Tín dụng đen (Phần 4)
Thấy mình im lặng, Vân tiếp tục: Như em đã nói đấy. Em giờ đang trốn nợ, nhưng ngược lại cũng có một số người đang nợ em. Em muốn nhờ anh đi thu hồi những khoản nợ đó. Tất nhiên, anh sẽ chỉ tham gia với vai trò luật sư đại diện thôi. Những việc khác em sẽ hỗ trợ. …
………………………………
Lạch bạch em Vespa cổ chạy ra khỏi cái ngõ tối tăm, u ám đó, tâm trạng mình không thoải mới hơn được chút nào mặc dù trong cặp đang có thêm 50 triệu kèm theo lời hứa “Đây chỉ là số tiền làm quen ban đầu của anh em mình thôi”.
Số tiền này không phải quá lớn, có điều cái cách Vân đưa cho mình quá dễ dàng làm mình thấy gợn gợn.
Nó chỉ nói: Sự nghiệp của em thành hay bại cũng chỉ bởi một chữ tin. Nhưng đấy là cách sống của em. Hôm nay em tin anh. Đừng làm em thất vọng.
Mình: Mình chả thấy có lý do gì để bạn tin mình cả. Đây là lần đầu gặp nhau, đến mặt của bạn mình còn chả thấy rõ. Mà chắc bạn cũng chả thấy mặt mình. Nói một câu tin nghe đơn giản thế.
Vân cười: Đã có lúc em trao tay cho người ta 1- 2 tỷ mà chả có 1 tờ giấy biên nhận. 50 triệu ăn thua gì đâu. Cách suy nghĩ và tính toán của anh hợp với nghề luật sư, nhưng không làm ăn lớn được.
Nó nói thế không phải không đúng. Bao nhiêu năm theo nghề mình cũng nhận ra càng những người làm ăn lớn họ càng chủ quan (hoặc mình nghĩ là chủ quan) trong giao dịch. Có người đặt cọc mấy tỷ để mua cái dự án hàng trăm tỷ mà cũng chỉ viết vài dòng nhận tiền nguệch ngoạc thậm chí là chẳng có giấy tờ gì. Còn mấy ông làm ăn cò con vài chục triệu thì soạn hợp đồng mấy ngày thậm chí mấy tuần, cãi nhau đi cãi nhau lại vì một vài điều khoản trong đó. Rốt cục lại thì việc của mấy đồng chí làm ăn lớn nó cứ chạy băng băng. Trong khi mấy bố kia thì ì à ì ạch mãi không xong cuối cùng đưa nhau ra toà.
Nói thế chả phải khuyến khích hay tuyên dương cách làm việc đại khái hay chủ quan đâu, nhưng những người làm ăn lớn … họ khác người thường lắm. Mà Vân thì chắc chắn cũng là một trong số bọn khác thường đó rồi.
Nghĩ thì nghĩ thế, trên đường về mình suy nghĩ mông lung về vụ đó lắm. Mình tự dặn lòng, tham gia thì cứ tham gia, cơ mà nếu thấy có điểm gì bất thường thì lập tức dừng cuộc chơi và ra về với 50 triệu đồng tiền thưởng ngay.
Khoảng 3 ngày sau buổi gặp đó, Vân dùng địa chỉ khác gửi cho mình một cái mail thông báo cho mình biết công việc sắp phải làm. Sơ lược vụ này như sau:
Thời kỳ sự nghiệp còn huy hoàng, Vân huy động được quá nhiều tiền, nó cũng không dồn hết vào bất động sản mà lại dùng chính số tiền đó để cho người khác vay lại với lãi suất cao. Các cụ gọi là “cho vay ăn lời cắt cổ đó”.
Đối tượng Vân cho vay là những người có nhu cầu đáo nợ ngân hàng.
Hầy, chỗ đoạn này có chút chuyên môn, phải giải thích thế nào cho các đồng chí ngoại đạo hiểu nhỉ.
Đại loại là khi bạn vay tiền ở ngân hàng, thì ngân hàng nó sẽ cho bạn một kỳ hạn để thanh toán tiền gốc. Nếu đến hạn bạn không thanh toán được gốc thì nợ bạn sẽ xuống nợ nhóm 2, nhóm 3, nhóm 4 … gọi chung là nợ xấu. Điều này đồng nghĩa với việc bạn sẽ phải trả lãi phạt cao hơn mức lãi suất bình thường đồng thời bạn sẽ được ngân hàng đưa vào danh sách đen. Mà đã nằm trong danh sách này rồi thì từ giờ coi như toàn bộ hệ thống ngân hàng họ sẽ cạch mặt mà không thèm chơi với bạn nữa. Không chơi với ngân hàng thì lấy đâu ra vốn mà làm ăn. Nghe thì đơn giản thế thôi, nhưng đồng chí nào dân kinh doanh và đầu tư mới hiểu được mức độ quan trọng của ngân hàng. Vậy nên, Hầu hết các con nợ có chết cũng nhất định không để rơi vào danh sách đen của ngân hàng.
Nhưng đấy đâu phải là việc dễ, ngay cả đối với những đồng chí ăn nên làm ra.
Vì sao lại vậy.
Đơn giản là khi anh vay một cục tiền, có phải anh vác về vứt trong két để đợi đến ngày trả nợ lôi ra trả đâu. Anh sẽ phải vác đi mà đầu tư thu lời. Mà tiền đã vác đi đầu tư kinh doanh rồi có phải cứ hô phát là nó quay về đâu, cần phải có thời gian, từng tí từng tí một. May mắn thì 1 vài năm sẽ thu hồi được. Còn đen thì … đi ma teo luôn. Mà kể cả có thu hồi được về thì chẳng nhẽ tiền lãi lại vứt vào két sắt cất đi. Tiền trong nhà tiền chửa, tiền ra cửa tiền đẻ. Chỉ có thằng ngẫn ngợ mới để tiền chết trong két. Có tiền là phải xoay vòng, tái đầu tư … cứ thế .. cứ thế.
