Vương Thành nhịn không được bật dậy múa vài quyền. Trong không khí loạn thành những tiếng vút vút như dao cắt. Có thể thấy trên nắm tay Vương Thành có một lớp khói mờ mờ, dấu hiệu linh khí phóng xuất đặc trưng của Ngưng Dịch Kỳ. Hắn nhịn không được cười to một tiếng:
– HA HA HA…
Sau lưng hắn bỗng xuất hiện một giọng mỉa mai:
– Ngươi cười cái gì?
Vương Thành giật mình xoay người lại nhìn nhưng lại không thấy bóng dáng của một ai nhưng hắn vẫn cung kính chắp tay:
– Ta chỉ là vui quá mà thôi, lão tổ tông có gì dạy bảo, xin cứ nói.
Giọng nói già nua thần bí có vẻ không vui:
– Hừ! Thật không có tiền đồ. Chỉ mới tấn cấp Ngưng Dịch Kỳ, đến linh lực còn chưa làm chủ được mà còn ở đó tự đắc.
Vương Thành xấu hổ nhận sai:
– Lão tổ nói phải, con xin khác ghi giáo huấn của người.
Tên Hội Chủ Cuồng Long Hội này nhìn giống như một con chó con vậy, có cho hắn an thêm gan hùm mật gấu thì hắn cũng không dám trả treo với vị lão tổ vốn là “ông nội của ông nội” của hắn. Qua bốn năm đời họ Vương, cứ tưởng lão bất tử này đã chầu tổ tiên rồi. Ai nghĩ Vương Kháp, một thành viên dòng chính họ Vương bị mất tích, đến bây giờ chỉ còn lại cái tên trong từ đường vậy mà còn sống nhăn, lại còn trở thành một tuyệt thế cao thủ trăm tuổi.
Nếu tính bối phận thì Vương Thành phải gọi Vương Kháp là thúc tổ. Nhưng Vương Thành cũng không ngu, bỏ đi chữ “Thúc” thì có thể kéo gần quan hệ hơn. Vả lại, đã qua mấy thế hệ, Vương Kháp cũng không từ chối cách gọi đó là được. Đây cũng là một bước thăm dò của Vương Thành, hắn khẳng định đến bảy phần là Vương Kháp không có sinh con đẻ cháu cái gì cả, vì nếu có cháu ruột thì hắn sẽ có khúc mắc ở vấn đề xưng hô dễ lộn xộn này ngay. Cơ hội trục lợi của Vương Thành từ đó càng nhiều hơn.
Cho nên mới nói, Vương Thành lỗ mãng, tục tằn cũng chỉ là cái vỏ bọc bề ngoài, để che giấu cái tâm cơ thâm trầm sâu sắc bên trong mà thôi. Đối với Vương Thành thì tên Dương Kiền kia lại tính là tuổi gì, có khi bị hắn đùa chết cũng không biết. Vấn đề hiện nay Vương thành để ý chính là lão bất tử Vương Kháp này muốn gì mà thôi.
Không có lý do gì tự nhiên một tên bỏ nhà ra đi hơn tám chục năm lại tự nhiên về nhận tổ quy tông nhàm chán như vậy. Chắc chắn phải có lý do, chỉ là Vương Thành thăm dò mãi mà chưa được mà thôi. Nếu nắm được lý do đó thì cũng dễ dàng cho tiền đồ của hắn về sau.
Bộp.
Một thẻ ngọc và một cây thương bay tới, theo quan tính Vương Thành giơ tay chộp lấy kèm theo đó là giọng nói của Vương Kháp:
– Đây là pháp kỹ: Thiết Thủ Thần Thương, luyện được năm thành thì có thể dùng thương khai kim phá thạch lấy một địch trăm. Còn thanh pháp khí Ngân Tuyết Thương làm từ Hàn Thiết tinh này sẽ khiến cho linh khí của ngươi phóng xuất ra hàn băng chân khí có tác dụng làm chậm, gây trở ngại cho địch thủ. Ngươi tự lo đi, có gì không hiểu ta sẽ bổ sung.
Kẻ thứ hai lại lên tiếng:
– Mụ nội nhà nó, báo hại lão tử quanh co lòng vòng một hồi mới cắt được cái đuôi đó. Nếu không giờ này ta đã cùng Mân Mân của ta hé hé…
Kẻ thứ nhất lại lên tiếng:
– Nói chuyện nghiêm túc đi, đã dò la được gì chưa?
Kẻ thứ hai bực nhọc đáp:
– Dò la được cái gì chứ, chắc bên mấy thành kia cũng thế thôi. Tiểu Thư là một đại cao thủ, bỏ nhà ra đi lại còn biết dịch dung. Tìm kiếm thế này khác gì mò kim đáy bể.
Kẻ thứ ba im lặng nãy giờ bỗng cắt ngang:
– Không tìm được cũng phải tìm, tiểu thư là Thánh Nữ, không thể có chuyện gì, nếu có gì xảy ra, cái đầu của các ngươi mang lót đít là vừa.
Kẻ thứ nhất và thứ hai sợ hãi đồng thanh nói:
– Dạ! Tiểu nhân rõ.
Kẻ thứ ba hừ lạnh:
– Hừ! làm việc cho tốt, lần này tiểu thư ra ngoài có mang theo nhiều thứ… không được để mất.
Nói xong không chờ hai người kia trả lời đã biến mất như cô hồn dã quỷ.
Hai tên còn lại, mồ hôi chảy ròng ròng, cũng không dám nói thêm câu nào, chỉ sợ kẻ kia còn chưa đi, lỡ hớ câu nào là chết câu đó.
Mà lúc này, Trác Tru Trinh đang rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười.
Trong phòng khách quý Thiết Kình Bang, Trác Tru Trinh, một tiểu tử sáu tuổi nhưng tâm hồn người lớn đang xem phim người lớn, đích thật là xem phim người lớn thứ thiệt. Người ta xem phim chỉ là bằng thị giác (mắt) và thính giác (tai) còn hắn thì xem phim bằng cả năm giác quan luôn. Vì sao ư? Sự tình vốn là thế này. Chương sau kể tiếp.