Nơi Hoả Ngục Sơn, Dung Nham Thú miệng chảy dung nham nóng rực, từng dòng nước dãi của chúng rơi xuống đất phát tiếng xèo xèo đang tuần tra lãnh địa của riêng nó.
Nơi đây, Dung Nham Thú muôn hình vạn trạng, có giống khỉ, có giống bò cạp khổng lồ, có giống lang sói, kích cỡ cũng nhiều vô kể, chúng cắn giết nhau để trưởng thành và tiến hoá.
Một con Dung Nham Thú hình báo đang xé xác một con mồi của nó thì trên cao một con hoả cầm phóng xuống tấn công dấy máu ăn phần. Hoả Báo không phải dạng vừa, nhanh nhẹn cuộn người né sang một bên thoát hiểm trong gang tấc. Tuy nhiên, Hoả Phong Trảo của hoả cầm như thép nung đã xẻ một đường trên lưng Hoả Báo, nó điên tiết quay lại há miệng phóng một luồng hoả kình về phía Hoả Cầm kia. Con chim lửa chưa kịp thu móng vuốt như có linh tính quay ngoắt cặp hoả vũ tung chiêu bảo mạng Hoả Phong Long chặn đứng đòn đánh của Hoả Báo.
Con Hoả Báo thấy mình thất thế cũng khôn lanh không kém, nhân cơ hội bỏ lại con mồi chạy mất dạng. Hoả Cầm cũng lười truy đuổi vội lao xuống cái xác mà Hoả Báo để lại, sau một hồi rỉa xác lục lọi nó kêu ầm lên, thì ra là thú đan đã bị con báo đáng ghét kia lấy đi.
Một con Hoả Ngạc ở hồ dung nham bên cạnh nghe tiếng kêu liền lao lên táp một phát, con chim xấu số kia không kịp phản ứng liền bị nuốt vào bụng con cá sấu gọn ghẽ. Ăn chưa ấm bụng thì cả Hoả Ngục Sơn rung rinh, mặt đất rạn nứt thành vực sâu, con Hoả Ngạc rơi xuống vực sâu tăm tối.
Được một lúc thì núi lửa phun trào, phương viên ngàn dặm chìm trong hoả ngục, trung tâm hoả ngục vang lên tiếng ken két, sau đó là tiếng khặc khặc khó nghe, một cặp sừng từ đó nhô ra to như núi, dần dần nguyên cái đầu rồng ló ra, có điều con rồng này mặt trơ xương, hai hốc mắt bùng cháy hai ngọn tử hoả, miệng nhả khói xanh, làm khói đó đi đến đâu liền ăn mòn đất đai đến đó, tiếp là là đôi long thủ xương xẩu nhô đập xuống “ầm” một tiếng, một đừng đất nứt lan ra tận chân trời. Bộ long cốt nhễu nhạo nham thạch như thịt thối rữa lộ ra chấn nhiếp hết thảy, con ma long ngửa cổ gầm lên khiến bầu trời như rung rinh.
Ở phía xa, nữ ma vương thức tỉnh tập trước nhìn về một phía mỉm cười nói: “con bò sát ngu ngốc kia cũng đã tỉnh dậy, Ma Long Kỵ Sĩ lại bắt đầu gây sóng gió, tên đối địch với hắn kia chắc cũng đang thức tỉnh”. Ma giới lại quật khởi.
Thất đại ma vương, đương gia ma giới còn lại năm tên ở đâu đó cũng bắt đầu tỉnh lại ngoi lên tranh phong, đại lục hạo kiếp chẳng lẽ đã đến? Trên một hòn đảo, một lão già có khuôn mặt của loài cừu đang chống gậy vuốt râu thở dài, lão nhìn thiên tượng liền vội vã về phòng mở ra pháp trận truyền tin. Giữa khung cảnh một bóng người mờ ảo hiện ra, từ tốn nói nhẹ nhàng, âm điệu trang nghiêm thần thánh: “Đỗ Bạch, có chuyện gì sao?”
Lão già có khuôn mặt cừu mặt đầy lệ cảm động, mấy trăm năm trôi qua, bề trên vẫn còn nhớ tên hắn, ngài ấy như thượng đế tạo nên thế giới này, thế giới này có lẽ lãng quên đi đấng tối cao nhưng Ngài ấy vẫn luôn nhìn xuống chúng ta. Chúng ta sống dưới sự che chở của Ngài ấy. Có lẽ nhân loại đã quên đi truyền thuyết năm xưa ngài ấy đánh đuổi quân đoàn ma giới phong ấn từng vị Ma Vương, trảm sát trăm ngàn ma tướng sĩ nhưng hắn, bầy tôi trung thành của ngài ấy vẫn trung thành canh chừng ở cánh cổng thiên giới. Mong rằng một ngày nào đó được thấy phong thái của đấng tối cao hạ phàm. Nhưng mà điều hắn mong ước lai có vẻ xa vời, đấng tối cao ấy lại dội một gáo nước lạnh cho hắn bằng cách đáp lời: “Ài! Thời của ta đã qua, thuận theo thiên ý, là đạo nên đi. Nhân loại ắt tự có định số, sẽ có người dẫn dắt họ, diệt vong hay sinh tồn là tự mình cố gắng, con đường cần đi vẫn phải đi, ngươi không cần phải lo nghĩ nhiều.”