Bởi thế, đến kỳ hạn của ngân hàng, chả mấy đồng chí có đủ tiền để trả một cục cho ngân hàng. Vậy là sinh ra một đội ngũ dân buôn tiền nhằm phục vụ nhu cầu này.
Họ sẽ cho các đồng chí con nợ vay tiền để đáo nợ ngân hàng. Thường số tiền này sẽ được cho vay trong thời gian rất ngắn. Bởi sau khi thanh toán đầy đủ nợ với ngân hàng xong, các đồng chí con nợ sẽ ngay lập tức vay lại số tiền đó ngay. Bởi vay trong một thời gian ngắn và không có tài sản đảm bảo (vì các tài sản này cũng đang nằm trong ngân hàng rồi) nên mức lãi suất sẽ cao kinh khủng. Rơi vào tầm 5000đ/1 triệu/ 1 ngày.
Nói đến đây chắc mấy đồng chí hay lô đề bóng bánh sẽ thấy quen. Vì mức lãi suất tính theo ngày này cũng hay áp dụng với kiểu vay nóng của mấy đồng chí lô đề. Nghe thì thấy cũng bình thường nhỉ. Nhưng cứ tưởng tượng anh vay vui vui 100 triệu đi. 1 ngày anh sẽ phải trả lãi 500 nghìn. 1 tháng là 15 triệu. Vay 6 tháng thì bằng cha nó tiền gốc (chưa kể một số thằng nó còn tính lãi gộp – kiểu lãi mẹ đẻ lãi con ấy). Chẳng mấy chốc mà anh đi ma teo thôi.
Đấy là 100 triệu. Nhưng dân làm ăn người ta vay tiền tỷ, thậm chỉ chục tỷ. Thế nên dân buôn tiền cho vay nặng lãi nó chỉ cần bám vào hút máu mấy con giời này là đủ giàu rồi.
Hầy … Cứ liên thiên mấy cái vấn đề này đau đầu bỏ mẹ, anh em có thấy đau đầu không. Mình thì thấy đau đầu bỏ mẹ…. Biểu tượng cảm xúc smile
Tóm lại là Vân nó cũng làm một chân trong nhóm cho vay nặng lãi này. Nếu mấy con nợ sau khi vay xong mà nó đáo nợ ngân hàng thành công thì không sao. Chứ chẳng may mà nó không đáo nợ được thì cũng hơi bị đắng lòng. Lúc đó tha hồ mà đi truy lùng nó mà đòi tiền. Như kiểu mấy chủ nợ đang đi truy lùng Vân trong vô vọng bây giờ ấy.
Ngược lại thì Vân nó cũng chết một cơ số tiền cũng vì bị chủ nợ xù tiền như vậy.
Nhưng mà cái Vụ Vân nó nhờ mình đầu tiên này thì còn may chán, trước khi con nợ kia nó bỏ đi Vân đã kịp ép nó ký giấy bán nhà cho một đứa bạn của Vân (Tại thời điểm này Vân cũng sắp vỡ, nên nó không dám đứng tên sợ sau này bị chủ nợ lột lại). Vân làm xong xuôi thủ tục sang tên thì mới biết là ngôi nhà hiện vẫn đang có người ở đó. Người ở đây là ông cụ, bố của con nợ, lão này ở vào cái tuổi gần đất xa trời rồi nhưng vẫn thuộc loại quái thai ngâm a xít. Con mình ôm mấy chục tỷ chạy nợ, lấy cái nhà chưa được chục tỷ ra để trả mà ông ấy vẫn nhất quyết ko giao nhà.
Nói đến đây thì anh em chắc nghĩ cái Vân là phường gian ác, người già gần đất xa trời rồi mà còn định đuổi người ta ra đường. Lúc đầu nghe Vân kể thế, với bản tính lương thiện vốn có, mình cũng giẫy nẩy lên như vậy, nhưng sau Vân mới ôn tồn giải thích rằng thì là: “ ông già này giàu nứt đố đổ vách, cái nhà đấy vốn dĩ là của ông ấy, sau “bán” lại cho đứa con thì lão ấy dọn ra biệt thự ở hồ tây để sống. Ấy vậy mà khi nghe tin con nó vỡ nợ, lão tức tốc xách valy dọn đến ngay trong đêm. Xong thì ở lỳ đó, nhất quyết ko rời xa mảnh đất “tổ tiên để lại”. Tổ tiên gì, ông này trc là dân buôn đất khét tiếng, nên mấy cái chiêu trò này ông ấy biết thừa.
Mình nghe Vân nói thế thì cũng bán tín bán nghi. Thật ra cái việc cho người già neo đơn cơ nhỡ với cho mấy bác thương binh tàn nhưng không phế đến nằm ăn vạ để không giao nhà, không giao đất mình thỉnh thoảng cũng gặp khi đi đòi nợ cho khách. Có điều nghe Vân nói mình cứ thấy nghi nghi sao đó. Mà quên, cũng phải nói thêm là kể từ khi chia tay Thư, bị Thư nó quay như quay dế, mình đâm ra đa nghi, thấy cái gì cũng đề phòng, cũng nghĩ bị lừa này nọ. Mà cái Vân này dám nó cũng quay mình như quay dế lắm. Chả đùa.
Mang theo tâm trạng đó, sáng hôm sau mình đến khu đất đó kèm theo lời đảm bảo từ Vân: anh cứ care cho em mảng pháp luật, còn đâu cứ để em lo.
Ngôi nhà đó nằm ở khu Văn Quán, mình không khó để tìm được nó, bởi lẽ địa thế của nó khá đẹp. 2 mặt tiền và quay mặt ra hồ.
