Tiểu Tử Tu Tiên – Chương 40 Nạn cướp làng sen – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiểu Tử Tu Tiên - Chương 40 Nạn cướp làng sen

Tùng Thái, thủ lĩnh sơn tặc tại Liên Hoa Sơn, đang vô cùng tức giận khi biết quỷ nữ gớm ghiếc từng gây cho đảng cướp của hắn sợ hãi bỏ của chạy lấy người tại làng Sen chỉ là một nông phụ tầm thường. Điều này khiến hắn phải đưa ra một quyết định lấy lại thể diện, cụ thể là giết người diệt khẩu. Nếu không, sự tình bị mấy tên xung quanh biết được thì sẽ cười vào cái mặt thối tha của hắn. Nhất là đệ đệ Tùng Dúi của hắn, là một tên ngạo mạn không coi anh trai ra gì. Khi cha mất, Dúi lên tiếng chỉ trích Thái vô năng không duy trì nổi cơ nghiệp cướp bóc của họ Tùng. Thái và Dúi trở mặt nhưng Thái lại không làm gì được Dúi vì thân tín của Dúi chiếm hết một nữa thế lực cha để lại. Cuối cùng Dúi dẫn người đi đánh chiếm núi bên cạnh xưng vương, trở thành thế lực mới nổi cạnh tranh với thế lực của Thái.

Lúc này, đội ngũ đảng cướp tập hợp ở gần làng Sen, bọn chúng có bốn mươi hai tên. Mặt tên nào tên nấy đều hung thần ác sát. Cũng phải thôi, lần trước bị “hố”, lần này phải lấy lại thể diện chứ. Không thể cứ” quê độ hoài được.

Tiểu Dã sau khi về thăm mẹ già thì bị ăn đòn tới tấp, nhưng hắn lại không oán than mà vui mừng lao vào ôm ác mẫu. Với hắn lúc này, ác mẫu như mẹ hiền, nghìn đấm trăm đá đều giống như vuốt ve đứa con lưu lạc vạn năm, nghìn năm cũng có thể là trăm triệu năm mới trở về.

Hắn ứa nước mắt, nước mũi dãi ra tùm lum, Xú Nương kinh tởm chùi nước mũi của Tiểu Dã dính trên mặt giờ trảo thủ lên cho thêm một cái tát như trời giáng:

– Bốp

Tiểu Dã lúc này bay ra hai cái răng, máu và nước mắt cùng nước mũi hoà chung với nhau tạo thành màu hồng nhạt văng tung toé khắp nơi. Hắn bụm mặt trở về với thực tại. Hắn nhớ trước khi đi sư phụ có nói:

– Đã trở lại cũng đừng nên hối hận, đau lòng hay mất mát cũng đừng gọi ta, ta đã không còn sức giúp ngươi nữa.

Không lẽ ý sư phụ là đây sao. Nhưng ta cảm thấy vui vẻ mà. Bị đánh, đôi khi cũng là một niềm hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc đôi khi cũng là bắt đầu cho một bi kịch.

Đoàn quân của đảng cướp đang tiến dần đến làng Sen. Chúng không đốt đuốc. Chúng âm thầm như lang sói rình rập con mồi yếu đuối kia.

Vẫn bài cũ, Xú Nương đánh mệt thì lại vào phòng ngủ, thức ăn trên bàn còn nghi ngút. Mấy ngày nay Tiểu Dã đi bụi bà vẫn nấu phần của hắn, hắn không về thì vẫn nấu, thừa thì làm phước cho đám chó mèo hoang ngoài kia.

Tiểu Dã ăn như hổ đói, chỉ vài phút là chén dĩa trên bàn sạch bong như mới rửa, tên này sức ăn thật kinh khủng.

Một tên cướp đã lẻn vào làng và dò la tình hình. Hắn rụt rè mò mẫm rình rập nhà Xú Nương. Hắn vẫn còn sợ cái nhan sắc đã khiến cho hắn tim đập chân run kia, quả thật là kinh hãi đến tận cùng. Con người có thể có ngoại hình như vậy sao chứ?

