Trong hang động, Đới Minh Tuyết lấy cái vật của chủ nhân cho trên đó có ghi dòng chữ thần bí, nếu nàng biết tiếng Việt sẽ đọc được là: “Hút Thuốc Phiện Có Hại Cho Sức Khoẻ”.
Sự tình là hôm ấy Trác Tru Trinh buồn buồn nên vào tiệm bách hoá của hệ thống chơi một trò chơi mini có tên là “Chiến Tranh Ma Tuý”. Hắn vào vai một con nghiện bị băng đảng buôn ma tuý khét tiếng khống chế, nhân vật đó tìm mọi cách thoát được và quay lại đại phá hang ổ và tiêu diệt băng đảng ấy. Không ngờ hắn lại chiến thắng mà về nước. Có điều phần thưởng nhận được lại là thuốc… phiện.
Mẹ cha nó chứ, thật sự là thuốc phiện chứ chả phải thuốc lá, vậy mà nó được đóng gói thành hộp như thuốc lá quắn, đã vậy ngoài bao bì còn ghi: “Hàng nhập khẩu, Hút thuốc phiện có hại cho sức khoẻ, phía trên còn in hình thằng cha joker đẹp trai. Cứ mỗi hai mươi gói lại đóng thành cây mà mỗi hai mươi cây đóng thành một thùng.
Trung mỗi gói đều có một tờ hướng dẫn sử dụng, bên trên chỉ ghi đúng một câu: “Hít ít thôi”. Chắc là thuốc phiện giành cho dân cai nghiện đây mà.
Lúc ấy Trác Tru Trinh tức tối nghiến răng, hệ thống là cố ý muốn hắn thành con nghiện hay sao vậy? Nhận phần thưởng mà mình khổ cực chơi game có được vứt đi thì tiếc, để lại thì nguy to, cuối cùng hắn ném cho thuộc hạ bên cạnh, mà lúc ấy chỉ có Đới Minh Tuyết bên cạnh mà thôi.
Hành động nhỏ hiệu quả to, Trác Tru Trinh cũng không nghĩ rằng việc hắn làm mang ảnh hưởng thế nào về sau. Lúc ấy Đới Minh Nguyệt chỉ hỏi nó là vật gì thì hắn trả lời qua loa là đốt lên hít có tác dụng giảm đau, ổn định tinh thần.
Sau một ngày, Thiên Niên Cổ Trùng thật sự hối hận rồi, nó quay lại cái hang kia thì cả Đới Minh Nguyệt và Băng Độc Đường Lang đã rời đi. Nó rít lên một tiếng ý muốn nói: “ai cho ta hít xì ke với”. Thế giới này bắt đầu xuất hiện một con Thiên Niên Cổ Trùng bị nghiện hút.
Ngoại ô thành Nạp Ny Á, Vấn Tình thả Trác Tru Trinh xuống, nơi đây ngổn ngang xác thú nhân cùng ma vật, binh sĩ dọn dẹp còn chưa dọn dẹp trong thành xong lại đang bị cuộc chiến của nhị tướng Lý Liên Anh và Đô Bán Sơn thu hút, nào nhiệt nghìn năm có một như vậy sao có thể bỏ qua? Vì vậy mà nơi đây hoang vắng chỉ có hai người bọn Trác Tru Trinh.
Hai người liền nhanh chóng thao tác tìm kiếm Ma Hồng Tinh từ xác ma vật, tuy nhiên sau một lúc lục tung chiến trường, Trác Tru Trinh vô cùng thất vọng, Ma Hồng Tình thứ quỷ này là một viên pha lê trong xác ma vật, hình như phải có điều kiện gì đó mới có, bởi vì trăm ngàn xác chết ở đây hắn chỉ mới tìm được hai viên mà thôi. So với nhiệm vụ ba trăm viên thì chờ đến mùa quýt, phải giết bao nhiêu ma vật mới thu thập đủ số Ma Hồng Tinh đây?
Thất vọng là vậy nhưng con người hắn luôn có châm ngôn: “có lợi là làm”. Hắn thử cầm một con ma vật bán vào shop hệ thống, lập tức nhận được 265.000 Việt Nam Đồng. Hắn nhìn lại chiến trường rộng lớn ngổn ngang xác chết, binh khí.v.v… trên mặt liên hiện lên nụ cười đê tiện của gian thương, trong lòng hô to: “bán phế liệu chiến tranh là giàu nhất. Sau nữa ngày chiến trường sạch sẽ, ngay cả bãi máu cũng không còn.
Trác Tru Trinh không biết rằng sau lưng hắn còn một gian thương đáng kinh tởm hơn đó là hệ thống, thử nghĩ đi xác con heo còn được một hai triệu đằng này xác ma vật có nhiều lợi ích luyện khí luyện dược vậy mà hệ thống định giá “nhôm nhựa” hơn 200 nghìn. Có điều tiền tài của cải trên trời rơi xuống làm mờ mắt nên thằng Trác đầu heo này không nhận ra mà thôi, dù sao thì cả xác thú nhân, xác ma vật, binh khí, giáp rách.v.v.. bán sạch sành sanh thì trong tài khoản hệ thống của hắn đã có hơn sáu tỷ, là sáu tỷ đó khặc khặc.
Vấn Tình chỉ thấy chủ nhân của mình đi đến đâu vung tay lên thì xác chết mà binh khí giáp tan biến đến đó, nàng nhớ đến một cái tên khủng khiếp trong tư liệu cổ “Tiêu Ma Thủ”.