Tín dụng đen – Phần 3 – Botruyen

Tín dụng đen - Phần 3

Phần 8.

Lại nói, lúc đó Kiều đã áp sát vào người mình, chiếc váy đã tụt xuống một nửa, để lộ bầu ngực khiêu khích … Mình chắc phải mất một lúc lâu để dán mắt vào cái thứ vũ khí khiêu gợi chết người của em ấy và để mặc cho môi và tay em ấy mơn man khắp những chỗ nhạy cảm trên cơ thể. Tất nhiên, mình cũng chả phải chính nhân quân tử, nên chỗ nào cần sờ – mình sở, chỗ nào cần vuốt – mình vuốt, chỗ nào cần .. chọc – mình chọc … Xong thì … mình đẩy em ấy ra .

Haizzz, đến đoạn tiếp theo mình chả muốn kể tiếp đâu, mất công làm anh em mất hứng. Nhưng anh em phải đặt vào hoàn cảnh của mình lúc đó mới hiểu.

Mình gặp Kiều đến lần đó mới là lần thứ 3, mà nhan sắc của mình thì mình biết. Thỉnh thoảng tự huyện hoặc bản thân với cả ảo tưởng sức mạnh thì mới dám tự khen thôi. Chứ mình biết, mình nhất định không phải tuýp người mà phụ nữ mới gặp đến lần thứ 3 đã sẵn sàng trao phân gửi thận.

Vì thế, chắc chắn Kiều quyến rũ mình là có mục đích. Bao nhiêu năm kinh nghiệm bị gái hành nên làm sao mình có thể bất chấp tất cả để sướng con ku mù con mắt được.

Thêm một cái nữa thì đây là nhà của ẻm, không biết em ấy đặt máy quay chỗ nào, răng bẫy như thế nào, và điều mình lo sợ nhất là đang lúc thăng hoa thì thằng cốt đột Hải nó lao vào nó cho mấy phát nộ long cước vào mặt thì xấu cmn trai đi mất.

Đấy, nói thế để anh em hiểu, là éo phải mình là đường tam tạng tái sinh, hay yếu sinh lý mà không dám bụp em Kiều đâu. Anh em thông cảm mà bỏ tay ra khỏi quần ngay cho mình nhờ.

………….

Kiều thấy mình đẩy ra thì mắt em ấy hơi nhíu lại nhìn mình, vẻ bất ngờ và cụt hứng. Em ấy cười nhạt xong kéo áo, che ngực, nói: “Em không ngon bằng em Vân của anh sao”

Mình lật bài ngửa: “Mình đã nói là mình chưa gặp Vân bao giờ, sao cậu không tin nhỉ. Còn nói thực, không phải cậu không ngon, ngược lại cậu quá quyến rũ. Nhưng mình biết cậu chả có tình cảm gì với mình cả, đơn thuần là công việc. Và tất nhiên, cái việc mà khiến cậu phải dùng đến cả sex ra để giải quyết thì chắc chắn nó không hề đơn giản. Mình cũng không ngu đến độ bất chấp cả tương lai, sự nghiệp, thậm chí cả … tính mạng đánh đổi lấy 5-10 phút khoái lạc. Cậu thông cảm.

Kiều nhìn mình lạ lùng một lúc rồi nói: Giờ em lại phân vân không biết việc em thuê anh là đúng hay sai đây. Anh nói đúng về lý do em chủ động ngủ với anh. Nhưng em không có ý định làm hại anh. Chắc chắn là như vậy.

Kiều dừng lại, nhìn mình đánh giá, đoạn tiếp: Thực ra em cũng hết cách nên mới phải dùng đến cách này. Hiện tại em quá đơn độc. Không có ai giúp đỡ để vượt qua chuyện này nên mới phải nhờ đến anh.

Mình ngắt lời: Mình không hiểu, bạn phải vượt qua chuyện gì chứ. Bạn đang có một cuộc sống nhiều người mơ ước. Chuyện của cái Uyên thì chính bạn cũng biết là nó hết sức đơn giản. Nó đâu có thể gây rắc rối cho bạn. Còn đơn độc, bạn vẫn còn Hải ở bên cạnh mà.

Kiều thở dài: Mọi chuyện không đơn giản như anh nghỉ đâu. Tất nhiên em không lo lắng chuyện cái Uyên. Giờ với em quan trọng nhất là phải tìm ra Vân ở đâu. Còn Hải… Không phải tự nhiên em nói em đơn độc đâu. Chuyện gia đình có nhiều cái không tiện nói. Chắc anh cũng hiểu.