Mình bấm chuông cửa, tính bắt chuyện với ông cụ xem thái độ tính tình ổng như nào, đặng tìm cách đàm phán giải quyết. Cơ mà ra mở cửa lại là một con nhỏ độ 18-19 tuổi. Ăn mặc giản dị. Mà nhan sắc cũng bình thường. Thấy mình, nó hỏi trống không: “ Chú tìm ai”
Cái đờ mờ, mặt mình như này mà nó gọi mình bằng chú. Mình nuốt giận hỏi lại: “Cháu cho chú gặp chú Quảng”
Mặt nó ngơ ngơ : “Chú tìm anh Quảng có việc gì”
Lại Đờ mờ, cái Vân nói ông quảng kia phải ngoài 60 rồi. Con điên này nó gọi mình bằng chú xong gọi ông già kia là anh. Nghĩ có gì nhầm lẫn nên mình hỏi lại: Xin lỗi chú Quảng có phải khoảng ngoài 60 tuổi không.
Con điên kia vẫn hồn nhiên đáp: “Vâng ở đây có mỗi một anh Quảng thôi chú ạ”
Mình cố nén giận hỏi: “Vậy cháu cho chú gặp anh Quảng được không”
Con điên kia lại vặn hỏi: “Nhưng mà chú gặp anh Quảng có việc gì”
Không muốn lằng nhằng với con dở hơi này nên mình đáp: “Mình là luật sư của chủ nhà, muốn đến nói chuyện với anh Quảng.”
Mình chưa dứt lời thì con dở hơi nó đóng sập cửa lại. Mình bấm chuông mỏi tay mà không thấy nó có hồi âm gì.
Mình đành ngồi xuống bậc tâm cấp trước cửa, gọi cho Vân để xem nó tính sao. Cơ mà gọi mãi không được.
Vừa bị con dở hơi kia trêu ngươi chưa hết bực mình giờ lại đến cái Vân này nữa. Mình Đang định bỏ về thì 1 con SH tăng 3 đỗ xịch trước cửa. 3 thằng cao to đen hôi dựng xe bước về phía mình.
………
Nói cả 3 thằng đều cao to đen hôi thì hơi quá, thực ra có thằng đi đầu là cao to thôi, 2 thằng kia lẻo khẻo lèo khèo như nghiện. Có điều cả 3 thằng mặt đều đằng đằng sát khí khiến mình hơi trờn.
Mình còn chưa kịp phản ứng gì thì 1 thằng lẻo khẻo đội mũ lưỡi trai xùm xụp đã hất hàm hỏi: “Mày là thằng lol nào, mày đến đây làm lol gì đấy.”
Mình nhìn quanh, lúc đó tầm khoảng 9-10h, người đi lại trên đường cũng tương đối. Mà bọn này chẳc không ngu đến độ, không thù không oán nhảy vào đâm chém luôn đâu. Đen lắm thì mấy con rời này nó nhảy vào đấm đá mấy phát thị uy thôi. Mà đấm đá thì mình ăn quen rồi. Có sợ lol bố. Biểu tượng cảm xúc smile
Nghĩ thế nên mình bình tĩnh đáp.
“Mình là luật sư, đến đòi nhà”
Thằng cao to nghe thế quát luôn: “Đòi cái lol, nhà của mày à. Cút con mẹ mày đi. Bố lại xiên chết cụ mày giờ”
Thôi xong, bọn này đùng kiểu mấy thằng đầu đất đéo chịu ăn nhời. Mình đoán bọn này chắc được thuê đến để thị uy, đéo cần biết lý lẽ luật lá như nào rồi. Nói với bọn này chỉ tổ phí nhời. Mà lạng quạng lại ăn mấy cái bạt tai thì oan uổng lắm.
Mình đang tính cách để rút êm thì lại có biến. 1 con taxi phi tới, đỗ bên đường. Lại thêm 4 thằng nữa nhảy xuống. 4 thằng này có vẻ đàng hoàng hơn. Mặc vest đen đeo kính râm như mấy đại ca đa cấp luôn.
Thôi xong. Kiểu này chạy bằng niềm tin à…
Tín dụng đen (Phần 5)
Thật sự lúc đấy mình cũng hơi hốt, nhìn mấy thằng đầu gấu băm trợn thấy bình thường, chứ thấy mấy ông mặc vest thắt calavat thì chắc có biến rồi.
Cơ mà 4 đồng chí ấy xuống xe xong cũng chả làm gì. Cứ đứng đó ngó quanh. Mình thấy thế thì đoán là 2 nhóm này không có quan hệ gì với nhau nên bụng cũng khấp khởi mừng thầm.
3 bạn cốt đột lúc đầu thấy có người đến thì cùng ngừng lại đề phòng. Xong thấy 4 bạn đa cấp kia có vẻ không có ý định can thiệp thì lại quay ra chửi bới nạt nột mình.
Đúng lúc mình định kiếm cớ chuồn thì điện thoại rung. Mở điện thoại ra nghe thì đâu dây bên kia hô: Aloo, anh Tuấn Anh ạ, anh đến nhà ông Quảng chưa.
Nghe tiếng trong điện thoại thì bé mà tiếng bên ngoài thì oang oang nên Mình quay ra thấy 1 ku đa cấp để đầu bổ đan trường đang cầm điện thoại.
Mình vội vẫy tay rối rít hô: Em đây, em Tuấn Anh đây anh ơi.
4 đồng chí đa cấp nghe thế thì hùng hổ tiến về phía mình, mình cũng vội vàng phóng ra phía mấy vị cứu tinh trẻ tuổi đó chứ ngu gì đứng đây. Chẳng may 3 thằng cốt đột nó bắt làm con tin thì vỡ mồm.
Xà được vào vòng tay của 4 đồng chí đa cấp, mình mừng mừng tủi tủi, thổn thức mà hỏi rằng: Các anh tìm em có việc gì vậy.
Đồng chí đa cấp đầu bổ Đan Trường đáp lại với thái độ rất lễ phép: Dạ. Bọn em được chi Hà bảo đển đây giups anh.
Mình ngớ người ra: Hà nào cơ ?
Đầu bổ Đan Trường: Dạ chị Hà chủ nhà ạ. Chị ấy bảo cứ đến đây. Anh bảo làm gì thì làm đấy.
