Phần 1
Rồi, giờ thì kể
Truyện này bắt đầu sau khi mình chi tay Thư …
Tại văn phòng mình, và nhân vật chính là khách hàng đến tư vấn. Tất nhiên, khách hàng này là nữ. Chuyện của mình thì chắc chắn phải kể về nữ rồi, chẳng nhẽ lại đi viết về nam, ngại chết.
Và nhân vật nữ cũng phải xinh, viết truyện trên mạng mà viết về người xấu thì ai đọc, dù nó có xấu cũng phải bảo nó hơi xinh, mà đã hơi xinh thì phải hư cấu lên cho nó xinh xuất xắc. Các vị dùng app 360 để lung linh hoá khuôn mặt các vị thì mình dùng ngòi bút để lung linh hoá nhân vật của mình.
Trêu tí thôi, chứ đồng chí này xinh thật, ng.. o…n thật. Xong đồng chí lại đến đúng hôm văn phòng mình vắng hoe – có mỗi mình mình thôi. Và cái “thằng mình”, như anh em đã biết thì đang trong giai đoạn thất tình. (Mở ngoặc chỗ này tí để cho anh em đc rõ là trong khoảng nửa năm sau khi bị em Thư đá, mình quay ra hận đời với hận đàn bà lắm, ăn chơi đàn đúm các kiểu… kinh cực)
Ấy thế nên cái đồng chí nhân vật chính đến văn phòng mình đúng vào cái thời khắc: “Thiên thời, địa lợi nhân hoà”. Chỉ có mình và đồng chí ấy trong cái văn phòng rộng mênh mông.
Tả sơ qua về đồng chí nhân vật chính tí.
To là từ ngữ chính dùng để miêu tả các bộ phần đặc trưng của phụ nữ trên cơ thể của đồng chí ấy.
Râm là từ dùng để chỉ phong thái toát ra từ đồng chí ấy.
Lạnh là từ dùng để chỉ ánh mắt của đồng chí ấy khi nhìn mình.
Đến đấy một số anh em sẽ nhao nhao phản đối, rằng thì là: Sao đã râm rồi mà còn lạnh được. Phi logic, râm là người nó phải hót hòn họt, mắt phải lấp lánh đưa tình chứ.
Hầy, thế là anh em không hiểu rõ về đàn bà rồi. Để mình giải thích cho anh em: Ví dụ như Diva Thanh lam nhé. Tướng mặt và phong thái toát ra có thể dùng từ râm để miêu tả rồi (chả thế mà các cụ phê bình âm nhạc bảo bà này là “Người đàn bà hát” đó. Thế nhưng anh em nhanh tay bật tap mới mà google xem. Ánh mắt của bà ấy có lạnh và sắc như dao cạo ko). Còn hot như Mỹ Tâm, Hồ Ngọc Hà, Tăng Thanh Hà, thậm chí cả Ngọc Trinh, nhưng có ai bảo các đồng chí này râm không.
Hầy, đây là quan điểm cá nhân thôi nhá. Anh em đừng cãi nhau với tranh luận làm gì, mình éo thèm cãi lại đâu.
Tóm lại là cái đồng chí nhân vật chính ấy mặt rất râm nhưng thái độ với mình thì rất lạnh lùng.
Giọng nhàn nhạt đồng chí ấy hỏi: Anh sinh năm bao nhiêu, đi làm được mấy năm rồi, có đủ kinh nghiệm để tư vấn cho tôi không.
Haizzz, cái câu hỏi này mình nghe thường xuyên quá, trời sinh minh đẹp trai thôi chưa đủ, lại còn trẻ trung và thư sinh nữa chứ. Mất công gặp khách hàng nào cũng bị nghi ngờ về độ từng trải
Mà cái nghề của mình, niềm tin của khách hàng nó quan trọng vô cùng. Mình có tư vấn hay, tư vấn đúng, tư vấn chuẩn như thế nào đi nữa mà khách hàng nó không tin thì cũng đổ xuống sông xuống bể. Còn một khi khách hàng đã tin thì có xúi khách hàng ăn cứt gà họ cũng ăn. Tin không ?? )
Trở lại với cái thể loại kênh kiệu, bố đời này, mình biết thừa là càng ngon ngọt nhân nhượng nó càng tinh vi tinh tướng và coi thường mình. Bọn này là cứ phải phũ, nó kênh kiệu 1 mình kênh kiệu 10. Phải phủ đầu luôn thì nó mới ăn nhời được.