Mình đáp: Mình chẳng hiểu gì cả, cả gia đình bạn cứ làm ra vẻ thần thần bí bí rồi coi mình như quân cờ, lợi dụng mình để canh chừng những người khác trong khi không nói cho mình bất cứ chuyện gì. Mình chịu thôi. Mai mình sẽ đến công ty yêu cầu thanh lý hợp đồng với bạn. Mình xin lỗi, nhưng quả thực mình không giúp gì được cho bạn đâu và … mình cũng không muốn giúp.

Nói xong, mình đứng dậy, bỏ về. Nhưng chưa bước đến cửa thì Kiều tiến lại, ôm ghì mình từ phía đằng sau, nói như khóc: Giờ anh đã tiến vào rất sâu trong câu chuyện của gia đình em. Anh không giúp em thì em phải làm sao.

Vừa nói vừa áp sát bầu ngực vào lưng mình.

Đến cái nước này thì mình chả còn tí rung động nào cả. Rõ ràng nước mắt với ngực cũng chỉ là bài vở của Kiều thôi. Mình chốt câu cuối: Cậu muốn mình giúp, ít nhất cậu cũng phải nói sự thực. Cậu đừng lấp liếm nữa. Cậu cũng biết mình đã tiến vào rất sâu trong chuyện này rồi. Nên cậu đừng bịt mắt mình nữa.

Kiều buông mình ra, quay lại ghế ngồi nói: Chính em cũng không biết chuyện này cụ thể như nào thì làm sao em có thể giải thích hết cho anh được. Có khi anh còn biết nhiều hơn em đấy.

Mình cười nhạt: Tốt nhất là cậu cứ nói thật hết những gì cậu biết. Sau đó mới xem xem mình có thể giúp gì được cậu.

Kiều ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: Em ra nông nỗi này đều do con Vân.

………………

Theo như lời Kiều nói thì, Thời kỳ Vân kinh doanh buôn bán đất phát đạt. cũng là lúc Kiều mở công ty du học (thực chất là một hình thức để đưa người Việt Nam ra nước ngoài lao động – cái này kiếm lắm đấy). Sẵn có uy tín và mối quan hệ của Vân nên Kiều làm ăn cũng khấm khá. Xong kiếm được bao nhiêu tiền Kiều đều đưa cho Vân nhờ mua bất động sản để đầu tư. Tin tưởng em nên Kiều cũng chả bao giờ quan tâm Vân dùng tiền đó như nào. Chỉ biết vứt cho Vân một cục rồi Vân vác sổ đỏ về thôi. Mà sổ đỏ thì cái mang tên Kiều, cái mang tên Vân. Kiều cũng chả để ý. Xong đến khi Vân nó bễ thì nó cũng lấy của Kiều mấy mảnh đất để trang trải nợ nần. Kiều thì cũng chẳng tính toán với em. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Vân nó còn kéo Kiều chết chùm theo. ….

Vụ cái nhà của lão Quảng. Vân mua của con lão. Nhưng đúng như lão Quảng nói, sổ đỏ vẫn đứng tên lão Quảng, lão chỉ cho thằng con cầm sổ chứ chưa làm thủ tục sang tên cho con. Thằng con thì túng tiền nên đưa sổ đỏ và viết giấy tay bán cái nhà đó cho Vân. (Anh em nào hiểu chút về luật thì đều biết việc mua bán này không được pháp luật công nhân, và về mặt pháp lý thì lão Quảng vẫn là chủ cái nhà đó).

Nhưng trong lúc túng quẫn, Vân nó đâm liều. Nó làm sổ đỏ giả căn nhà đó đứng tên Kiều (Việc này Kiều cũng không biết, chỉ biết Vân mang sổ đỏ về thì nghĩ đó là nhà của mình rồi).

Xong sau đó Vân dỗ ngon dỗ ngọt Kiều ký hợp đồng bán lại cái nhà đó cho Hà. Xong thì Vân nó cũng làm giả luôn sổ đỏ mới cho Hà luôn.

Như vậy là mặc dù trên hồ sơ của cơ quan nhà nước thì sổ đỏ đó đứng tên lão Quảng. Nhưng Vân nó đã làm giả tuốt luột để Kiều tưởng sổ đó của mình rồi bán lại cho Hà. Đến Hà thì thấy Vân đưa sổ đỏ thì cũng tin sổ đó đứng tên mình nên mới hùng hùng hổ hổ đến đòi nhà lão Quảng.

Vân nó dám làm như vậy vì nó nghĩ rằng, cái nhà đó đã là của con lão Quảng, đang lúc bí thì cứ làm giả hết giấy tờ bán cho Hà đi. Khi nào lôi được thằng con lão Quảng về rồi thì làm lại giấy tờ sau.