Lúc đấy thì mình cũng đoán ra em Hà này chắc là bạn em Vân, được em Vân nhờ đứng tên cái nhà này. Chắc phái 4 ku đẹp trai khoai to đến để cứu net mình đây. Nghe cái câu: “Anh bảo gì thì làm đấy” mà sướng tê cả người. Hay là sai 4 ku này nhảy vào huyết chiến với 3 ku cốt đột kia rồi bắc ghế đẩu ngồi xem nhỉ. Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ mình biết vụ này không thể giải quyết bằng chân tay được. Oan oan tương báo, đến bao giờ mới chấm dứt. Với lại, căn bản mình thấy 4 ku này mặt non choẹt, mà đứng thì dúm dụm lại với nhau, chả có tí khí thế nào hết. Sợ là ra kia 3 thằng cốt đột nó quát cho cái thì đái mẹ nó ra quần.
Hỏi tiếp mấy câu thì mình biết mấy ku này cũng éo biết cái gì, chỉ có mỗi câu: Chị Hà bảo bọn em ra đây tìm anh. (Ôi, Vai car lol, bắt bố đi đòi nợ xong sợ bố buồn hay sao lại còn gửi 4 thằng trẻ con đến cho bố trông nữa). Éo ngờ em Vân lại trang bị cho mình hùng hậu đến như thế này. Cơ mà đâm lao thì phải theo lao, có 4 thằng này đỡ đạn cũng còn hơn một thân một mình, nghĩ vậy nên mình kêu 4 thằng đi với mình ra gặp 3 ku cốt đột.
Nói về 3 ku cốt đột, sau khi thấy viện binh của mình đến thì 3 cậu có bớt hung hăng đi tí, nhưng vẫn đứng đó gườm gườm nhìn mình. Đến khi mình dẫn 4 ku đa cấp tiến lại, chưa kịp nói năng gì thì thằng mũ lưỡi trai ngoác mồm chửi luôn: Đis mẹ, gọi thêm mấy thằng mặt lol này đến mà bọn bố mày sợ à, Tao thách thằng nào bước chân vào cái nhà này đấy. Bố mày chém chết hết.
Ơ, cái đờ mờ, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, mình đã định ra nhẹ nhàng nói chuyện mà nó cừ gào cái mõm chó nó lên như này. Chẳng nhẽ nhất định phải huyết chiến sao. Mà nhìn kỹ từ đầu đến giờ, cái thằng đội mũ lưỡi trai này có vẻ thần kinh không bình thường, kiểu kiểu như ngáo đá thì phải. Với mấy thằng kiểu này mình cũng chưa biết phải xử lý ra sao. Chuyên môn của mình là khua môi múa mép thuyết phuc, cơ mà gặp mấy thằng không ăn nhời như này thì đúng kiểu gặp khắc tinh rồi. Mình Đang tính cho mấy ku đa cấp cứ xông vào đạp cho nó mấy đạp xem có khi lúc đó nó mới tỉnh ra mà nói chuyện chăng (Tất nhiên là bọ nó thôi, còn mình thì sẽ chạy ngay trong vòng 1 nốt nhạc Biểu tượng cảm xúc smile ) thì may quá thằng nhỏ con nhất trong 3 thằng mà từ đầu đến giờ không nói năng gì cuối cùng lại lên tiếng. Nó kêu thằng cốt đột kéo thằng ngáo đá lại, xong tiến đến phía mình nói: Tìm quán trà đá, anh em nói chuyện.
Ờ, rốt cục cũng có thằng ăn nhời, mà đã ăn nhời thì mình tin là mình đủ khả năng thuyết phục được nó. Nghĩ thế nên mình đồng ý, xong cả bọn kéo nhau ra quán trà đá, mình vừa đi vừa tính:
Tiếp xúc với dân xã hội nhiều, mình thấy cả 7 đồng chí này chả số má vẹo gì. 4 thằng đa cấp thì éo nói làm gì, mình đoán khả năng cao là mấy ku sinh viên hoặc mấy thằng choai choai mới lớn thiếu tiền nét nên bảo gì làm nấy thôi. Có khi còn éo biết đến đây để đánh nhau ấy chứ.
Còn 3 ku cốt đột kia, nhìn thì có vẻ băm trợn, nhưng phần nhiều là thân cô thế cô, kiểu dân mấy huyện ven ven Đan Phượng, Hoài Đức ăn chơi đùa đòi, được nhờ vả thì rủ nhau đi cho có đội với kiếm thêm tí tiền tối về đập đá thôi. (Cái này thật sự ko có ý kỳ thị gì bạn nào ở Đan Phượng, Hoài Đức đâu, ở đâu cũng có người này người kia thôi, anh em đừng gạch đá mình)
Nói thế, chứ mình cũng biết tốt nhất là đừng đây vào mấy thằng mặt lol này làm gì. Kể cả trường hợp bọn nó éo có vẹo gì như mình nghĩ thật thì xảy ra va chạm, đánh đấm mình cũng là thằng liên luỵ. Cái nghề luật sư này mà dính vô cái đó là mất nghiệp luôn. Chưa kể nó mà có số có má thật thì … vỡ mồm. Vậy nên, phương châm của mình vẫn là: Quân tử động khẩu chứ không động võ. Mình chỉ cần biết bọn nó được lợi gì trong vụ này thôi. Đã làm việc vì lợi ích thì cũng có thể ngừng làm việc vì lợi ích. Mà mình tin mấy bọn này chả phải loại anh hùng nghĩa hiệp ra tay cứu giúp người già neo đơn bất chấp lợi ích đâu.
Để rồi xem ….
…………………..
Ku nhỏ con nhấp ngụm trà rồi bắt đầu luôn: Đây là nhà bác tôi, tôi nói thật, các ông có kéo đến đông hơn tôi vẫn đỡ được. Tôi chỉ không muốn anh em đổ máu vô ích thôi.