Vậy nên Mình đáp lại, giọng cũng nhàn nhạt không kém: Nếu cậu nghĩ chỉ người già mới có thể tư vấn, cậu vui lòng đợi chút, tôi xuống gọi bác bảo vệ toà nhà lên tư vấn cho cậu. Còn văn phòng này tôi là người già nhất rồi.
Nghe mình tưng tửng thế, nó trố mắt nhìn mình. Kiểu như cha sinh mẹ đẻ tới giờ, nó chưa bị ai đốp chát vào mặt như vậy ấy.
Mất mấy giây chững lại, ngay sau đó Nó đổi giọng: Tôi hỏi thế để tiện xưng hô thôi.
Mình liếc nhìn khuôn mặt chạt son phấn của nó và đáp lại: Cậu yên tâm, tôi chắc chắn nhiều tuổi hơn cậu.
Nó đáp: Anh biết tôi bao nhiêu tuổi mà kêu nhiều tuổi hơn tôi.
Thú thực là với cái khuôn mặt của nó thì bảo 22 cũng đúng mà bảo 32 cũng xong. Vậy nên mình chọn giải pháp an toàn là khai khống tuổi của mình: Tôi không biết cậu bao nhiêu tuổi. Nhưng áng chứng không quá được 25 (Thực ra mình biết nó phải trên 25 nhiều, nhưng cứ bảo 25 cho nó sướng, phụ nữ mà, ai chả muốn khen trẻ). Tôi thì ngoài 30 rồi.
Anh ?? .. ngoài 30. Sao mặt trẻ dữ vậy.
Tôi ngay lập tức giơ tay khoe cái nhẫn ở ngón áp út ra để củng cố thêm niềm tin: Tôi có 1 vợ 2 con rồi.
Bài này lập tức có tác dụng. Bởi hầu hết mọi người đều sẽ tin những điều dối trá bới một căn cứ dối trá khác. (Cái này là phương pháp đánh tráo khái niệm trong logic nguỵ biện). Giả sử tôi không nhanh mồm đưa ra cái căn cứ này, chắc hẳn nó đòi xem CMND thì vỡ mồm.
Đúng như tôi dự đoán, nhìn thấy cái nhẫn đểu tôi đeo ở tay, nó tin ngay và đổi cách xưng hô ngay tắp lự: Em xin lỗi, tại nhìn mặt anh trẻ quá. Em sinh năm 84, mới 29 tuổi thôi ạ.
Tôi nhếch miệng cười đắc thắng. Đây là lần thứ n tôi được mấy máy bay hơn tuổi gọi là anh rồi. Cảm giác khá là dễ chịu.
Tất nhiên, tôi phải đáp lại với thái độ bao dung độ lượng của người hơn tuổi: Không sao, ai gặp mình cũng nhầm vậy thôi. Cậu có khó khăn gì, cứ nói. Xem mình có giúp được gì không.
Nhưng con nhỏ này nó vẫn chưa chịu tin ngay, nó lại hỏi dò thêm câu nữa: Dạ, bên anh có hay làm nhiều về thu hồi nợ không ạ.
Giờ nó không dám tỏ thái độ nghi ngờ mình nữa, nó nghi ngờ cả công ty mình luôn. Láo vờ lờ.
Nhưng không sao, tưởng cái gì phức tạp chứ ba cái chuyện thu hồi nợ vớ vẩn này, tôi chả biết thừa. Ra hành nghề đúng cái thời kỳ kinh tế suy thoái, Vỡ nợ phá sản là chuyện thiên kinh địa nghĩa, suốt mấy năm trời, hồ sơ thu hồi nợ chất thành đống trên mặt bàn. Tôi còn lạ gì.
Thế nên tôi nhẹ nhàng phẩy tay chém vài đường gió cơ bản là chiếm lòng tin của nó một cách trọn vẹn.