Nhưng không ngờ là lão Quảng cáo già biết hết, lão ấy mới tức tốc quay lại để giữ nhà. Có điều lão ấy không còn sổ đỏ nên 2 bên mới cù cưa như vậy.

Nhưng giờ lão Quảng lão ấy cũng đã lờ mờ đoán ra được nên đã bắn tin đến cho Kiều là sẽ tố cáo Kiều ra cơ quan công an tội lừa đảo. (Do cái Vân nó núp đằng sau, còn toàn bộ các giao dịch đều là Kiều đứng tên).

Haizzzz, cái đoạn này hơi hại não tí. Mình cũng đã lược bớt trình bày cho anh em đễ hiểu nhất rồi. Anh em nào có chỗ nào vướng mắc thì cứ comment, mình sẽ trả lời nhé.

Phần 9:

Sau khi nghe Kiều nói, đối chiếu với những việc mình đã trải qua, mình thấy nó cũng khá logic. Xong thì mình lờ mờ cảm nhận thấy lo sợ. Cảm giác chính mình cũng đang mắc bẫy.

Mình vội hỏi lại Kiều: Cậu biết việc sổ đỏ bị làm giả từ bao giờ, trước hay sau khi thuê mình.

Kiều đáp: Em mới biết được hôm qua, lão Quảng cho người gửi cho em bản photo giấy tờ.

Như vậy, rất có khả năng việc lão Quảng báo cho Kiều biết việc sổ đỏ làm giả nằm ngoài dự đoán của Vân. Nếu việc này đúng như Kiều nói, thì Vân là đứa chủ mưu đứng sau mọi việc. Vậy tại sao nó lại nhờ Kiều thuê mình – quá bất lợi cho nó. Xong sau nó lại cho mình đi gặp Hà và lão Quảng. Những thông tin tiếp nhận được từ đầu tới giờ mình thấy có quá nhiều điểm mâu thuẫn. Mục đích đằng sau việc thuê mình đi đòi nhà của Vân là gì ..

Mình rời khỏi nhà Kiều với một mớ hỗn độn trong đầu. Đã không được sướng con ku thì thôi, giờ não cũng muốn nhũn luôn.

Thật ra lúc đó, mình đã muốn vứt bỏ vụ này lắm rồi. Mình linh cảm rằng, vụ việc này rất phức tạp, và nếu mình còn tiếp tục theo đuổi, khả năng dính phốt như vụ “bầy les” là rất cao. Thế nên mấy hôm sau mình cũng chả thèm liên lạc gì với chị em nhà nó. Định để mặc kệ vụ việc đó xem đi đến đâu.

Được độ 1 tuần thì mình lại thấy Vân gọi điện cho mình.

Vân: Em thuê anh mà sao anh bỏ dở việc giữa chừng.

Mình: Cậu đừng nói thế, mình gọi cho cậu nhiều lần cậu có nghe máy đâu. Mà mọi việc nó cứ rối mù lên như thế, mình biết phải giúp cậu như thế nào.

Vân: Nếu mọi việc ko rối mù thì em thuê anh làm gì. Anh nghĩ em bỏ ra từng đấy tiền, chỉ để anh đến nói lăng nhăng vài câu cho xong việc hay sao.

Mình: Thế chẳng nhẽ cậu muốn mình đánh nhau. Ngay từ lúc đầu cậu cũng đâu nói là có cả đầu gấu đầu mèo tham gia vào vụ này đâu.

Vân: Ai khiến anh đánh nhau đâu, mà sức anh đánh được ai. Với lại từ đầu đến cuối, có lúc nào phải dùng đến sức đâu.

Mình: Thế 3 thằng cốt đột kia ở đâu ra.

Vân: 3 thằng nào.

Mình bèn kể lại vụ gặp mặt tuần trước. Vân nghe xong thì ngớ người kiểu bất ngờ: Ơ hay, từ đầu đến cuối chỉ có lão Quảng với con bồ nhí của lão thôi, làm gì có 3 thằng cốt đột nào đâu.

Nghe Vân nói thế mình càng bất ngờ hơn: Việc Vân không biết 3 đứa kia đã là lạ rồi, xong từ đó đến giờ đã 1 tuần, chả nhẽ hội đa cấp với em Hà không báo cáo lại gì cho Vân sao. Như vậy, có khả năng Kiều nói đúng, Hà không phải người đứng tên hộ, chính em ấy mới là người mua căn nhà này, và có lẽ mối quan hệ giữa Hà với Vân cũng không quá sâu sắc, nên sau hôm đó Hà cũng không nói lại gì với Vân cả.