Lão già mặt cừu quỳ ở đó nghe xong hiểu được phần nào, nhưng mê muội lại chiếm phần hơn, thành kính vâng dạ rồi lui ra. Hắn cũng không dám nhiều lời, Ngài ấy đã nói như vậy thì như vậy. Bậc Thánh Nhân như Ngài ấy nói nhiều một câu là nhiều thêm một phần tâm ma cho hắn. Như thường lệ vừa ra khỏi phòng hắn liền quên đi những gì đã nghe đã thấy. Tâm thần buông lỏng hít sâu một hơi rồi rời đi.
Ngoài thành Nạp Ny Á, Lý Liêu Anh đang cầm cổn đao chỉ mặt Đô Bán Sơn chửi: “tên to xác ngu ngốc kia, có giỏi nhắc lại lời vừa nói xem, bà cô ta sẽ bắt ngươi nuốt lại từng lời ngươi vừa nhổ ra, tên thịt thừa chết tiệt.”
Đô Bán Sơn tức giận mắng: “Mẹ, có gì không dám, con đàn bà bố láo bố toét, rõ ràng nơi này quân bên ta đến trước, muốn hạ trại nơi nào thì hạ, ngươi là cái thá gì mà vênh mặt mời ta đi?”
Lý Liêu Anh tức giận quát: “ta dùng từ “mời” là nể mặt lão già Kha Bôn mà thôi, cái thể loại nhà ngươi trong mắt ta cũng chỉ là thứ bẩn bựa ngu si. Quan tâm làm chi?”
Bá Khởi vừa đến nơi thấy hai bên giương cung bạt kiếm hơi thở đầy mùi hiếu chiến cũng không ngu ngốc mà lao vào, chỉ ở bên cạnh hỏi thăm tình hình. Một tên thân tín liền kể lại đầu đuôi sự việc, thì ra quân đoàn của Đô Bán Sơn tên nào tên nấy không phải Voi thì cũng là trâu rừng, toàn dũng mãnh to xác nên chiếm hết đất hạ trại, khi Lý Liên Anh vừa dẫn quân đến nhìn thấy mấy tên thô kệch bất lịch sự kia đầu óc ngu đần coi nàng như không khí không chịu nhường một chỗ nhỏ thì liền đến bên Đô Bán Sơn ý kiến. Tuy nhiên do có khó chịu trong lòng nên giọng nàng không được tốt, Đô Bán Sơn tuy to xác nhưng lòng dạ lại hẹp hòi, nào chịu thua phụ nữ, liền đáp trả. Hai bên lời qua tiếng lại đến khi mâu thuẫn gia tăng, mặt mũi đôi bên đều bừng bừng khét lẹt, chiến đấu chuẩn bị nổ ra, nếu hai chủ tướng đối chọi, binh sĩ nào đứng yên. Khi đó nội loạn lại thành trò cười trong thiên hạ. Ma vật chưa dẹp yên nguy hiểm Ma Vương thì như dao kề cổ, đang lúc Bá Khởi muốn liều mạng căn ngăn thì lại có binh báo chạy đến hô to: “Viện Quân Nhân Loại cùng thú nhân do một thú nhân tên Khắc Nạp Ba dẫn quân đã đến, xin tướng quân cho chỉ thị”.
Bá Khởi nghe thấy một đội quân tạp nham cả người và thú nhân trộn lẫn thì cho rằng chỉ là một chi “dân quân” yêu nước tiếp viện mà thôi, không cần mình ra mặt đón tiếp bèn hạ lệnh bố trí một khu đất nhỏ phía sau thành cho họ, việc này hắn liền ném cho một tên thân tín bên dưới đi làm. Hắn còn phải can ngăn hai tên không có đầu óc kia làm loạn, vì dù sao bọn chúng cũng đồng cấp với hắn.
Bên này Trác Tru Trinh mặc kệ bên ngoài, từ lúc đi về hắn thấy mình hình như quên cái gì thì phải, giờ nhớ ra mình quên mất là còn một sủng vật là con rết khổng lồ thả về tự nhiên kia thì còn một thuộc hạ nữa là Đới Minh Tuyết, lúc trước khi tạm chia tay hình như hắn có cho nàng này cái gì ấy nhỉ. Mà thôi kệ dù sao bây giờ cũng có một siêu cấp thuộc hạ là Vấn Tình ở bên cạnh rồi. Phải nói là tên này trong độ tuổi trẻ em nên vẫn còn cái tánh bỏ mọi vấn đề ra sau đâu, chắc có lẽ là do ảnh hưởng của thân xác.
Tại một nơi xa xôi, trong một hang động, Đới Minh Tuyết sau khi bị chủ nhân bỏ rơi (thằng main ác quá) cũng không suy nghĩ nhiều, nàng tranh thủ bế quan tu luyện đề thăng tu vi lên ích cốc kỳ nhờ vào Dung Độc Thảo mà sư huynh Lỗ Càn chia cho trước đó. Dưới tác dụng của Dung Độc Thảo, độc tích trong cơ thể nàng dần dần được dung hoà chuyển hoá thành độc linh (linh lực hình thành từ độc chất). Nàng không rằng trên đỉnh núi phía trên hang động có một con cổ trùng ngũ sắc bị hấp dẫn bởi độc linh của nàng đang lần mò đi xuống.