Mình đáp: Bọn tôi đến đây không phải để cướp nhà. Mà thời buổi nào rồi còn cướp được nhà. Đúng là nhà này trước kia của ông Quảng cho con, nhưng giờ nó vỡ nợ, ôm của bạn tôi hai mấy tỷ đi mất. Để lại mỗi cái nhà này. Bán giỏi lắm được chục tỷ. Vậy mà ông Quảng ông ấy vẫn không chịu giao. Cậu là cháu ông ấy, chả nhẽ cậu không biết.
Nó: Tôi không biết, chỉ biết nhà này của bác tôi, thằng nào muốn lấy nhà cứ bước qua xác tôi.
Đờ mờ, thằng này cứng. Có điều cứng như thế sao không phang nhau từ lúc nãy. Tự nhiên bảo anh em ra đây ngồi uống trà đá làm cái lol gì. Bố đéo nghe mày nói, bố nhìn những gì mày làm thôi. Thái độ này hẳn là muốn xin xỏ làm tiền rồi.
Đoán thế, nhưng mình cứ phải phủ đầu trước đã: Ơ hay, tôi đã bảo tôi éo đến đây đánh chiếm nhà mà. Tôi làm đơn khởi kiện ra toà rồi, mấy hôm nữa thi hành án người ta xuống cưỡng chế. Chứ tôi thì làm gì được mấy cậu. tôi đến đây chỉ muốn nói chuyện với ông Quảng. Nếu thống nhất được thì bọn tôi cũng đỡ mất tiền cho bọn thi hành án.
Nó: Không đánh nhau thế ông kéo cả đội đến đây làm gì.
Mình: Không kéo cả đội đến thì ông có cho tôi gặp nói chuyện với ông Quảng không. Mà ông cũng xem lại xem. ông Quảng mà đường đường chính chính, sao đến gặp tôi cũng éo gặp.
Nó: Tôi đã nói là tôi không quan tâm. Tôi gọi ông ra đây đơn giản là không muốn để anh em phải đánh đấm rồi lên phường ngồi. Tôi nói để ông biết, việc ở cái nhà này tốt nhất ông đừng dính vào. Tôi đéo để ông yên đâu.
Mẹ cái thằng này, nói chuyền cùn vãi chưởng Rốt cục lại cũng thuộc cái thể loại đéo ăn nhời. Lâu lâu gặp cái thể loại này ức chế éo chịu được. Chẳng nhẽ lại đánh nhau.
Mình quay lại nhìn lực lượng bên mình, càng nhìn càng thấy mất niềm tin, thằng nào thằng nấy ẻo lả như gay. Đến cái bộ vest mặc nhìn kỹ cũng đúng hàng chợ, vừa cộc vừa bó, trông éo ra cái hồn người. Lấy gì ra mà chống với 3 thằng cốt đột kia đây.
Tính đi tính lại, rốt cục mình đành tìm cách lui binh. Trước khi về mình vẫn cố nói cứng 1 câu: “Cậu đã nói thế thì tôi cũng chịu, đành để thi hành án họ lo vụ này vậy”
Tín dụng đen (Phần 6)
Lại nói, sau khi bị mấy đồng chí cốt đột cản mũi không cho gặp Mr Quảng, mình thất thểu đi về dưới sự hộ tống của 4 anh em đa cấp.
Đờ mờ, lúc ngồi với 3 thằng cốt đột kia thì các chú im như thóc, mặt cắt không còn giọt máu, thế mà giờ đi về thì ông nào cũng tranh nhau nói, đại loại như:
“Em mà không nể anh ngồi đấy thì em cho thằng chó đấy cái ghế vào đầu rồi.”
hay: “Anh để em về gọi ông anh họ, nhờ ông ấy dẫn đội lên xử mấy thằng này cho, gì chứ mầy thằng này trông thế thôi, gặp anh em kiểu gì chả sợ một phép”
……
Càng nói mình càng thấy mấy chú này thuộc loại thùng rỗng kêu to, đéo nhờ vả gì được đâu. Rốt cục lại thì vẫn phải gọi em Vân để xem em ấy tính sao, bởi lúc đầu em ấy nói mình chỉ cần lo về mặt luật pháp, những cái khác em ấy lo. Giờ có mấy thằng cốt đột này, mình thì phận liễu yếu đào tơ chói gà không chặt, chắc chắn là đéo làm gì được rồi.
Có điều gọi mãi mà em ấy vẫn không nhấc máy, mình đành quay ra nhờ các chú đa cấp gọi cho em Hà ra xem có cách nào liên hệ với Vân được không (Em Hà là Bạn em Vân, đang đứng tên cái nhà đó – cho anh em nào đã quên nội dung chuyện vì thời gian quá lâu).
Ngôi ở quán nước đợi 1 lúc thì em ấy bắt taxi tới. Em này mặt mũi không xinh lắm, nhưng biết cách trang điểm, thêm nữa là dáng ngon và biết cách ăn mặc nữa nên nhìn cũng được. Có điều, nhìn cách ăn mặc và phục sức của em ấy mình cứ thấy nghi nghi. Kiểu con gái mà tóc nhuộm vàng búi cao, áo 2 dây quần sooc và đi giầy cao gót vắt vẻo luôn làm mình liên tưởng đến team gõ của em Nhung.
Hà nhìn quanh đám đa cấp một lượt, đến mình thì dừng lại và nói: Anh tìm em có việc gì.
Mình: Thì việc đòi nhà cho cậu đấy, có mấy thằng kỳ đà cản mũi, mình không tiếp xúc ông Quảng được, mà gọi cho Vân thì không nghe máy.
Hà: Sao lại có mấy thằng kỳ đà cản mũi, trước giờ em đến gặp lão Quảng có thấy thằng nào vo ve đâu. Tự nhiên đẻ đâu ra mấy thằng này vậy.