Nhưng như vậy thì Vân nó bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê mình tham gia vào vụ này làm gì. Nếu đúng như Kiều nói thì Vân chỉ cần mặc kệ vụ việc đó mà cao chạy xa bay thôi. Tội gì phải thần thần bí bí mà đứng đằng sau đẩy mình vào làm gì.

Thấy mình im lặng không nói gì, Vân liền giục: Thôi, anh cứ chạy qua nhà lão Quảng giúp em, bọn nó đang làm loạn ở đó lên đây. Có gì anh báo lại sớm giúp em nhé.

Haizzz, đã nhận tiền của người ta thì còn chối làm sao được. Vậy nên mình đành lôi em vespa cổ ra, phành phạch phi đến nhà lão Quảng mà trong đầu thì trăm mối nghi ngờ không thể tìm lời giải thích.

Đến cửa nhà lão Quảng mình đã thấy cửa mở toang hoang, bộ sa lông vứt chỏng gọng trước cửa. Trên đó là ngổn ngang đồ đạc mà hôm trước mình thấy trong nhà.

Bước vào nhà, mình thấy tầng 1 trống trơn, có mỗi 1 cái chiếu trải ở đó, quần áo vứt lung tung cả. Xong thì có hội 4 người đang ngồi chơi bài.

Thấy mình vào, cả hội ngước lên nhìn, xong có một thằng ku nhận ra mình mới gọi lớn: Anh, lâu lắm không thấy mặt. Anh vào đây làm chân không.

Lúc này mình mới nhận ra đây là 4 ku đa cấp tuần trước. Tại các đồng chí ấy giờ cởi trần mặc quần đùi chứ không vest đen chỉn chu như tuần trước nên mình nhận không ra.

Mình tiến lại gần chiếu thì thấy bát đũa bẩn vứt mỗi góc 1 cái, xong còn có cả bếp ga du lịch với mấy bình nước lọc vứt chỏng gọng nữa. Giống y chang 1 cái phòng trọ của sinh viên.

Thấy mình ngó quanh tìm chỗ ngồi, thằng ku lúc nãy gọi mình lại nói: Anh cầm bài hộ em mấy ván, định mệnh, sáng giờ đen quá, móm thông 5-6 ván rồi. Em đi đái phát cho giải đen.

Mình thì cũng chả máu me gì mấy trò cờ bạc này, nhưng sẵn tiện đang cần thông tin, nên mình cũng ngồi xuống, định bụng vừa đánh bài vừa dò hỏi thông tin. Còn thằng ku vừa đưa bài cho mình xong thì nó chạy ngay ra góc nhà vạch quần đứng đái.

Thấy mình trố mắt ngạc nhiên, thằng ku ngồi sau cánh mình nói: Bọn em lấy được mấy triệu của bà Hà mà khổ như chó anh ạ. Lão Quảng xúc vật này lão ấy chơi bẩn quá. Bọn em vừa dọn vào, lão ấy cắt luôn điện nước. xong khoá luôn mấy cửa tầng trên. Bọn em trường kỳ kháng chiến được 1 tuần rồi, oải quá. Lúc đầu còn đái ỉa trong toalet, xong không có nước nó ngập ngụa lên, giờ bọn em bạ đâu làm đấy/ Có phải nhà mình đéo đâu mà tiếc.

Mình cười đáp: Các cậu dân không chuyên đi đòi nhà thấy thế làm khổ, chứ bọn chuyên đòi nhà nó còn nhiều trò quá thai hơn nhiều.

Lúc đó, thằng ku đi đái đã chạy lại bô bô: Chắc gì đã quái thai bằng bọn em. Như đêm hôm trước, nửa đêm, bọn em cầm dao phi lên phòng lão Quảng, Dí đèn pin vào mặt lão ấy làm lão ấy sợ quá hét ầm lên xong đòi kêu công an. Bọn em mới cười bảo: Cửa dưới nhà không đóng, bọn con vừa thấy có bóng đen phi lên tầng, bọn con sợ nó làm gì bác nên phi lên đây bảo vệ bác chứ có ác ý gì đâu bác.