Tên này đang lấp ló bên ngoài thì nhìn thấy một bóng lưng đang cúi người chổng mông lên. Hắn không hiểu gì cả thì bỗng nhiên một âm thanh khủng khiếp nổ ra:

– Bủm

Tên cướp hả họng ngạc nhiên thì một luồng hơi tanh tưởi xộc thẳng vào mồm, xông thẳng lên não của hắn khiến cho bữa tối mà hắn ăn lúc nãy nhộn nhạo chực trào ra. Tên này có ngậm miệng nín nhịn (vì sợ lộ tẩy hành tùng) thì lại là tiếng nổ kinh hoàng kia.

– Bủm

Tên cướp bịt miệng lại, tâm hồn tổn thương cố gắng chịu đựng co thắt, gương mặt vặn vẹo, hai tay bịt miệng. Không khí ô nhiễm đến nổi không thể thở được.
Ngôi làng yên bình giờ này đã hỗn loạn không chịu nổi. Bỗng dưng nghe tiếng kêu có người chết cả làng vội đốt đuốc chạy đến nhà Xú Bà Nương, nơi vang lên tiếng kêu gào.

Đội hộ vệ lành Sen nhanh chóng nhất phóng đến gia cư của Xú Bà nhìn thấy Tiểu Dã đang lay một cái xác lạ vừa gào thét. Xú Bà ngủ trong phòng nghe Tiểu Daz gào thét thì cho là hắn lên cơn khùng, bà liền cầm cái đòn gánh lao ra tính đập cho đứa con trời đánh này một trận, nhưng vừa đi ra liền thấy có người chết thibbaf liền bủn rủn tay chân

Mặt bà dù cho có giống quỷ thì bà cũng là người, lại là một người đàn bà thôn quê. Bã nào đã thấy cảnh giết người, người chết máu me như vậy, bà sợ xanh cả mật. Vội lắp bắp hỏi một câu vô nghĩa:

– Cái, cái gì thế?

Tiểu Dã đang tính trả lời thì đội tự vệ Làng Sen hộ tống Trưởng làng đến. Trưởng Lão già lão khoác cái áo dày vội hỏi:

– Chuyện gì xảy ra?

Tiểu Dã bình tĩnh trả lời:

– Ta không biết ta chưa thấy bao giờ, hắn tự ngã vào cây đao mà chết.

Dù sao thần hồn Tiễu Dã cũng qua Hắc Ám tôi luyện nên sau khi bất ngờ là người lấy lại tỉnh tảo nhanh nhất. Đối với hắn, Hắc ám trăm triệu năm còn không sợ thì sợ cái nỗi gì người chết. Cho dù là cái chết có ụp vào đầu hắn cũng chỉ là vâyn mà thôi. Trưởng Làng nghe trả lời liền ngạc nhiên lật cái xác lên hỏi và tự nói:

– Đao? Hả, tên này là cướp, lần trước hắn bị Xú Nương doạ sợ chạy ta còn nhớ mặt hắn. Vậy…

Trưởng làng là người chân chất nhưng không phải ngu, lão nhìn đội tự vệ, ánh mắt như biết nói.

Tên đội trưởng đội tự vệ Làng Sen là một đại hán khoảng 40 tuổi, thân người lực lưỡng, vai u thịt bắp, râu xoắn đầu đinh, như hiểu ra chuyện gì hắn giật mình hét to:

– Cướp tấn công mau lập công sự chiến đấu. Mau lên!

Cả đám dân làng nhốn nháo như ong vỡ tổ.

Lúc này ai cũng nghe bên ngoài có tiếng người hò hét, tiếng vũ khí va vào nhau, tiếng chân người đang lao nhanh vào Làng Sen.

Khoảng bốn mươi tên cướp làng Sen cả người và ngựa đã đến sát cổng làng mà công sự chiến đấu còn chưa được lập nên. Chúng dễ dàng xông vào Làng Sen chuẩn bị chém giết.

Đầu tháng cầu phiếu, ủng hộ truyện việt cái nào.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.