Nghe Hà nói thế mình hơi bất ngờ, giả sử mình đi cùng vài thằng đến đập phá, hoặc chí ít trông mình đầu gấu đầu mèo đến gây sự thì lão Quảng gọi mấy thằng cốt đột đến để bảo kê nghe còn có lý. Đằng này mình lẻo khẻo lèo khèo, xong đến có một mình mà lão ấy lại lôi 3 thằng kia đến. Hay nhìn mình giống nghiện quá .. lão ấy hốt chăng.
Mình con đang phân vân thì Hà nói luôn: Đâu, bọn nó đâu, giờ anh em mình quay lại để em xem mặt mũi bọn này như nào vậy.
Mình thấy thế cũng có lý, mặc dù thêm em Hà cũng chẳng cân được bọn cốt đột kia đâu, nhưng dù sao đi nữa thì cũng có khả năng giải đáp một số nghi ngờ của mình. Chỉ tội mấy ku đa cấp, thấy phải quay lại gặp đội kia, thằng nào thằng nấy mặt tái dại đi.
Nhưng may cho mấy ku này, lúc cả bọn quay lại thì chả thấy bóng dáng 3 thằng cốt đột kia đâu nữa. Hà thấy thế sai mấy ku đa cấp xông luôn đến nhà lão Quảng, đập cười rầm rầm……
Được một lúc thì cửa mở, con bé nhà quê lúc nãy lại ra mở cửa, nó còn chưa kịp nói gì thì em Hà đã xua đội đa cấp tràn vào nhà. Con bé nhà quê thấy thế la ầm lên: Ơ hay, cô chú làm gì vậy, anh Quảng không có nhà, cô chú tự tiện vậy, tôi báo công an bây giờ.
Hà quay ra quát làm mình giật mình, trố mắt ngạc nhiên: DM mày, im con mẹ mày mồm đi, tao lại tát chết mẹ mày giờ. Gọi lão Quảng ra đây.
Con bé nhà quê kia chưa kịp nói gì thì trên tầng 2 có người đi xuống. Đồng chí này chắc cũng phải ngoài 60 rồi, tóc tai cũng đã bán râm (một nửa chuyển màu hoa râm) được cái là vẫn nhanh nhẹn, bước đi thoăn thoắt. Vừa ở trên cầu thang đồng chí ấy đã quát: “Thanh, Đứa nào làm ồn gì dưới đó đấy”
Con bé nhà quê (chắc tên là Thanh) vội chạy lại cầu thang đáp giọng nũng nịu: Anh ơi, bọn này không biết ở đâu hùng hổ xông vào nhà mình.
Đờ mờ, con bé 18-20 tuổi gọi ông già ngoài 60 là anh, xong giọng còn nũng nịu, nghe tởm không chịu được.
Đồng chí kia, lúc đó đã bước xuống nhà, lừ lừ tiến lại chỗ bọn mình đứng, liếc một vòng đánh giá, đoạn sẵng giọng, kiểu giọng của mấy thằng lắm tiền: Bọn mày là ai, tính đến đây làm loạn à.
Nghe thế, em Hà quát lại luôn: Loạn loạn cái lol, đm thằng già này, mày ở nhà tao mày thích to mồm không.
Lão Quảng quay ra nhìn em Hà với ánh mắt rất kỳ lạ, không phải sợ hãi, không phải tức tối, kiểu vừa ngạc nhiên, bất ngờ, vừa đêủ đểu … thế éo nào ấy. Xong lão dịu giọng lại nói: “Cô là ai, sao vừa gặp đã chửi bới ầm ỹ lên vậy.”
Em Hà thấy lão đấu dịu, chắc tưởng lão sợ thì lại càng làm già: Mày điếc à, tao vừa nói đây là nhà tao. Tao là chủ cái nhà này. Nhà tao, tao muốn chửi bới đánh đập ai là quyền của tao.
Lão Quảng nhếch mép cười nhạt, kiểu cười làm mình nghĩ lão chẳng coi mấy lời chửi bới đe doạ của em Hà ra gì cả. Lão vẫn nhẹ nhàng: Cô nói chuyện buồn cười nhỉ, đây là nhà của tôi, tôi cho con trai mượn, nó làm gì có quyền bán. Còn tôi ở đây. Tôi đố cô lấy được nhà của tôi đấy.
Mình xem thái độ của lão này thì biết là lão ấy thuộc loại cáo già chứ chẳng phải mấy ông già cố chấp gàn dở. Thà là lão cứ chửi bới quát tháo ầm ĩ thì còn đỡ, đằng này lão ấy cứ tỉnh bơ coi em Hà với mấy thanh niên đa cấp chẳng ra tí kí lô nào. Khó nhằn rồi.
Cơ mà em Hà không nghĩ vậy, em ấy cứ gào thét chửi bới đúng giọng đầu đường xó chợ. Hẳn là em ấy cũng thuộc loại đòi nợ chuyên nghiệp rồi, nên không còn từ ngữ thô tục nào mà em ấy không văng ra. Đáp lại, lão Quảng chỉ cười ruồi và nhìn em ấy thích thú.
Sau khi chửi bới chán chê mà không thấy xi nhê gì, rốt cục em Hà mới buông một câu: “ Đã thế, mày không chịu cút thì tao cũng cho mấy thằng đàn em dọn vào sống cùng luôn”
Xong em ấy quay ra bảo mấy thanh niên đa cấp: “Mấy thằng mày mang quần áo đồ đạc, dọn đến đây sống luôn cho tao, thằng nào láo đánh bỏ mẹ nó cho tao”
Đến đây, chắc một vài anh em sẽ thắc mắc, sao em Hà phải dầy dà mất công thế. Cứ cho mấy thanh niên đa cấp tẩn lão Quảng một trận rồi bứng lão ấy ra ngoài là xong.