Lão Quảng nghe thế mới chửi rủa ầm ý lên xong đuổi bọn em xuống nhà. Buồn cười nhất là lúc tung chăn lên thấy lão ấy đang chần chuồng ôm con bé giúp việc mà cái con ấy đúng kiểu ngẫn ngợ, bọn em làm ầm ầm như thế mà nó vẫn ngủ say như chết. (Bạn đang đọc truyện tại wapsite Haythe.US – Chúc bạn có những phút giây vui vẻ) Chắc nó phục vụ lão Quảng cả đêm, mệt đéo dậy nổi. \

Ngừng một lúc để chỉ mình đánh cây chốt, xong thằng ku kia lại bô bô: Cơ mà lão này lão ấy chầy bửa quá anh ạ, một đêm bọn em làm thế mấy lần mà lão ấy vẫn ấy tỉnh bơ, xong sau lao ấy kê bàn kê tủ vào cửa, chặn cho bọn em không vào được nữa. Bọn em đang bàn nhau tối nay lên đái ỉa trước cửa phòng lão để xem lão ấy có chịu nổi nữa không.

Mình nghe bọn này kể cũng thấy buồn cười, mà cũng không hiểu mấy trò này có tác dụng gì không. Vì nếu đúng như Kiều nói là lão Quảng đã nắm được thóp vụ này rồi thì lão còn lâu mới chịu buông cái nhà này ra. Có điều chắc lão đang nhịn nhục để tìm thêm chứng cứ thôi.

Nghĩ thế, mình quay ra hỏi mấy ku đa cấp: Thế từ hôm đó tới giờ, Hà nó không đến đây à.

Bọn nó: Chị ấy có qua 1,2 lần nhưng không chịu được nhiệt nên về rồi.

Mình hỏi bọn nó về Vân thì chả đứa nào biết cả. Em Vân này cũng kín tiếng ghê.

Ngồi nói chuyện thêm lúc nữa, mình thấy chả khai thác thêm được tin tức gì, mà cái nhà nó cứ bốc lên cái mùi tởm lợm như nhà vệ sinh công cộng nên mình tìm cách rút luôn.

Ra ngoài cửa, mình rút điện thoại gọi cho Vân nhưng lại thuê bao, không liên lạc được. Đang đứng lớ ngớ chưa biết làm gì tiếp theo thì có quả dream chiến ập đến. Xong có 2 đồng chí xuống xe tiến đến hỏi mình: Anh là Tuấn Anh.

Mình: Vâng.

– Chúng tôi là Cảnh sát hình sự thành phố, mời anh theo tôi về trụ sở làm việc.

Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, mình còn chưa hiểu mô tê gì thì một đồng chí bảo mình đưa chìa khoá xe mình để đồng ấy chở. Cơ mà đồng chí ấy éo biết đi vespa cổ nên rốt cục thì mình phải chở đồng chí ấy lạch bạch về số 7 Thiền Quang.

Trên đường đi mình cũng thầm tính toán, không hiểu mình dính vào vụ nào. Làm nghề luật sư, có biết bao nhiêu công việc liên quan đến pháp luật. Nhất thời mình cũng không biết được cụ thể là việc gì. Nhưng nếu các đồng chí hình sự tìm mình ở nhà lão Quảng thì khả năng cao là liên quan đến vụ Kiều với Vân rồi. Mà lại là công an thành phố thì chắc hẳn không phải chuyện tranh chấp nhà với lão Quảng vì chuyện này vốn dĩ là chuyện nhỏ, cùng lắm là công an phường giải quyết thôi. Mà có dính dáng gì đến lão Quảng thì 4 ku đa cấp cũng bị ốp cùng chứ.

Nhưng nếu không dính dáng đến vụ tranh chấp nhà với lão Quảng thì mình chả thấy mình có liên quan gì đến Vân với Kiều cả. Hay là mấy chú hình sự nó biết mình có liên hệ với Vân trong khi Vân đang trốn nợ nên nó bắt mình để moi thông tin của Vân chăng.

Trong đầu tính toán như thế, nhưng quả thực mình không thấy sợ hãi gì. Lần này bị giữ khác với lần bị bắt vụ bầy les. Đây là Hà Nội, là đất của mình, quan hệ của mình ở đây đủ cho mình yên tâm là không bị ốp như vụ bầy les. Với lại vụ việc này nằm trong tầm kiểm soát của mình và thực sự thì mình cũng chưa dính quá sâu vào nên chẳng có gì phải lo lắng cả.

Vậy nên vừa đi mình vừa nhẩm tính trong đầu những người quen để có thể gọi can thiệp trong trường hợp các đồng chí “sự” này bố láo rồi.

Có điều, mọi tính toán của mình hoá ra sai cả. ….

……………………..

Về đến đồn, mình được đưa vào phòng làm việc bình thường, cũng chả phải là phòng hỏi cung nghi phạm hay bị can gì cả.