Xong, cái giai đoạn khó khăn nhất của một buổi tư vấn đã hoàn thành. Giờ thì nói hươu nói vượn gì nó chẳng tin chứ (Đùa tí, không anh em lại bảo mình không có đạo đức nghề nghiệp, à mà ngày xưa thi đạo đức hành nghề luật sư mình được 5/10 hẳn hoi đấy, không phải dạng vừa đâu).
Nó tin rồi thì nó kể: Đại khái là nó đang nợ tiền 1 thằng, nhưng thằng kia ko có giấy tờ vay của nó cả. Bây giờ làm sao để nó xù được nợ.
Mình hỏi: số tiền là bao nhiêu.
Nó đáp, mặt tỉnh bơ: Khoảng 20 tỷ.
Ôi cái đờ mờ, 20 tỷ mà nó tính xù của con nhà người ta. Và không những thế thì qua cách nó kể cũng như trả lời câu hỏi của mình, thì mình thấy con này gian lắm, đây chắc chắn không đơn thuần chỉ là vay nợ và bùng đâu.
Nhưng rốt cục thì vì doanh số công ty, mình cũng phải nhắm mắt nhắm mũi ký hợp đồng với nó. Đặt bước chân đầu tiên vào vũng bùn mà đến tận bây giờ vẫn chưa giẫy ra được.
Tín dụng đen (Phần 2)
Cá đã mò vào lưới thì nhất định không cho chúng nó thoát, tất nhiên rồi. Đặc biệt là con cá “to” và “ngon” như con cá này càng phải xích lại bằng được.
Hợp đồng được soạn thảo ngay tắp lự và dí vào táy cá bắt cá ký. Tiền không mang đủ cũng không sao, tí nữa sẽ có người về tận nhà cá lấy. Quan trọng là phải ký được hợp đồng trước đã. Chốt sale nó phải như thế chứ lị …
Đến lúc soạn hợp đồng mới biết được tên của em cá này.
Kiều … Cái tên nói lên tất cả.
Với số tiền 20 tỷ đang định xù nợ người ta thì chắc hẳn là nàng Kiều này đã phải lỡ nhiều bước lắm rồi đây.
Nghĩ vui thế thôi, chứ thực sự sau khoảng 1 tiếng tiếp xúc mình thấy Kiều không phải dạng tiểu thư chân dài óc ngắn đốt tiền của gia đình, càng không phải gái hư cặp kè đại gia mặc dù thân hình của ẻm dư sức làm được việc này.
Qua cái cách Kiều nói chuyện, mình nghĩ ẻm là người có đầu óc, có tính toán thậm chí mưu mô thủ đoạn và … gian xảo. Và qua cái khí thế bức người mà em ấp toát ra từ đầu buổi nói chuyện, chắc hẳn em ấy cũng đang đạp đầu một cơ số người … xã hội đỏ, xã hội đen hoặc xã hội thâm. Mình đoán vậy.
………………
Tối hôm đó, theo đúng hẹn, mình qua nhà em ấy để lấy nốt tiền dịch vụ.
Không như mình đoán về kiểu người đang trốn nợ 20 tỷ, ẻm không chui rúc trong ngõ ngách mà sống đàng hoàng ở chung cư thuộc dạng cao cấp nhất Hà Thành. Nó sang chảnh đến độ mình thấy hơi tự ti và ngại ngùng khi lạch bạch vác con vespa cổ chạy vào tầng hầm để xe của toà nhà. Cả tầng hầm để xe rộng bát ngát mà chỉ có một khu nhỏ xíu để xe máy giống cái khu nhỏ xíu để xe đạp ở những toà chung cư khác, còn lại toàn ô tô.
Haizzz, Độc lập được có mấy chục năm mà cái hố phân cấp giàu nghèo nó đã sâu đến thế này rồi sao. Chắc cũng sắp đến lúc phải đảo chính cào bằng lại tất cả thôi nhỉ. )
Kiều mở cửa đón mình bằng cái váy mặc ở nhà không thể mỏng hơn được nữa. Thật ra khi thiết kế cái váy đó, hẳn người ta mong muốn nó được sử dụng ở một không gian khác … hay ho hơn, chứ không phải cứ ngồn ngộn như thế mà tiếp khách được. Hoặc giả … Một ý nghĩ mơ hồ thoáng chạy qua trong đầu mình ….
