cười: Thế anh nghĩ nó muốn chạy mà anh cản được nó chắc.

Mình: Không cản được thì cũng phải theo dõi xem nó đi đâu chứ.

Nhung: Nó có đi đâu thì cũng phải ra ngõ chứ có phi thân qua tường được đâu.

Nói thế nhưng nó cũng đứng lại đợi cùng mình. Em cave hạng 2 thì chẳng có ý kiến gì, chỉ rút điện thoại ra nhắn tin linh tinh.

Mình quay ra hỏi Nhung: Mày gọi ai đến thế, liệu có đe được thằng kia không. Mà biết đâu trong nhà nó còn nhiều thằng nữa thì sao.

Nhung cười: Anh yên tâm, vụ này cứ để em lo. Em quen rồi.

Giá câu này nó nói 2 năm trước thì mình còn yên tâm được vài phần. Chứ bây giờ, thì mình thấy lo lắng vcc. Nhất là cái thái độ ngáo ngáo cuả nó từ lúc đi đến giờ. Mình cẩn thận nhắc lại: Mày làm gì thì làm, nhưng anh éo muốn đánh nhau làm ầm ĩ lên đâu. Việc thì éo giải quyết được, không khéo cả bọn lại lên phường ngồi.

Nhung nó vẫn cười cười: Đã bảo anh yên tâm mà lại. anh em biết nhau mấy năm nay rồi mà anh còn không tin em sao.

Mình cười: Vì biết mày mấy năm nay nên anh mới lo. Chả phải mày cũng vào khám ngồi vì cái tính bốc đồng đấy thôi.

Nhung chợt nhẹ nhàng: Việc anh cứu em, em không quên đâu. Việc của anh em phải làm cách khác chứ. Chứ nếu bình thường em cho bọn này lên thớt lâu rồi.

Mình còn đang băn khoăn cái “cách khác” của nó là như nào thì điện thoại nó đổ chuông. Nó nghe xong quay ra bảo mình: Anh đứng đây đợi, để em ra đón bọn nó.

Xong nó với em cave hạng 2 chạy đi.

Mình ở lại đợi mà tâm trạng hồi hộp và lo lắng dần dần. Không hiểu “cách khác” của nó như nào, chứ kéo quân đến dùng vũ lực, 2 bên đánh nhau thì kiểu gì chả lên phường ngồi. Mình đang trong diện tình nghi thế này, chả may dính vào, sự nó nhốt cmn lại thì khóc.

Lòng như lửa đốt, mình cứ dáo dác ngó ra đầu ngõ. Độ 1 lúc thì em Nhung đi vào. Theo sau nó là …. một đám lúc nhúc đi theo, chật cả ngõ. Chắc phải đến tầm 15-20 thằng băm trợn. Lúc lại gần mới thấy, Có thằng đi tay không, có thằng cầm tuýp, thằng cầm mã tấu. Như kiểu bui đời chợ lớn luôn.

Không nói chắc anh em cũng biết lúc đó mình hốt đến như nào. Riêng cái bọn lâu nhâu này tụ tập lại với nhau mà cầm đao kiếm, công an nó biết nó cũng lùa tất cả lên phường rồi. Chứ đừng nói bọn này mà nó lao vào đâm chém thì …..

Nhung thấy mặt mình thế thì cười toe toét xong chạy vào bấm chuông một lần nữa. Lát sau nghe thấy tiếng chửi: Đm, đã bảo cái Hà đéo có nhà rồi, bọn mày còn muốn cái lol gì đây.

Xong thì cửa mở, ku săm trổ thò mặt ra. Vừa thấy tình hình hiện tại, nó đã đóng sầm cửa lại luôn. Mấy thanh niên bên mình, có 1, 2 thằng ngoác mồm ra chửi, nhưng đa phần thì im lặng không nói gì. Nhung thì vẫn toe toét cười đúng kiểu ngáo đá.

Mất đâu độ 1p thì cửa lại mở, lần này em Hà ra mở cửa luôn xong nhìn quanh hỏi. Anh nào tìm em. Có việc gì không ạ.

Mình vạch đám đông tiến ra đáp: Mình gặp cậu hỏi chút việc thôi.

Hà nhìn thấy mình thì thoáng ngạc nhiên, xong lại nhìn quanh đám đông 1 lúc đáp: Vậy mời anh vào nhà. Thế còn những anh kia có vào không ạ.

Mình đang định quay ra bảo Nhung ở ngoài đợi thì Nhung đã ra hiệu cho cả bọn xông vào. Chả biết làm sao mình cũng đành tiến vào theo.

Vào trong thì mình thấy 5-6 em ăn mặc mát mẻ ngồi đó rồi, chắc cũng là gõ cả. Ngoài ra thì ku săm trổ cũng ngồi đó với 1 thằng nữa cũng săm trổ luôn.

Đến lúc đội mình kéo vào thì chật luôn nhà, có một tốp phải đứng ngoài. Lạ một cái là bên mình toàn thanh niên, mà vào nhà gặp mấy em gõ, tuyệt nhiên không thấy trêu chọc hay cớt nhả gì. Chả hiểu em Nhung lôi đâu ra đội này, chuyên nghiệp vãi. Biết sớm thì mình đã nhờ em ấy từ đợt đòi nhà lão Quảng rồi.

