Mọi người đang im lặng thì có một người bên dưới vỗ tay:
– Bốp bốp…
Tiếng vỗ tay ngày càng lan ra xa:
– Bốp bốp bốp…
Và càng lúc càng vang xa nữa:
– Bốp bốp bốp bốp….
Một thính giả vừa vỗ tay vừa hỏi người bên cạnh:
– Này ngươi có hiểu tiểu tử kia đang kể chuyện gì không?
Kẻ được hỏi mỉm cười thâm thúy:
– Hiểu chứ, sao lại không? Thật là một chuyện tình đẹp về cái quần.
Trong lòng hắn thì thầm mắng:
– Mịa, hiểu cái quần què, tiểu tử này huyên thuyên nãy giờ, dài dòng rắm thối rốt cuộc chỉ nghe toàn quần và quần, nhức hết cả đầu. Nhưng mà cái cảm giác làm người thông minh uyên bác cũng không tệ. Nhìn xem, cái tên hỏi mình cái mặt nhìn đơ cả ra, trong ngu khắm đách chịu được. ha ha ha.
Một tên khác bên cạnh thì gật gù tỏ vẻ cao sâu, bắt đầu khoác lác:
– Huynh đài đây nói phải. Câu chuyện mang tính nhân văn, mới mẻ đến mức tuyệt diệu, dù không phải là lần đầu ta nghe thể loại này nhưng nghe đi nghe lại vẫn hay.
Lại một kẻ ăn mặc nho sinh kiểu có học thức tự cho mình có tài, có vài chữ trong đầu bèn chen vào bình “loạn”:
– Câu chuyện ngắn gọn nhưng mô tả đầy đủ tình cảm thắm thiết chân thành của một đấng nam nhi giành cho tri kỷ của mình, một cái quần… à không, một nữ nhân thật có phúc. Nhưng kết cục thật bi thương, cuối cùng cả hai cùng bị què, thật là một tình yêu bi ai đẹp khoáng cổ tuyệt kim.
Đồng bạn đi theo hắn mang vẻ mặt không cho là đúng liền phản bác:
– Ngươi đang nói cái gì vậy, ngươi không nghe đoạn kết sao: “Chuyện tình của cái quần dài và cái quần đùi thấu đến tận trời cao. Lão thiên cảm kích sự hy sinh của hai cái quần nên đặt tên mới cho cái quần dài là cái quần què và cái quần đùi trở thành vợ cái quần què. Cũng từ đó, cái quần què trở thành biểu tượng cho sự phấn đấu, đấu trang giành lấy tình yêu cao cả. Về sau, hễ có ai ngăn cản, cấm đoán, chỉ cần mở miệng nói cái quần què là đủ”.
Tiếu Lão bên cạnh Trác Tru Trinh lại mở miệng hỏi thâm:
– Tiểu Nha đầu ngươi có phải là đệ tử của Thúy Cầm Tông? Duyệt sư thái vẫn khỏe chứ hả?
Thiếu nữ sững sốt, vị này quen biết với tổ sư thái trong tông vậy cũng là một nhân vật ngang cấp lão tổ, nàng không dám lãnh đạm bèn hành lễ đáp:
– Tiểu nữ họ Chu xin kính chào lão tiền bối. Tổ sư bà vẫn an khang, nhưng người tuổi cao cũng ít lộ diện tiếp xúc hồng trần, không ngờ ở nơi nhỏ bé này lại có người quen biết với người. Xin hỏi tiền bối có gì nhắn nhủ?
Trác Tru Trinh thầm giật mình. Đừng nói thiếu nữ họ Chu kia là Chu Chỉ Nhược, còn vị Duyệt Sư Thái kia là Duyệt Tuyệt nha.
Cũng may lúc này có người bên cạnh nhận ra lai lịch thiếu nữ liền hô to:
– Không lẽ vị cô nương kia là một trong Tam Anh của Chánh Đạo – Chu Ngọc Lan của Thúy Cầm Tông? Đúng rồi, sau lưng nàng ấy chắc chắn là Phục Ma Cầm nổi tiếng tu chân giới.
Nhiều kẻ bên cạnh lại không biết hỏi:
– Tam Anh là cái gì? Phục Ma Cầm lợi hại lắm sao?
Tên kia được hỏi liền trả lời:
– Ài, ngươi ra ngoài lăn lộn nếu chọc gái thì nên né những người này ra, chứ không sẽ tự rước họa vào thân, không lại bảo là ta không báo trước.
Nói rôi đoạn bắt đầu vòng tay trước nực, khua môi múa mép, nước miếng như mưa rào tung bay tứ phía, cứ như hắn là một trong những người kia:
– Tam Anh của Chánh Đạo Minh gồm:
1 – Vị trước mặt đây chính là Chu Ngọc Lan của Thúy Cầm Tông tính tình ngây thơ vô tư nhưng tu vi cao cường, tuyệt kỹ trác tuyệt, cầm âm vô song. Trong Chính Tà Huyết Chiến từng nhất nhân độc cầm (một người một đàn) quyết đấu ngang ngữa đại năng Kim Đan Kỳ của ma môn mà toàn thân rút lui cứu được một đám đồng môn Chánh Đạo thoát khỏi ma trảo của đại ma đầu ma môn. trước đó còn làm thịt rất nhiều tinh anh tà tu, một lần tuyết sát “Thập Nhị Tân Tú” của ma môn gây tôn thất lớn đến truyền thừa đại giáo Cổ Hồn Tông. Chiến tích của nàng dày đến nổi viết mười cuốn sách cũng không hết.
2 – Lam Tường Vy của Duệ Thần Tông vũ khí tùy thân là Vũ Vân Lăng (dải lụa như gió mưa) vô cùng kỳ ảo có thể tạo ra mê vụ, trận pháp. Với vũ khí này, nàng đã từng cầm chân chân bốn đại năng Kim Đan Kỳ, lập nên kỳ tích cứu nguy một Trưởng Lão của Duệ Thần Tông lúc ấy bị thương nặng chạy về tông môn. Trong Chính Tà Huyết Chiến thành tích cũng cực kỳ chói mắt. Cao thủ ma môn rơi rụng trong tay nàng cũng không ít hơn Chu Ngọc Lan
3- Người lãnh huyết nhất Tam Anh, ghét ác như cừu. Trong Chính Tà Huyết Chiến, mặc kệ ma môn tiểu tốt hoặc tinh anh, tất cả đều vẫn lạc trong tay nàng không 8 ngàn cũng một vạn (thằng này nói hơi quá) cho nên trên bảng treo thưởng của ma môn nghe nói tính mạng của nàng ấy có giá trị một chức trưỡng lão khách khanh cùng cung phụng hậu hỉ cả đời của “Ngũ giáo đại ma môn” bất kỳ. Người ta nhắc đến không ai khác chính là Liễu Di Hinh, viên ngọc của Phiên Thiên Kiếm Phái.
Ngoài ra sánh ngang Chánh Đạo Tam Anh thì Ma Môn, mạnh hơn một chút tồn tại Tứ Mỵ Ma Kiều…