Không lạnh lùng như khi ở văn phòng, Kiều khá vồn vã và thân thiện đưa mình vào nhà. Thái độ đó, cộng với cái váy mặc như không mặc làm trí tưởng tượng của mình càng có cơ hội bay bổng tạo điều kiện cho giáo mác cùng dương lên hò reo 12h hưởng ứng.
Cơ mà niềm vui ngắn chẳng tầy gang, vừa bước vào phòng khách mình đã giật thót khi thấy ngồi lù lù một thằng cốt đột cao to đen hôi đang nhìn mình cười âu yếm.
Giáo mác của mình đang trong trạng thái 12h chuẩn bị tấn công lập tức chuyển ngay về 6h thủ thế. Kinh nghiệm lâm trận nhiều năm khiến mình hiểu rằng thế là chưa đủ. Nhanh chân tiến sát đến ghế salong mình dùng thiên cân truỵ dí chặt mông xuông mặt ghế. Mình hiểu rằng trong hoàn cảnh này Bảo tồn được ass cần được ưu tiên hơn là mấy đồng phí dịch vụ.
Viết vui vậy thôi, nhưng quả thực đồng chí cao to đen hôi kia cho mình cảm giác gì đó rất kỳ lạ và cần phải đề phòng cảnh giác. Có thể là do đồng chí này dùng nước hoa đàn bà (Mình có chơi nước hoa nên biết đây là chai victory secret – very sexy. Đặc sệt mùi đàn bà). Lúc đầu mình tưởng là Kiều xịt, nhưng nhớ ra là lúc gặp em ấy ở cửa mình có ngửi thấy cái khỉ gì đâu. Chỉ có thể là do thằng cha manly này xịt thôi
Kiều giới thiệu đồng chí cao to đen hôi này là chồng ẻm, tên là Hải. Kiều với Từ Hải thì hợp cmn rồi …(Thật ra tên nhân vật mình đã mô đi phê đi rồi nhé, tránh để anh em info in fiec).
Đợi mình bắt tay bắt chân với Hải xong thì Kiều mới nói.
Lúc chiều, vì ở văn phòng mình nên em không tiện nói, thực ra vụ việc em nhờ các anh không đơn giản như vậy. Người vay nợ cũng không phải vợ chồng em.
Nghe Kiều nói thế mình cũng không quá bất ngờ, qua cách nói chuyện mình biết đằng sau vụ việc này còn nhiều cái ngoắt ngoéo mà Kiều dấu diếm hoặc chưa muốn nói. Không riêng gì Kiều mà đa phần khách hàng khi đến gặp luật sư đều có tâm lý này. Nhiều trường hợp đến khi ra toà Luật sư mới ngã ngửa khi biết những gì khách hàng cung cấp toàn là giả cả … Cái này ở nước ngoài cũng có, nhưng không nhiều như ở ta. Khách hàng ở ta khôn hơn nhiều. Tự hào phết.
Thấy mình im lặng quay mặt ra chỗ khác và ko nói gì, nghĩ mình giận hay cay cú gì đó (Biết éo đâu là nếu cứ nhìn cái váy mỏng tang của Kiều thì mình lại 12h. Mà lúc này 12h không khéo thằng Hải nó sút cho phát bay mẹ nó xuống đường chứ ngồi đó mà tư vấn), Kiều vội vàng giải thích:
Anh thông cảm, không phải em không tin anh, nhưng 20 tỷ là số tiền lớn, nếu bọn em không cẩn thận, tán gia bại sản là chuyện nhỏ mà không khéo người nhà em còn dính vào vòng tù tội nữa.
Mình cười bao dung đáp:
Không sao, mình hiểu mà, vậy ai là người nợ 20 tỷ.
Là em gái em ạ.
Em gái ? Em gái cậu bao nhiêu tuổi mà đã có thể vay đến 20 tỷ mà không cần thế chấp, không cần giấy tờ vay.
