Tiếu Ngân Long hô lớn:
– Liên Hỏa Phần Thiên
Màn trời rực lửa hình thành từng đóa, từng đóa hoa sen lửa mang đến sát khí tuyệt vọng lần thứ hai thiêu đốt khiến không gian vặn vẹo, linh khí cuồng bạo hỗn loạn bạo phát thành từng cơn vòi rồng phủ xuống. bầu trời như bị thiêu cháy đến tận cùng. Huyết Hà Lão Ma biết hôm nay không tung ra chiêu bài tối cùng thì khó mà thoát nạn.
Huyết Hà Thiên Môn run rẩy như có một quái vật gầm gừ bên kia cảnh cửa muốn thoát ra. Nó dần to lên, to như một ngọn núi. Cánh cửa như chịu không nổi lực lượng tà ác khơi hé ra từ trong phả ra cuồn cuộn sóng lũ một màu đỏ toàn là máu. Máu ngập trời, che phủ thiên địa, nhúc nha nhúc nhích tuôn ào ạt. Bách Liên Thiên Hỏa phía trên càng thiêu đốt thì lượng máu vô cùng vô tận càng tràn ra, nơi huyết hải đi qua, đại địa nhuộm đỏ, sinh linh bị nuốt chửng, hồn phách bị kéo về Huyết Hà Thiên Môn.
Thiên Hỏa và Huyết Hải đối chọi nhau gay gắt trời đất biến sắc, u ám. Dần dần Huyết Hải Chiếm ưu thế lấn lướt Thiên Hỏa, tầng trên bầu trời dày đặc khói đen do thiên hỏa thiêu đốt Huyết Hà mà bốc lên, toàn trường một mảnh tối mịt như cháy rừng Amazon.
Tiếu Ngân Long kháp quyết, Hỗn Thiên Đăng run lên, lão há miệng phun ra một lườn tinh huyết. Hỗn Thiên Đăng như có linh tính, tiếp nhận tinh huyết liền lóe sáng chói chang như mặt trời ban trưa soi rọi non sông đang dần héo úa.
Huyết Hà Lão Ma nhìn thấy vậy liền tay trái nắm lấy tay phải giựt mạnh xuống tự đoạn chi (cắt tay) ném vào Huyết Hà Thiên Môn, huyết hà sôi lên ùng ục, cánh của thiên môn rộng mở, một bàn tay máu khổng lổ xổng ra như cầm nát càn khôn lao thẳng về phía Tiếu Ngân Long.
…
Trận chiến của Huyết Hà Lão Tổ cùng Huyết Thần Khách gây chấn động tu chân, núi non hủy diệt, không ai biết kết quả ra sao, cũng không ai còn nghe đến tin tức hai người kia, sống không thấy người chết không thấy xác, mọi chuyện cũng chìm dần vào quên lãng.
Sau sự cố đó Chu Ngọc Lan, cùng chúng nhân cũng không ở lại ngáo đã nữa, toàn bộ giải tán. Nhiều kẻ thở phào, thầm cảm ơn tên giấu mặt thần bí mà hôm nay được “rút êm”. Cũng không còn ai nhắc đến chuyện cá cược nữa.
Làng Sen, một làng chài ven biển, người dân ở đây đa phần làm nghề đánh cá. Ngôi làng là một cảnh thôn quê thanh bình yên ả. Ngoài mỏm đá hướng về phía biển có một chàng thanh niên khoảng mười ba tuổi đang nằm phơi nắng hóng gió, ngẫm nghĩ chuyện con khỉ nhà lão Cò ăn trộm quần áo của thím Đậu Nành nên cả hai kình cãi nhau mấy ngày, ấy mà không ai biết do hắn tinh nghịch thả con khỉ đó ra. Nghĩ vu vơ hắn ngồi cười một mình như một thằng khùng.
Đang mơ mộng chuyện tào lào thì đằng xa có tiếng kêu truyền lại
– Tiểu Dã Trư, ngươi ở đâu? Tiểu Dã Trư, Tiểu Dã Trư.
