– Thế nào? Các ngươi hô to gọi nhỏ, trù dập một đứa bé là ta đến mức không ngóc đầu nổi, bây giờ bàn đến điều kiện thì không dám sao? Một lũ to xác chỉ biết ăn hiếp con nít. Thế nào hả?
Trác Tru Trinh bức xúc liền rống to:
– THẾ NÀO HẢ?
Mọi người ở đây không ngờ thằng bé này lại cương liệt như thế. Hình bóng nhỏ bé kia đứng sừng sững chóng chọi lại với muôn vàn ánh mắt người đời nhìn vào không chút nao núng, toát ra một khí thế bất khuất, duy ngã độc tôn, không cho phép một ai có thể khinh nhờn mình. Có người còn thầm nhủ: “chẳng lẽ to hoa mắt, một đứa trẻ sao lại có khí thế như thế?”. Tiếu Lão cũng bất ngờ mà không rời mắt được ra khỏi thân hình nhỏ bé trước mắt. Thằng bé này cốt cách cứng cáp, là một mần non khá tốt, đáng tiếng tâm tính chưa được mài dũa thành châu báu, nghĩ đến đây lão giật mình than sao mình lú lẫn vậy, già rồi. Thằng bé chỉ 6 tuổi, còn nhiều thời gian để mài dũa, tâ đây có lẽ cuối đời sẽ có một truyền nhân xứng đáng. Lão vui sướng đứng xem biểu hiện của Trác Tru Trinh.
Chúng nhân nhìn thấy đứa trẻ nổi cơn điên lại không suy nghĩ nhiều, ai lại đi sợ hãi một đứa bé nổi điên. Cả đám liền cười hô hô xôn xao:
– Được, điều kiện như thế nào, cứ nói đi nào tiểu tử.
– Uh, bọn ta đây chẳng lẽ bọn ta lại không chịu được điều kiện của tiểu tử nhà ngươi.
– Cũng đúng, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại nha, điều kiện phía bọn ta, tiểu tử nhà ngươi cũng phải chấp nhận đó.
– ừ ừ, đúng rồi, có chơi có chịu, thế nào tiểu tử ngươi dám không?
Cả đám người cảm thấy khá thú vị, nếu thua thì một đám người cùng nhau chẳng lẽ lại thua không nổi một đứa bé? Mà một đứa bé thì có thể đưa ra điều kiện gì to tát kia chứ.
Nào ngờ Trác Tru Trinh không cẩm thấy đủ, lại càng càn quấy quay sang Chu Ngọc Lan làm ra vẻ giận hơn vu vơ của con nít nói:
– Thế nào? Còn Lão tiền bối và tỷ tỷ nhà ngươi thì sao, chẳng phải nãy giờ các người cũng không tin ta?
Chu Ngọc Lan, Tiếu Lão ngẩn người, chẳng lẽ trẻ con bây giờ có thể tận dụng vị thế để càn quấy như thế? Nhưng mà cả hai dù sao cũng là danh nhân của chính đạo, chẵng nhẽ lại đi từ chối khiêu khích của một thằng nhóc. Chu Ngọc Lan không đề phòng gì mỉm cười đồng ý:
– Được, tiểu đệ đệ cứ nói ra điều kiện đi, tỷ tỷ ta chấp nhận hết.
– Nếu tiểu tử ta cầm nghệ không thông, chư vị không vừa ý thì ta tại đây cúi đầu xin lỗi các người, sau đó tùy các người xử trí, muốn làm gì ta cũng được mà muốn ta làm gì cũng xong. Ngược lại thì các người cũng thế. Các ngươi thấy có công bằng không?
Tiếu Ngân Long, lão già vô sỉ liền châm ngòi thổi gió:
– Tốt, quả nhiên là công bằng. Tiểu tử ngươi cũng là có lễ độ đó.
Chúng nhân thầm mắng:
– Lão đã nói vậy chẳng lẽ bọn ta còn phản đối được sao, nhưng mà nghe điều kiện này quả thật cũng công bằng đó chứ.
Chúng nhân liền hô to:
– Đúng đúng, là công bằng, công bằng quá đi chứ. Phải không Chu cô nương?
Chu Ngọc Lan liền trợn mắt nhìn một đám khỉ đồng thanh mà tức đến muốn ngất xỉu. Công bằng ở đâu? Nó là một đứa nhỏ, các ngươi có thể kêu nó làm được cái gì? trong khi đó, các ngươi là cả một lũ người lớn to xác, có thể làm được rất nhiều việc cho đứa bé đó. Đã ngu thì thôi đi sao còn kéo ta vào làm chi.
Lúc này Trác Tru Trinh liền móc ở đâu ra một tờ giấy bên trên có hoa văn kỳ lạ, người ngoài nhìn vào như bị hút hết hồn phách, đầu óc quay cuồng. Riêng Tiếu Ngân Long vừa nhìn thấy tờ giấy vàng kia liền gào thét trong lòng:
– Sao có thể?
Tiếu Ngân Long nhận rõ đây là khế ước có ấn ký của thần, thằng nhóc này lấy đâu ra? Tu vi như của lão cũng không thể tự ý phá bỏ khế ước này mà không trả giá được. Thằng nhóc này rõ ràng phí của trời, mang khế ước của thần ra phục vụ một vụ cá cược nhỏ nhoi. Trời hỡi, tiểu tử ngươi có biết cái khế ước đó có giá trị bao nhiêu không? Lão nhịn không được bèn đến bên cạnh Trác Tru Trinh nói:
– Tiểu tử, ngươi có thể để lại cái khế ước này cho ta không?
Khế ước của thần là gì? Ở đâu mà Trác Tru Trinh có được nó, chư vị ĐH chờ xem chương sau nhé, ta buồn ngủ quá rồi. Trả nợ chương cho pvmtngoc với 2kp. Cảm ơn.