Dạ, em gái em sinh năm 87 (Á à, bằng tuổi)
Đến đây thì Kiều im lặng, thở dài. Thấy vậy Hải tiếp lời:
Bọn mình cũng chả biết nói gì về Vân (mất công đặt luôn tên theo truyện kiều cho nó máu) như nào cả. Nhưng chắc chắn nó không phải đứa xấu xa hư hỏng gì. Chỉ là nó ham làm giàu đến mù quáng thôi.
Kiều tiếp:
Cả nhà em có được như ngày hôm nay cũng đều do 1 tay nó gây dựng. Giờ nó ngã, bọn em phải tìm cách cứu nó.
Mình hỏi: Vậy nguồn gốc khoản nợ 20 tỷ là như thế nào.
Kiều: Thật ra, Vân nó chưa bao giờ phải đi vay mượn tiền của ai bao giờ. Quê em ở Văn Lâm, Hưng Yên, năm 2010 khi mở rộng Hà Nội, đất quê em có giá. Bố mẹ em cho 4 đứa con, mỗi đứa một mảnh. Vân nó khởi nghiệp cũng từ mảnh đất đó. Bố mẹ sang tên cho nó chưa được bao lâu thì nó thế chấp vứt vào ngân hàng được 500 triệu xong vác đi buôn đất. Lúc đầu ít vốn, nó cứ mua được mảnh nào là lại cho vào ngân hàng lấy tiền mua mảnh khác. Tính nó vốn quyết đoán và liều lĩnh, Lại đúng lúc đất lên giá, nó giàu nhanh một cách chóng mặt. Mới 22-23 tuổi đầu đã cưỡi mẹc về làng. Thời điểm đó nó uy tín nhất làng, bà con hàng xóm ai cũng muốn gửi tiền cho nó, tiếng là nhờ kinh doanh hộ nhưng thật ra là nhằm hưởng lãi cao. Mà nó thì sỏng phẳng, trả lãi đều đặn hàng tháng, chưa chậm của ai một ngày nào. Mấy người trong làng thấy thế thì càng tin hơn, cho nó vay ngày càng nhiều. Nó nhận tiền thì vứt hết vào bất động sản. Em nói chắc anh không tin, chứ thời kỳ đỉnh cao, cái Vân nó có khoảng 2 chục cái nhà ở khắp Hà Nội.
Thế rồi đùng một cái, bất động sản đóng băng. Cái Vân chủ quan, cứ thi gan không chịu bán cắt lỗ. Đến lúc nhận ra thì giá nhà chắc chỉ còn ⅓ so với lúc nó mua, thậm chí còn thấp hơn. Nó bán tống bán tháo đi cũng chỉ đủ trả nợ cho một số người trong làng. Còn mấy khoản nợ lớn lớn thì nó đành chịu trong đó có một khoản của con nhỏ bạn nó. Con này tên Uyên, nhà cũng có cơ, Lúc cái Vân đang phất, nó đứng ra gom tiền của bạn bè, họ hàng rồi đưa cho cái Vân vay để ở giữa nhận chênh lệch. Cái khoản 20 tỷ mà em nói với anh là của con nhỏ này.
Kể một tràng đoạn Kiều mới nghỉ lấy hơi. Hải thấy thế nhảy vào nói tiếp sức:
Sau khi cái Vân bỏ nhà đi, cái Uyên không tìm được nó thì quay ra nã vợ chồng mình. Nó cho người đến nhà, đến cơ quan chầu chực ăn vạ, quấy rối không cho vợ chồng mình làm ăn.
Thật ra, chuyện cái Uyên thì bình thường vợ chồng mình cũng không nghĩ đến nhờ luật sư. Nhưng cái Vân nó có nhắn về cho vợ chồng mình là nó muốn thuê một luật sư để tư vấn cho nó. Giờ nó đang trốn chui chốn nhủi nên không tiện thuê luật sư.
Nghe đến đây mình ngắt lời: Vây giờ Vân đang ở đâu.
Kiều đáp: Chính bọn em cũng không biết.