Cũng chỉ có một đồng chí mặc thường phục ngồi nói chuyện với mình thôi, đồng chí ấy rót cốc nước chè mời mình rồi nói: Cậu quen Kiều lâu chưa.

Phù, vậy đúng là chuyện này liên quan đến Vân, Kiều rồi, mình tự tin hơn một chút, trả lời: Em gặp Kiều chắc được khoảng nửa tháng rồi anh. Kiều là khách hàng của văn phòng em.

Đồng chí “sự”: Cái đấy bọn tớ biết rồi, cậu là luật sư, đang công tác ở văn phòng …., đang sống ở …., quê ở …. đúng không

Haizzz, các đồng chí sự này cũng nhanh nhẹn phết, mới thế mà đã có được mọi thông tin về mình rồi.

Mình cười đáp: Chẳng có gì qua được mắt các anh nhỉ.

Đồng chí sự: Cậu có thể nói rõ những công việc Kiều đang nhờ cậu làm cho chúng tôi biết được không.

Mình đáp: Cái này anh thông cảm, Đây là bí mật của khách hàng, em không được cung cấp. Mà theo luật thì với luật sư, ngay cả cơ quan điều tra cũng không có quyền yêu cầu cung cấp thông tin của khách hàng.

Đồng chí sự vẫn bình thản: Tớ biết, nhưng chắc cậu không hiểu hoặc giả vờ không hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình rồi ?

Mình chột dạ: Hoàn cảnh gì cơ.

Đồng chí sự lạnh lùng: Kiều bị giết rồi.

Phần 10.

Nghe đồng chi sự nói thế mình giật mình và hơi hoảng. Có điều do làm việc với sự nhiều nên mình biết, Thường những người lên làm việc với sự dễ tiết lộ thông tin nhất vào lúc này, lúc mà chưa hỏi cung, chưa lấy lời khai, chưa có biên bản chính thức. Các bác sự sẽ chém gió tung trời, rồi đưa ra đủ các loại thông tin làm nhiễu tư duy của người bị điều tra. Vì lúc này những người bị triệu tập còn đang hoang mang vì bị công an giữ, xong thì cũng không có biên bản làm việc chính thức nên sự cũng không phải dè chừng các thông tin đưa ra.

Bởi vậy, mặc dù có hốt hoảng, nhưng mình vẫn không tin tưởng việc Kiều chết là sự thực, có điều, để công an thành phố phải nhúng tay vào điều tra thì chắc hẳn vụ việc của Kiều cũng rất phức tạp. Mà bọn sự này thì éo từ thủ đoạn nào để làm tiền cả, mình mà không cẩn thận là nó đẩy mình vào vũng nước đục để cò quay ngay.

Nghĩ thế, nên mình cũng không dại khai tuốt tuồn tuột cho sự, mình chỉ tóm tắt đơn giản là: Kiều có thuê công ty mình tư vấn pháp lý liên quan đến tranh chấp đòi nợ với cái Uyên.

Tất nhiên là sự không tin, sự xoáy ngay vào việc: Tại sao mình lại xuất hiện ở nhà lão Quảng, trong khi, về mặt pháp lý, thì cái nhà đó giờ chỉ là tranh chấp giữa cái Hà và lão Quảng thôi. Không còn liên quan gì đến Kiều nữa.

Cái này thì mình cũng lường trước được nên trả lời luôn là: Do cái nhà đó trước là của Kiều, Giờ Kiều đã sang tên cho Hà rồi mà lão Quảng lại đến gây sự, nên Kiều nhờ mình qua giải quyết.

Sự nghe xong thì vẫn éo tin, cứ hỏi đi hỏi lại về quan hệ của mình với Kiều, Hải với Hà và với lão Quảng.

Mình ngoài miệng thì vẫn nhất nhất trả lời như vậy, nhưng trong đầu thấy nghi nghi: Tại sao Sự không hỏi han gì đến Vân. Sự không biết vụ việc này liên quan đến Vân, Hay Sự do Vân đứng đằng sau giật dây, hay Sự đang cố tình đánh lạc hướng sự chú ý của mình.

Dù thế nào đi nữa thì rõ ràng vụ việc này liên quan mật thiết đến cái nhà của lão Quảng. Mà đã liên quan đến cái nhà này thì theo như Kiều nói, động đến là ty tỷ cái sai và rắc rối kéo theo. Nhưng đó đều là những việc xảy ra trước khi mình tham gia vào vụ việc này, mình vẫn tự tin là mình không dính dáng gì đến cả.