Hắn nghe gọi dồn dập liền bực mình ló đầu ra quát:
– Đủ rồi, gọi là tiểu Dã được rồi. Không cần phải thêm chữ Trư vào làm gì.
Một cô gái mộc mạc, nước da đen nhánh mạnh khỏe đang đứng chắp tay sau lưng, nàng vươn bộ ngực non nớt mới nhú của tuổi dậy thì ra, bộ mặt mỉm cười nói:
– Ta thấy tên Tiểu Dã Trư hay mà! Sao ngươi lại không thích chứ.
Lúc trước làng Sen tao ngộ nạn giặt cướp, bọn cướp đang hung hăng hùng hổ đánh cướp thì gặp phải Xú Bà. Vừa nhìn thấy mặt bà, lũ cướp liền bị dọa cho hồn vía lên mây, chạy tứ tán, còn vứt đồ đã cướp nơi khác lại, chỉ mong thoát thân mà thôi. Từ đó trở đi giặc cướp cũng không ghé đến hỏi thăm làng Sen nữa dù lâu lâu vẫn nghe các làng lân cận vẫn bị chúng “xin đểu”.
Tiểu Dã về nhà, đến trước cửa mà chân không dám bước vào. Bên trong liền có một giọng nữ khàn to quát ra:
– Tên tạp chủng kia còn không mau bước vào đây.
Tiểu Dã run như cầy sấy, người khác chửi hắn là tạp chủng hắn có thể tức tối, mẹ hắn chửi tạp chủng hắn chỉ biết sợ. Hắn run rẩy bước vào mở miệng chào:
– Mẹ.
– Bốp
Một cái tát giáng vào mặt Tiểu Dã, miệng hắn phun máu, đầu đập vào vách nhưng không dám nói gì. Xú Bà gằn giọng:
– Mẹ con gì? đi đâu giờ này mới về? Lại la cà phải không? Này thì la cà,…
– Bốp Bốp
– Bốp Bốp Bốp
– Bốp Bốp Bốp Bốp
Tốc độ ra quyền của Xú Bà càng ngày càng nhanh. Bà vừa đánh vừa chửi:
– Cái thứ tạp chủng nhà ngươi, xem ta đánh, ta đánh, ta đánh, hộc, hộc..
Bà đánh đến mệt. Bà hận đứa con này, bà hận vô cùng. Đứa con này không phải bà nhặt được. Nó chính xác là con của bà. Bà biết bà xấu nên cả đời không thằng nào thèm chạm vào người, nhưng sao bà lại mang thai nó? Bà đâu phải mẹ thánh Gióng. Cả đời Xú Bà trinh tiết lại bị mất lúc đẻ đứa con này ra. Không được hưởng sung sướng mà bị mất zin và đau đơn khi đẻ con thì con đàn bà nào chịu nổi. Lại là lúc về già nên bà bị mắc chứng tiền mãn kinh, tính khí thay đổi liên tục như người điên. Đứa con càng lớn càng đẹp trai, phong thần tuấn lãng, làm bà nhớ lại những gã trai từng chê bai bà. Bà ghét nó lúc nào không hay và thế là bà đánh. Bà đánh con ngày này qua ngày nọ, đánh con quanh năm suốt tháng và có lẽ bà sẽ đánh nó cho đến cuối đời bà.
Điều đáng giận là thằng con của bà càng đánh càng ngoan, càng đánh càng chịu đựng, nó không dám hé ra một câu oan than lại còn chăm sóc và hiếu thảo với bà hơn, như nó hiếu nổi đau của bà, cảm thông và tội nghiệp bà. Xú bà vì vậy càng cảm thấy đây là một sự chế giễu.
Bà càng đánh con hăng máu hơn nữa. Sự đời thật đáng trêu ngươi. Cuộc đời Tiểu Dã tư bề tăm tối.