Mình: Vậy mình tư vấn cho Vân kiểu gì giờ. Vân có số điện thoại không
Kiều: Vân nó không dùng số nào cố định. Thích thì nó gọi về cho bọn em thôi chứ bọn em không gọi được cho nó. Nhưng Vân nó có cho em địa chỉ mail. Nó nói khi nào tìm đc luật sư thì báo luật sư liên lạc với nó qua mail.
Ngừng một lát, nó nói tiếp:
Công việc chính bọn em muốn nhờ anh là liên lạc và tư vấn giúp cái Vân. Còn tiện thể thì anh giúp em dẹp vụ cái Uyên luôn thì càng tốt. Nó không có giấy tờ vay mượn gì với bọn em mà cứ đến quấy phá nơi làm việc của bọn em là vi phạm pháp luật phải không anh.
Nghe đến đây, mình càng thấy chuyện này mờ ám, những gì vợ chồng Kiều nói nghe qua thì thấy bình thường, nhưng mình càng ngẫm thì càng thấy nó không ổn. Có điều mình không thể chỉ đích xác cái không ổn ở đây là gì thôi. Mình chỉ chắc chắn rằng 2 vợ chồng này nói dối nhiều thứ. Và ít hay nhiều mình cũng đang bị vợ chồng họ lợi dụng. Haizzz … Giá mà ….
Phần 3.
Sau khi ở nhà Kiều về mình có cảm giác rất khó chịu, kiểu như biết mình bị vợ chồng nó dắt mũi mà vẫn phải hếch mũi lên đến cho nó dắt ấy. Cơ khổ, kinh tế nó quyết định tất cả, không giơ mũi ra thì không có doanh số, lấy đâu ra tiền ăn chơi thác loạn chứ.
Như ngày xưa thì mình đã phi ngay đến nhà Thư để nhờ nó đưa đối sách, nhưng giờ đâu còn được như thế nữa, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có mình mình. Lúc đó mới chia tay, à không nói chính xác là bị Thư đá được khoảng 1-2 tháng, Mình vẫn chưa thể lấy lại được cân bằng, trừ lúc vùi đầu vào công việc và lao theo những cuộc vui vô bổ, hầu hết thời gian mình đều cảm thấy cuộc sống mơ hồ và vô nghĩa. Hình bóng của Thư xuất hiện ở mọi việc mình làm, mọi nơi mình đi qua. Có khi đang ngồi giữa bạn bè đồng nghiệp cười đùa, mình có thể đần mặt ngay được. … Hay những lúc bế tắc trong công việc như lúc này đây, mình nhớ Thư ghê gớm … (Thật ra tình trạng này kéo dài hơn 1 năm trời cơ, đến độ gia đình, bạn bè, đồng nghiệp đều chửi mình là thằng luỵ tình … )
Liên thiên tí thôi, đã nhận tiền của khách hàng thì phải làm cho khách hàng, nếu cứ quan tâm đến những thứ xung quanh thì chắc chả theo được nghê luật sư đâu. Hơn nữa, qua cách kể chuyện của vợ chồng Ms Kiều, mình thấy rất tò mò về Vân.
Dù thế nào đi nữa, một đứa bằng tuổi mình mà có thể tạo nên sự nghiệp vang dội như thế chắc chắn không phải dạng vừa đâu. Trong khi nó có thể huy động một lúc mấy chục tỷ, quyết định cuộc sống của hàng chục thậm chí hàng trăm người, thì mình vẫn ngồi đây, tự kỷ và day dứt về một cuộc tình đã mất. Hèn nhỉ.
Cảm giác rằng Vân là người có tiếng nói quyết định trong vụ việc này, tối đó mình gửi mail cho Vân thông báo việc mình được Kiều thuê theo yêu cầu của Vân. Ngay lập tức mình nhận được mail phản hồi, nội dung ngắn gọn, xúc tích như ra lệnh: Mai 8h tối gặp nhau ở quán “xxx”. Bàn dưới gốc cây trong cùng.
……………..