Nói thực là tư lúc bị sự điệu lên đây ngồi, trong đầu mình éo nghĩ đến sự an nguy của bố con thằng nào hết. Quan trọng là mình phải an toàn trước đã. Làm cái nghề luật sư này, nếu cứ đa mang với đèo bòng thì chỉ tổ chết chùm thôi. Tất nhiên, khi mình đã chắc chắn an toàn rồi, thì tuỳ từng hoàn cảnh, lúc đó mới nghĩ đến việc hành hiệp trượng nghĩa, làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không. Mình sống trước giờ, lấy câu “Nhân bất vị kỷ, thiên tru địa diệt” làm kim chỉ nam. Nhất là sau những rắc rối trong vụ KVGBL, mình càng thận trọng hơn khi dinh dáng đến những vụ việc có “mùi”.

Với lại, … giờ có một thân một mình, giả sử có sa chân thì làm gì còn ai vì mình mà bất chấp tính mạng như trước nữa ….

Trờ lại câu chuyện giữa mình với sự, càng nói chuyện mình càng đoán việc sự sờ tới mình không liên quan đến cái chết của Kiều, hoặc chưa chắc Kiều đã chết.

Tai sao mình lại nói vậy, bởi lẽ, thông thường, nếu điều tra về cái chết của một người, sự sẽ hỏi theo mô tuýp kiểu: “ Lúc xxx giờ ngày yyy anh đang làm gì ở đâu” rồi thì “Anh có mâu thuẫn hay thù oán gì với Kiều không” ….

Đằng này, ngoại trừ việc thông báo cho mình biết là Kiều tèo con mèo, Sự chả đả động gì đến cái chết đấy nữa, mà chỉ xoáy sâu vào ngôi nhà của lão Quảng.

Chả hiểu, cũng có thể mình không nắm rõ được nghiệp vụ của các chú sự nên mới đoán linh tinh thế thôi.

Sau khi hỏi han các kiểu mà không thấy mình cung cấp thêm thông tin gì thì đồng chí sự cho mình về kèm theo lời nhắc: “Tạm thời cậu đừng đi khỏi nơi cư trú, có gì tớ còn nhờ cậu hỗ trợ”.

Mình thờ phào một cái, không nghĩ là mấy chú sự này lại nhẹ nhàng như thế, khác hẳn với các bạn sự trong vụ KVGBL. Chắc có lẽ ở ngoài thủ đô nên các bạn sự ấy văn minh hơn chăng. (Cái này cũng không đúng, bởi mình đã có mấy thân chủ lên làm việc với sự thiền quang và đã quay về với nội thương trầm trọng rồi). Nếu không phải vậy thì chắc là do số mình may mắn rồi ….

Vừa ra khỏi số 7 Thiền Quang, việc đầu tiên mình làm là mua 1 cái sim rác, và 1 cái điện thoại cục gạch gọi vào số của Kiều. Điện thoại đổ chuông nhưng không ai nhấc máy, làm mình lo lắng và nghi ngờ.

Xong mình bẻ sim rồi phi đến nhà Kiều. Đến nơi thì thấy toà chung cư không có gì bất thường. Mình tiếp tục gửi xe và bấm thang máy lên nhà Kiều. Đoạn này có một số bạn sẽ hỏi là tại sao mình phải cẩn thận mua sim rác để gọi điện, trong khi lại liều lĩnh phi thẳng lên nhà Kiều.

Mình xin giải thich là lúc đó mình nghĩ việc điện thoại của Kiều và điện thoại của mình bị theo dõi là điều tất yếu. Việc mình gọi cho Kiều bằng sdt của mình chắc chắn sẽ bị sự phát hiện và lưu lại làm chứng cứ để lôi mình xuống bùn (trong trường hợp Kiều tèo thật, hoặc Kiều đang dính vào vụ việc nào đó). Gọi bằng sim rác an toàn hơn chút.

Còn việc mình phi thẳng lên nhà Kiều thì do lúc đó mình tính, chắc hẳn sự đang theo dõi ở nhà Kiều, thậm chí có cả sự theo dõi mình. Vì vậy, phản ứng của mình phải giống người bình thường. Người bình thường khi được thông báo là Kiều tèo con mèo thì nếu không phải hung thủ, chắc chắn sẽ chạy đến nhà Kiều để rõ thực hư.

Mình mà không lý gì đến Kiều, chui về nhà ngủ ngay thì càng khiến Sự nghi ngờ.

….

Lại nói, khi mình lên đến nhà Kiều thì vẫn thấy im ắng như thường lệ, có điều trước cửa nhà Kiều có dán niêm phong của bên cơ quan điều tra.