Vậy nên, Mình phải giải thích một chút: Lão Quảng này trông thế, nhưng tuổi ngoài 60 thì cũng thuộc lớp già cả rồi. Mà ở Việt Nam, pháp luật rất quan tâm và bảo vệ trẻ em, người gia, phụ nữ mang thai và cho con bú. Giả sử mà táng lão ấy, lão ấy lăn ra ăn vạ khiến chính quyền nó can thiệp thì cực kỳ phiền hà. Thêm nữa thì vụ 3 thằng cốt đột lúc nãy cũng khiến em Hà chột dạ. Nói gì đi nữa thì, đòi nợ kị nhất là dùng bạo lực. Đánh nhau sứt đầu mẻ chán ra mà rốt cục cũng chả đi đến đâu, chỉ tạo điều kiện cho mấy đồng chí công an lập thành tích.
Vậy nên, em Hà mới chọn cách phương án chày bửa là cho đàn em dọn vào sống cùng. Đây là một trong những phương án kinh điển mà dân đòi nợ hay làm trong trường hợp phía con nợ chơi bài cù nhây (kiểu cho người già, thương binh … đến chây ì không chịu giao nhà).
Lại nói, sau khi hạ lệnh cho mấy thanh niên đa cấp ở lại, em Hà quay lưng đi luôn, chả nói năng gì đến mình. Coi mình như không có ở đấy, còn không bằng cả mấy thằng đa cấp. Cay cú vl.
Mà lão Quảng cũng chả thèm nhìn mình, chắc lão ấy nghĩ mình cũng là một thằng trong bọn đa cấp. y dà, làm luật sư bao năm, lần đầu tiên mình bị coi thường rẻ rúng đến vậy.
Vốn tự ái cao ngút trời, mình cũng quay lưng, xăm xăm đi về luôn. (đù má, chả ai thèm chào mình, cả mấy thằng đa cấp cũng ko luôn)
Phần 7
Về đến nhà, mình lại gọi cho em Vân liên tục nhưng em ấy nhất quyết không bắt máy hay trả lời gì cả. Thực sự lúc đó mình cảm thấy vô cùng khó chịu. Mình làm nghề luật sư, việc khó thế nào cũng sẽ tìm cách giải quyết. Càng khó càng thích.
Nhưng mình không chấp nhận được việc khách hàng coi thường, coi mình như thằng làm thuê, bảo gì phải nghe nấy …
Như trường hợp này, mình chỉ muốn trả lại ngay tiền và không làm gì nữa. Mà gọi mãi cái Vân nó không chịu nghe máy. Đã bực lại càng bực thêm.
Đến cả buổi, khi đã nguôi nguôi, mình ngồi sắp xếp lại sự việc. Càng nghĩ càng thấy kỳ quái, từ việc 3 thằng cốt đột tự nhiên xuất hiện và tự nhiên biến mất. Đến cái nhìn kỳ lạ của lão Quảng với em Hà. Rồi việc em Vân đột nhiên biến mất không liên lạc được. …
Mình như rơi vào mê hồn trận, tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm sao. Và đặc biệt hơn là cả em Kiều lẫn em Vân đều trả cho mình một khoản tiền không nhỏ. Em Kiều thì trả cho công ty, em Vân thì trả cho cá nhân mình. Nhưng lúc đó cũng phải mấy tuần rồi mà mình chưa làm gì cả (chính xác là chưa làm được gì cả). Em Vân thì không nói, riêng vợ chồng em Kiều cũng chả thấy động tĩnh gì. Chỉ thỉnh thoảng lại gọi điện hỏi về tình hình em Vân thôi. Chả thấy đả động gì đến em Uyên và khoản nợ 20 tỷ cả. Vậy rốt cục thì vợ chồng, chị em nhà này muốn gì ở mình… Nghĩ một hồi, đau hết cả đầu mà không ra được nên mình kệ cm nó đấy. Tập trung vào những việc khác.
Cơ mà mình kệ nó nhưng nó éo kệ mình. Vừa lôi được cái hợp đồng ra soạn thì điện thoại rung, em Kiều nhắn tin: “Tối anh có rảnh không, qua nhà em trao đổi công việc”. Em này thiêng thế, vừa nghĩ đến phát đã xuất hiện rồi. Mình thì quả thực đang đau đầu chỗ em Vân nên cũng chẳng muốn gặp Kiều làm gì. Có điều công ty nhận tiền rồi, từ chối làm sao được. Mình đành phải nhắn lại: “Ok, 8h mình qua”.
…………………………………………..
Đúng 8h tối, mình nhấn chuông cửa nhà Kiều.
Vẫn với cái váy ngủ không thể mát mẻ hơn, Kiều cười tươi, mở cửa đón mình.
Mình thì mặc dù sau khi chia tay Thư thì đã tu luyện gần thành chính quả. Nhưng gặp những tình huống bất đắc dĩ như này, không khỏi len lén nhìn bộ ngực to tròn, trắng bóc ẩn hiện sau chiếc váy ngủ mỏng tang của Kiều.
Len lén thôi, bởi mình đoán đợi mình trong nhà lại là thằng cha Hải cao to đen hôi …
Ơ thế mà không phải, Bươc vào mình thấy phòng khách trống trơn, không thấy ku Hải đâu cả.
Thấy mình ngó nghiên láo liên, Kiều cười hỏi: Anh muốn đi vệ sinh à.
Minh ngượng ngùng đáp: À … mình không thấy Hải đâu.
Kiều nói: Anh Hải đang trong Đà Năng, đâu có ở ngoài này đâu mà anh tìm.
Nghe thế mình cũng thấy hơi kỳ. Nếu như bình thường thì Kiều phải hẹn mình ở quán cafe chứ ai hẹn đến nhà riêng có 2 người như này. Mà giả dụ có hẹn đến nhà thì cũng phải ăn mặc kín đáo chút.
Đằng này 1 đàn ông 1 đàn bà, cô nam quả nữ trong phòng, nó lại mặc như không mặc, thế có giết người không chứ. Ông trời có vẻ luôn muốn thử thách bản lĩnh của mình, hết em Nhung, đến Vi, … giờ là Kiều. Con người mình bằng xương thịt chứ có phải gỗ đá đâu. *Biểu tượng cảm xúc e thẹn*
……….