8h tôi hôm sau, y hẹn, mình đến quán xxx, quán này nằm trong một con hẻm nhỏ trên đường cầu giấy, đường đi vào rất lắt léo…
Quán như một ngôi nhà ma, với tường vôi chóc lở, và không dùng đèn điện, mỗi bàn ở đây được dùng một cây đèn dầu, chỉ đủ soi sáng những đồ bật ở trên cái bàn đấy. Người vào đây thập phần quái dị, chả ai nói với ai câu gì, thậm chí cũng chả ai cất tiếng để gọi đồ. Mỗi bàn đều được mang ra một cái mẹt với một đĩa cóc xoài và một bầu rượu. Mình quan sát thì thấy các bàn hầu hết chỉ có 1 người, hãn hữu mới có bàn ngồi 2 người. Mà bàn 2 người cũng chỉ im lặng ăn xoài và uống rượu, chứ chẳng thấy nói năng gì. Ánh đèn dầu leo lắt làm mình chỉ thấy cái bóng của người ngồi mỗi bàn chứ không thể nào nhìn rõ mặt. (Tả đến đây không biết có đồng chí nào nhận ra cái quán này không nhỉ )
Bước vào quán, nhìn quanh, thấy có duy nhất 1 cái cây ở góc sân, mình tiến lại. Vẫn chưa thấy ai ngồi đó, chăc Vân chưa đến. Mình lựa thế ngồi dựa lưng vào gốc cây và quay mặt ra cửa quán để tiện quan sát. Mà thực chất có quan sát được éo gì đâu. Đèn điện không có, nhìn sang bàn bên cạnh còn thấy tù mù nữa là nhìn đến cửa. Em Vân này thật biết chọn địa điểm để làm việc.
Ngồi mất 15-20p, ăn hết cha nó cả đĩa cóc xoài mà vẫn chưa thấy ma nào xuất hiện. Khi mình bắt đầu nản thì một bóng đen lờ mờ tiến đến và ngồi xuống ghế đối diện.
Quên không nói, cái bàn ở đây thực chất chỉ là cái ghế nhựa bé tí được đặt lên một cái mẹt cũng bé tí thay cho mặt bàn. Nói thế để thấy gọi là ngồi đối diện nhưng thực chất thì gần như 2 đứa ngồi sát nhau, mặt đối mặt. Có điều ánh đèn tù mù làm mình cũng không thể nhìn rõ được mặt của người đó. Chỉ biết đó là 1 đứa con gái, khá cao ráo, để tóc dài che nửa mặt.
Vừa ngồi xuống, nó đã nói luôn, giọng nhỏ nhẹ và ngọt ngào, đầy nữ tính: Anh đợi em lâu chưa.
Mình đáp: Sao bạn biết mình đang đợi bạn.
Nó đáp: Em đến đây từ sớm, ngồi quan sát anh cũng được một lúc rồi. Anh là Tuấn Anh ?
Mình: Ừ. Bạn là Vân à ?
Nó: Vâng. Anh thông cảm, hoàn cảnh của em hiện tại nên anh em mình không ngồi với nhau ở chỗ sáng sủa hơn được.
Mình: Không có gì, công việc thôi. Mà mình đang không hiểu.
Nó: Chuyện gì cơ.
Mình: Tại sao bạn lại tin tưởng để gặp mình, bạn không sợ mình bán đứng bạn ạ.
Vân bật cười: Anh có cái gì để bán đứng em đâu nhỉ.
Mình: Dẫn công an đến chẳng hạn.
Vân: Em có sợ công an đâu.
Mình: Bạn đang trốn nợ phải không, chắc các chủ nợ khác phải tố cáo ra công an rồi chứ. Mà nếu không sợ công an, việc gì bạn phải lẩn chốn và hẹn mình ở chỗ như này.
Vân: Em có kinh nghiệm “bễ” mà. Em báo cho các chủ nợ khác rồi. Em chỉ không ở nhà thôi. Chứ chủ nợ gọi em vẫn nghe máy. Có điều nghe xong lại tắt đi luôn thôi. Anh làm luật sư chắc biết thừa chuyện này còn gì. Cái này là em được chính các anh công an tư vấn đó. Em giờ gặp công an còn nhiều hơn dân thường. Sao mà phải sợ công an chứ.
Mình: Bạn gặp công an ? Làm gì vậy.
