Tiểu Tử Tu Tiên – Chương 31 Chu Ngọc Lan – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 2 năm trước

Tiểu Tử Tu Tiên - Chương 31 Chu Ngọc Lan

Trong Ngũ Đại Ma Môn, ngoài Minh Nguyệt Giáo thần bí ít xuất hiện ra thì tứ môn còn lại đều có thiên kiêu. Nổi tiếng trong đó có bốn ma nữ được tu sĩ thiên hạ đặt cho biệt danh Tứ Mị Ma Kiều. Có điều giới chính đạo thưởng kiêng kị ít nhắc đến hoặc quảng cáo chiến tích của ma đạo nên tên tu sĩ kia nói đến Tứ Mị Ma Kiều thì không tiếp tục nữa, hắn sợ bị mọi người dùng lời lẽ công kích ngược lại mình.

Tiếu Lão nghe thấy Chu Ngọc Lan chào hỏi lễ phép thì hài lòng gật đầu, giọng của ông mang một nỗi cô tịch tang thương điềm nhiên đáp:

– Uhm! cũng đã lâu rồi, nhớ lại quả thật… ài…

Tiếu Lão làm một người thuyết thư đã lâu cũng không thể diễn tả cảm xúc của mình, ngẫm lại thật là tự thẹn. Lúc này bỗng bên tai văng vảng câu ngâm của một đứa nhỏ:

“Năm trăm năm vật đổi sao dời

Đá vô tri cũng ngậm ngùi rêu xanh,

Năm trăm năm! năm trăm năm!

Càn khôn ngũ hành giam cầm thân ta (bản chính là: “Ngũ hành Sơn nặng, giam cầm thân ta.” ta sửa cho hợp lý truyện)

Bao ngày bão tuyết sương sa

Chim bay hút bóng, mắt nhoà cánh chim…

Còn đây rừng rực trái tim,

Thương về chốn cũ dõi tìm tiêu dao.

Anh hùng ngang dọc Trời cao,

Sá chi lửa đốt, sợ nào giá băng.

Vẫn nguyên chí hướng tung hoành,

Lòng tin ở lẽ công bằng vẫn nguyên.

– Thôi nào, chỉ là một đứa nhỏ, ngươi nặng lời làm cái gì? Không được thì thôi vậy, tiểu tử ngươi cũng đừng để ý, lần sau phải kính trọng người xung quanh, chớ có cái miệng thì sướng rồi sau đó lại ngượng nghịu.

– Vậy sao được, mới tý tuổi đầu mà đã không biết kiềm chế, không biết khiêm tốn nhứ thế, con nhà ai thế nhỉ? phải nói phụ mẫu nó dạy dỗ lại chứ để mai này lớn lên lại thiệt thòi.

Trác Tru Trinh đỏ cả mặt, Chu Ngọc Lan thấy thằng nhỏ vì mình mà bị khó xử cảm thấy có lỗi, dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ, nàng nói:

– Các ngươi thôi đi, nó chỉ là một đứa trẻ. Làm người lớn, sống bao nhiêu năm rồi mà còn chấp nhất một tiểu tử như thế, các ngươi cảm thấy tự hào sao?

Nhưng nàng lại không ngờ thằng nhóc kia lại không lĩnh tình. Nó liền đưng đó hét lên:

– Các người, các người là một lũ thất phu, phỉ báng ta như vậy, dựa vào cái gì? Hừ, thứ như các ngươi thì làm gì có phúc phận thưởng thức tài năng của ta. Làm vậy khác gì đàn gãy tai trâu.

Lúc này mọi người đã phẫn nộ liền chửi mắng không thương tiếc:

– Cái gì? Tiểu tử ngươi gan to nhỉ? Dám nói khay bọn ta là Trâu. Hôm nay ở đây nếu ngươi không nghiêm túc tạ lỗi với mọi người thì không yên đâu?

– Hừm chỉ là học thuộc ở đâu một bài thơ liền ở đây diệu văn giương khẩu, mở mồm câu nào là chói tai câu ấy, hôm nay nếu không dạy ngươi một bài học thì ta đây sẽ viết ngược tên của mình.

Tiếu Lão nãy giờ cũng tính nói đỡ cho Trác Tru Trinh, nhưng thấy thằng nhóc này hiếu thắng như vậy thì cũng muốn mọi người ở đây cho nó một bài học. Một tài năng như vậy mà không biết khiêm tốn thì sau này ắt cũng sẽ gặp họa sát thân, nặng hơn thì có thể gây hại cho người khác. Có lão ở đây, ít ra tới lúc khẩn cấp cũng có thể đảm bảo tính mạng của tiểu tử này không nguy hiểm. Nghĩ vậy, nên lão cũng làm kẻ đứng xem kịch hay mà không nói gì.

Chu Ngọc Lan là nữ nhân nên cũng có lòng dạ đàn bà, không nỡ thấy tiểu tử này bị kẻ khác hiếp đáp liền khuyên nhủ:

– Thôi nào, tiểu tử ngươi cũng là lỡ một lần thôi, ở đây xin lỗi mọi người một tiếng là xong. Không cần phải ngang bướng như thế sẽ không hay.

Dù sao thì mọi người cũng chiếm cái lý, ai biểu tiểu tử này “nổ” quá làm chi, rồi lại còn ăn nói động chạm đến mọi người nữa chứ. Nàng muốn bên vực nhiều hơn cũng bó tay mà thôi. Ở đây còn một lão tiền bối không nói gì thì nàng cũng hiểu ra ý nghĩa của sự việc. Nàng vô tư nhưng cũng không có ngu xuẩn.

Trác Tru Trinh lúc này liền cười to:

– Ha ha ha, được! Nếu các ngươi muốn bêu xấu thì ta chiều. Nhưng ta cũng không dễ dàng gì mà đàn cho các ngươi nghe, phải có điều kiện.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.