Kiều đưa mình cốc nước mát rồi ngồi xuống ghế đối diện, 2 chân vắt chéo. Có điều cái váy ngủ ngắn cũn cữn nên Kiều vắt chéo chân chẳng khác nào khoe một bên mông đồ xộ và cặp chân dài miên man, buộc mình phải tập trung nhìn cốc nước thuỷ tinh để tránh khí huyết chạy sai đường, tẩu hoả nhập ma thì tèo …
Mà em Kiều thấy mình chân tu như thế, cũng chẳng động lòng mà trao đổi công việc nhanh nhanh cho mình nhờ. Nó lại cứ cà kê hỏi liên thuyên kiểu, nhà mình ở đâu, mấy anh chị em, đã có người yêu chưa … Mình thì bình thường cũng lịch sự lắm, nhất là với đàn bà con gái, nhưng lúc đó tinh thần còn bận tập trung kìm chế thất tình nhục dục nên chỉ trả lời nhát gừng kiểu: Nam Định, … hai …. chưa … …
Sau một hồi nói chuyện chả đâu vào với đâu, có vẻ hết kiên nhẫn, Kiều đứng lên, bước sang ngồi xuống cạnh mình.
Ôi trời, nó ngồi đối diện mình còn không chịu nổi, giờ ngồi cạnh thì biết phải làm sao đây. Con này nó coi thường mình quá, nó nghĩ mình không biết “hấp tinh đại pháp” phải không.
Kiều ngồi xuống cạnh mình, sát rạt đến độ mình ngửi thấy cả hương thơm từ người ẻm toả ra, không phải nước hoa, nó là mùi … đàn bà.
Có điều, Kiều không hỏi han linh tinh nữa, mà đi thẳng vào vấn đế luôn: Mấy lần em hỏi anh qua điện thoại thấy anh không nói rõ. Giờ em hỏi thực, từ hôm đó tới giờ anh có gặp Vân không.
Nói đoạn, Kiều dướn người về phía trước để lấy cốc nước trên mặt bàn … Tất nhiên với hành động đó, em ấy đã phơi bày toàn bộ bộ ngực vĩ đại trước mắt mình.
Mình thì vốn có kinh nghiệm với mấy tình huống kiểu này nên cũng không đến mức xịt máu mũi, lao ngay vào truy hoan xác thịt. Lúc đó phần tỉnh táo cuối cùng trong đầu mình lờ mờ cảm thấy điều gì đó không ổn.
Mục đích em ấy gợi đòn mình là để làm gì.
Mình thì dù tự tin lắm, nhưng chắc chắn cũng không nghĩ đến việc mới gặp nhau 2 lần em ấy đã thích mình và muốn “chịch xã giao” ngay được. Nhất là lần trước mình đã gặp thằng ku Hải – cao to đen hôi gấp mấy lần mình.
Như vậy thì chỉ còn khả năng em ấy làm thế vì muốn dụ dỗ mình làm gì đó. Và việc em ấy lựa đúng lúc show hàng để hỏi thông tin về em Vân càng làm mình nghi ngờ.
Nghe phân tích thì dài dòng thế, chứ lúc đó mình chỉ có cảm giác gì đó không ổn. Mà đã thành bản năng, chỉ cần có điều gì đó hơi mờ ám là mình lấy lại tỉnh táo ngay. Nhất quyết không chết “dưới khóm hoa mẫu đơn” (Câu này vớ được trong truyện trưởng của Kim Dung, anh em cũng đừng để ý bắt giải thích làm gì, mình éo biết đâu)
Bởi vậy, mặc dù mông vú ngồn ngộn trước mắt mình cũng cố gắng trấn tĩnh mà trả lời Kiều rằng: Hốm đó về mình có gửi mail cho Vân. Vẫn cũng nói hôm nào sẽ thu xếp lịch gặp. Mà từ đó đến giờ không thấy liên lạc gì cả.
Kiều nhìn mình, ánh mắt thoáng nghi ngờ, xong nói giọng bình thản: Em cũng chả biết nó dạo này thế nào nữa, bố mẹ ở nhà lo cho nó đến phát ốm. Vậy mà nó không được một cuộc điện thoại về hỏi thăm. Nếu anh liên lạc được với nó thì báo giúp nó cho em nhé.
Mình cười: Cậu cũng có mail của Vân, sao không báo trực tiếp cho Vân luôn.
Kiều đáp: Em có gửi cho nó mấy lần nhưng không thấy nó trả lời.
Mình dễ dãi: Ừ, vậy để tí về mình báo cho Vân luôn.
Vừa nói xong mình mới giật mình là bị hớ.
Kiều chộp được ngay đáp: Vậy mà anh nói không liên lạc gì với Vân, Vân nó nói với anh cái gì sao anh dấu em. Em mới là người thuê anh mà. Với lại, em muốn biết cũng chỉ để giúp cái Vân thôi chứ đâu hại gì nó đâu.
Nó bắt đc câu hớ của mình thì cũng chính nó cũng hớ. Không khảo mà xưng, nếu nó không có ý hại Vân thì sao tự nhiên phải nói phòng chặn trước làm gì.
Haizzz, cái gia đình này thật có nhiều điều kỳ quái. Hoặc giả, cái đó chỉ là do mình đa nghi thôi. Cũng chả biết thế nào.
Mình đáp: Mính nói báo là mình gửi mail cho Vân ấy. Chứ mình có liên lạc gì với Vân đâu. (Câu này mình nói cũng phải đến mấy phần thật, vì trước đó mình gọi cho Vân đến cháy máy nó cũng có thèm nghe đâu).
Kiều nhìn mình, vẻ nghi ngờ lộ rõ, nhưng lại nói giọng hết sức ngọt ngào: Em không biết Vân nó hứa hẹn với anh như thế nào, nhưng em chắc rằng em có thể cho anh nhiều hơn.
Nói xong, Kiều dướn người ôm lấy mình, chiếc váy ngủ tụt xuống, cặp ngực trắng muốt lộ ra, ngồn ngộn và khiêu khích …..