Vân: Em xù nợ của đứa khác thì lại có đứa khác xù nợ em. Em nhờ công an đòi nợ cho em. Cơ mà tốn một đống rồi mà chẳng đi đến đâu. Em còn chẳng nhờ được công an thì mấy đứa khác tuổi gì.
Nghe đến đây, mình cũng đoán ra được nên gật gù đáp: Bạn không sợ công an … À … vậy là bạn sợ dân xã hội.
Vân cười: Dạ vâng. Em biết có nhiều đứa nó thù em lắm. Nó không làm gì được em thì nó kiếm cớ cho người thịt em. Mạng người bây giờ rẻ bèo, Bỏ ra 50 triệu là có đầy thằng sẵn sàng cho mình nằm xuống thôi.
Mình: Thế bạn không sợ mình báo cho chủ nợ của bạn à.
Vân bật cười còn to hơn: Anh đùa à, anh với em không thân thích, không thù hận. Tự nhiên anh đẩy em đến chỗ chết để làm gì. Vì tiền à … Chắc chẳng có đứa nào dám bỏ ra số tiền nhiều hơn số tiền em sẽ trả anh đâu.
Mình cười trừ: Bạn đưa mình càng nhiều tiền càng chứng tỏ việc bạn nhờ mình rắc rối và khó giải quyết thôi. Bạn nhìn mình đâu giống thằng thấy tiền mờ mắt phải không.
Vân: Việc nó khó giải quyết với em thôi, vì em không tiện lộ mặt. Còn với anh nó lại là chuyện hết sức bình thường. Anh yên tâm. Em không kéo anh chết chùm thôi.
Mình hỏi lại: Vậy sao bạn không nhờ Kiều hoặc một người thân thiết nào đó.
Vân im lặng một lúc rồi đáp: Em không tin. …. Thà là nhờ người lạ và thanh toán sỏng phẳng. còn hơn nhờ người thân mà có dính líu quá nhiều lợi ích. Em bị đâm sau lưng một lần rồi, sẽ không mắc lại sai lầm đó nữa.
Mình: Ngay cả với Kiều hay anh em trong gia đình.
Vân cười nửa đùa nửa thật: Đấy mới là mối hoạ lớn nhất của em bây giờ.
Mình: Sao lại là mối hoạ.
Vân: Cái này anh không biết là tốt hơn.
Mình: Bạn không sợ những việc mình sắp làm cho bạn, mình sẽ báo cho Kiều à.
Đến đây, mình thấy đôi mắt Vân lấp lánh trong bóng tôi nhìn mình, đáp: Em tin em và tiền sẽ thuyết phục được anh.
Mình: Cậu có vẻ rất tự tin.
Vân đáp phũ phàng: Em có thể từ bàn tay trắng gây dựng cơ đồ bằng cả họ anh làm việc cả đời. Theo anh, em có quyền tự tin không.
Mình: Bản chất nó là cách làm ăn chộp giật và không bền. Bằng chứng là bây giờ bạn đang phải chốn chui chốn nhủi đó thôi.
Vân cười: Chốn chui chốn nhủi nhưng số tiền em còn cũng đủ để em sống sung sướng đến cuối đời. Anh làm được không ?
Mình: Vậy bạn còn đến nhờ mình làm gì. Chỉ cần chốn đi đâu đó và tiếp tục hưởng thụ cuộc sống thôi.
Vân: Em mà là đứa biết bằng lòng với thực tại thì em đã không vươn lên được đến như thế, mà cũng không vấp ngã như này.
Mình trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: Thôi được rồi. Rốt cục bạn muốn mình làm gì.
Vân: Anh có vẻ cứng đầu hơn em dự đoán. Nhưng em thích thế. Anh mà đụt quá thì em cũng chả nhờ anh.
Thấy mình im lặng, Vân tiếp tục: Như em đã nói đấy. Em giờ đang trốn nợ, nhưng ngược lại cũng có một số người đang nợ em. Em muốn nhờ anh đi thu hồi những khoản nợ đó. Tất nhiên, anh sẽ chỉ tham gia với vai trò luật sư đại diện thôi. Những việc khác em sẽ hỗ trợ. …