Như vậy là chắc chắn Kiều có dính phốt rồi, nhưng không biết là có thật là tèo con mèo hay không thôi. Mình ngồi ở trước cửa nhà Kiều, đợi mấy đồng chí sống ở đây đi qua

hỏi xem có ai biết về vụ việc không. Cơ mà hỏi đồng chí nào cũng ngớ ra nói không biết có chuyện gì, cả đến việc công an đến đây các đồng chí ấy không biết. Thậm chí cũng chỉ có 1 đồng chí là biết người sống trong nhà tên là Kiều. Những đồng chí kia chả biết gì cả.

Haizzz, Xã hội phát triển, tình người phai nhạt. Hàng xóm láng giềng mà cũng không biết tên…

Hỏi han một hồi thấy chả có thêm thông tin gì, mình đành lóc cóc đi về. Trên đường về mình mua thêm 1 cái sim rác nữa để gọi cho Vân nhưng chỉ thấy thuê bao. Làm mình càng thêm hoang mang và nghi ngờ.

Từ lúc gặp Kiều đến giờ, mình cũng chỉ biết Kiều, chồng Kiều là Hải và Vân. Giờ xảy ra chuyện, không liên lạc được với ai làm mình như đi trong đường hầm tối đen. Chả biết phải làm sao.

Về đến nhà rồi, mình ngồi suy tính lại, lắm lúc nghĩ hay cứ để kệ đấy muốn đến đâu thì đến. Tiền giờ mình cầm rồi, Kiều và Vân mất tích, mình không phải làm gì nữa thì càng tốt chứ sao.

Nhưng mình gạt ngay suy nghĩ đấy đi. Bởi dù sao mình cũng đã dính vào vụ việc này rồi, các đồng chí sự cũng đã chú ý đến mình. Nếu mình cứ án binh bất động, mù tịt thông tin thì rất dễ bị các đồng chí ấy quay quắt. Mất tiền là chuyện nhỏ, không khéo mất luôn nghiệp, thậm chí … vào tù ra tội chứ chả chơi.

Bởi thế mình lại phải vắt óc suy nghĩ xem làm thến nào để biết thông tin về vụ việc này. Giờ còn 2 hướng.

Một là nhờ bạn làm trong ngành hỏi dò về vụ việc này. Hai là tìm lão Quảng và caí Hà để moi thông tin.

Cái hướng đầu tiên thì thực sự mình chưa đến lúc cấp thiết mình không muốn làm. Toàn là mối quan hệ công việc. Mình đã nhờ vả là coi như mang ơn người ta, mà tính mình thì không muốn chịu ơn ai cả. Với lại, nếu đúng vụ này là trọng án, mà lại trong quá trình điều tra thì khả năng lộ thông tin ra là rất khó. Vì như mình nói, mqh của mình toàn là công việc. Anh em có thể giúp đỡ nhau thủ tục giấy tờ, nhưng đã động đến quyền lợi sát sườn là thành người dưng ngay.

Lúc đó mình nhớ đến Thư nhiều. Vì chỉ có mối quan hệ kiểu thân tình, hoặc quan hệ cấp trên cấp chỉ đạo xuống cấp dưới của gia đình Thư thì mới có cơ may tiếp cận thông tin vụ việc này. Nhưng lúc này, bảo mình gọi điện nhờ Thư thì thà chặt đầu mình cho xong…. “Kẻ sỹ khả sát bất khả nhục.” ….

Vậy là chỉ còn có cách tiếp cận thông tin thông qua lão Quảng và cái Hà. Nghĩ đến ngồi nhà của lão Quảng. (Mà bây giờ 4 ku đa cấp đã biến nó thành cái chuồng lợn) mình cũng hơi ngao ngán. Nhưng cũng chả còn cách nào khác, phải đi thôi.

Trên đường đi mình đã tính toán đủ thứ để làm sao thuyết phục được Quảng với Hà cung cấp thông tin. Nhưng khi đến nhà lão Quảng, giấy niêm phong to uỵch dán ở trước cửa làm mình chưng hửng.

Sao đột nhiên tất cả những người liên quan đến vụ việc này đều biến mất vậy. Dường như còn mỗi mình mình chạy lăng quăng ở ngoài này thôi sao.

Giờ thông tin của lão Quảng không biết, em Hà cũng không biết. Mình biết phải làm sao.

Mình tiu nghỉu lếch thếch mò về nhà.

Đúng lúc bế tắc thì có tin nhắn đến từ một số lạ: “Muốn biết thông tin thì đến số …. đường Lạc Long Quân”.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.