Mình vào nhà ngồi rồi, nhìn quanh thấy toàn người là người, chả biết phải nói chuyện với Hà kiểu gì nên quay ra hỏi Hà: Em có chỗ nào nói chuyện riêng chút không.

Hà mặt lạnh te đáp: Anh kéo cả đoàn vào thế này thì lấy đâu ra chỗ nói chuyện riêng.

Nói thế nhưng em ấy vẫn đi lên cầu thang rồi ra hiệu cho mình đi theo. Em Nhung cũng định đi theo nhưng mình cản lại nói: Thôi để anh lên nói chuyện riêng tiện hơn. Bằng này anh em ở đây chắc nó cũng chả dám làm gì anh đâu.

Xong mình ghé tai nó nói nhỏ: Với lại mày phải ở đây để ý giúp anh. Nhỡ có thằng nào ko kìm chế được thì hỏng hết việc.

Nhung gật đầu cười: Anh cứ yên tâm, không có việc gì đâu.

Mình bước lên tầng 2 thì thấy kê toàn giường, xong có 4-5 em đang ngủ nữa. Quay ra thì thấy Hà vẫn leo lên tiếp. Hoá ra là nó đưa mình lên sân thượng.

Lên đến nơi thì thấy trên này phơi toàn cooc xê với quần chip của các em gõ. Hà thu quần áo vào một góc rồi ngồi xuống lan can hỏi mình luôn: Em không ngờ anh quen biết rộng vậy đấy. Anh tìm em có việc gì.

Mình cũng đi thẳng vào việc luôn: Cậu có biết Kiều tự tử không.

Hà đáp: Em mới bị bọn chó xanh nó gọi lên hôm qua. Cũng đang bán tín bán nghi. Mà nói thực với anh, Em còn chưa thấy mặt nó bao giờ. Trước giờ em chỉ làm việc với cái Vân.

Mình: Cậu mua nhà của Kiều mà không gặp mặt Kiều bao giờ à.

Hà: Thì toàn cái Vân nó làm hết mà, nó đưa giấy tờ gì em cũng ký. Vân nó nhờ em đứng tên thì em đứng thôi.

Mình: Vậy không phải cậu mua nhà này à.

Hà: Anh đùa, em làm nghề này lấy đâu ra tiền mua cái nhà mấy chục tỷ anh. Cái Vân nó giúp em nhiều việc nên nó nhờ thì em giúp thôi. Chứ có biết gì đâu.

Mình: Thế giờ Vân ở đâu cậu có biết không.

Hà: Anh hỏi y như bọn chó xanh, hôm qua em cũng trả lời bọn nó rồi. Lâu lắm rồi em có gặp nó đâu, em chỉ liên lạc với nó qua điện thoại. Mà cái số liên lạc giờ nó thuê bao rồi. Em cũng chả biết liên lạc với nó kiểu gì nữa.

Mình: Thế cậu biết lão Quảng ở đâu không, mà cái nhà đó bị niêm phong bao giờ ?

Hà: Hôm trước anh đến đó bị bọn chó xanh giữ xong thì có một bọn khác đến đuổi mấy đứa em em với lão Quảng ra, rồi niêm phong luôn. Lão Quảng thì theo em biết lão ấy có cái nhà ở …. hồ tây. Không biết giờ lão ấy có còn ở đấy không.

Mình hỏi thêm mấy câu về mối quan hệ của em ấy với Vân, nhưng thấy em ấy cứ trả lời ậm ừ, không rõ ràng. Có vẻ muồn dấu. Xong em ấy nói: Em nói thực là giờ em không biết cái Vân ở đâu, em đen đủi mới dính vào vụ này. Còn chuyện em với cái Vân có nhiều cái riêng tư, em cũng không tiện nói. Nhưng chắc chắn là nó chả liên quan gì đến việc này đâu. Anh thông cảm.

Nói đến đây, mình thấy mặt nó khang khác, nhưng cũng chả đoán được suy nghĩ của nó như thế nào nên cũng đành chịu.

Xong nó lại đưa mình xuống dưới. Lúc nó lướt qua, mình thấy thoang thoảng hương nước hoa quen thuộc. Dường như mình đã ngửi được ở đâu đó. Nếu không nhầm thì là mùi nước hoa hôm mình gặp Vân. Lúc đó, nghĩ là đàn bà, cùng dùng nước hoa giống nhau là chuyện bình thường. Mình cũng không vặn hỏi nó. Chỉ lưu tâm một chút thôi.

Xuống dưới nhà thì mình vẫn thấy im phăng phắc. Qủa thực là mình rất bất ngờ khi một đám thanh niên ngồi với nhau, nam có, nữ có mà không nói năng gì. Không khí nó cứ quai quái kiểu gì ấy.

Nhung thấy mình xuống thì tiến lại hỏi: Giờ sao anh ?

Mình đáp: Đến nhà lão Quảng thôi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.