Lỗ Hữu liếc bọn họ nói:
– Hình như ta không có mời chư vị thì phải?
Vương Thành cười khà khà ngoác mồm vô sỉ:
– Bọn họ riêng lẽ không tính là gì nhưng gộp chung lại cũng coi như có thể nói chuyện với chúng ta, có tư cách.
Lỗ Hữu vẫn điềm đạm nói:
– Ta không phải bảo họ có tư cách hay không, hôm nay gặp mặt là để giải quyết tranh chấp giữa Thiết Kình Bang, Cuồng Long hội và Lôi Phong Đường. Bọn họ có mặt ở đây là ý gì?
Ba tên gia chủ tam đại thế gia vẫn không nói gì, cứ để cho mấy kẻ coi mình là to kia tự tranh biện. Triệu Thiên Hùng e hèm:
– Việc hôm nay bổn thành chủ thấy cũng không phải việc riêng, đều là mang lại sự ổn định cho Cù La Thành, là đóng góp sự bền chắc cho bản phái Phiên Thiên, cùng vui cùng vui.
Cả đám còn lại nhất là Lỗ Hữu thầm mắng to trong lòng:
– Vô sỉ.
Nhưng lại không ai dám công khai nói ra miệng, tên họ Triệu lại mang Phiên Thiên Phái ra làm bùa công đức, ai dám lên tiếng?
Lỗ Hữu lập tức lên tiếng:
– Triệu Thành Chủ nói phải. Cùng vui, cùng vui.
Trong lòng như như ngậm phải con ruồi. Nhưng người khác thì trố mắt bất ngờ. Bình thường, Thiết Kình Bang vẫn luôn chống đối tên thành chủ này hôm nay sao lại ngoan như cún, nghe trong giọng nói còn có vẻ nịnh bợ.
Triệu Thiên Hùng không phải đồ ngu, liền ngửi thấy mùi âm mưu nên đề phòng dè chừng:
– Lỗ phó bang chủ khách khí. Thôi thì để không mất thời gian đôi bên, ta đề nghi bàn vào việc chính đi. Lỗ phó bang chủ, mời nói:
Lỗ Hữu không ngờ tên Triệu Thiên Hùng này không thích ăn bã chuột. Hắn nói:
– Như chư vị cũng biết Thiết Bang Chủ của chúng ta mất tích không rõ. Bổn bang trên dưới không đồng lòng, khó khăn chồng chất.
Cả đám cười thầm:
– Cái gì mà mất tích, rõ là bị Dương Kiền ám toán chết toi, có khi cái xác giờ đã thành phân sói rồi cũng nên.
– Được rồi ta ngoại lệ cho tiểu thiếu gia lần này, nhớ nhanh nhanh nhé.
Nói xong phân phó người dẫn Trác Tru Trinh đi ngõ sau vào hậu viện.
Hậu viện Bách Hoa Lâu là một cái sân rộng. Ở giữa bày một cái bàn sau cái bàn là một đứa con nít đang ngồi thẳng lưng, bên cạnh là hai ả nha hoàn, một đang bóp vai, một đang hầu hạ thằng con nít ăn uống điểm tâm trên bàn, ngoài sân đang xếp một đống thiếu nữ. Gương mặt đứa nào đứa nấy cũng tràn đầy vẻ hoảng sợ và xanh xao do thiếu ăn.
Tên một tên chạy đến nói:
– Thiếu gia, tất cả thiếu nữ đều ở đây.
Trác Tru Trinh mắng to trong bụng: “Con bà nó! Đây là động buôn người chứ thanh lâu gì? Riêng bé gai thôi mà gần 300 đứa nhìn cứ như một tiểu đội ấy. Bọn này kiếm ở đâu ra”. Chính hắn cũng từng bị bán đi như chó mèo, bị vứt xác ngoài bãi tha ma, nên hẳn hiểu và đồng cảm với những đứa này. Cai thế giới khốn nạn này mạng người không bằng cỏ rác mà. Đang bi ai thay cho những số phận cơ nhỡ thì Khò Khò lên tiếng:
– Bên trái, hàng thứ mười hai.
Trác Tru Trinh “ừm” một cái rồi nói với tú bà:
– Bao nhiêu một người.
Mụ tú bà sởi lởi:
– Nếu là chuộc thân thì không tính bằng bạc mà tính bằng linh thạch. 10 linh thạch một người.
Trác Tru Trinh mặt tỉnh bơ, nhưng trong lòng dậy sóng. 10 Linh thạch? sao mụ không đi ăn cướp luôn. Ngoài miệng thì nói:
– Mắc qua ta chỉ mua một người thôi.
Mụ tú bà hơi không vui. Mụ biết là giá mụ đưa ra hơi mắc. Giá thu vào chắc gì đã đến nữa linh thạch chưa. Nhưng mà tính toán cũng lời gấp 20 lần rồi. Nếu bớt thì lời ít. Nhưng mà mối này chẳng lẽ đến đây là hết. Mụ nói:
– Thôi vậy nếu thiếu gia đã nói vậy thì ta tặng thêm một người. Mời thiếu gia chọn.
Đây là chiêu thả con tép bắt con tôm hùm đây mà. Đã vậy thì cứ thuận nước đẩy thuyền, chỉ vài linh thạch mà dây dưa hoài cũng không tốt, nghĩ kỹ móc ra hai mươi viên linh thạch ném cho mụ tú bà rồi chỉ con bé đã chọn và một con bé khác Khò Khò chọn nói:
– Đây là hai mươi linh thạch. Nàng kia và nàng kia đi theo ta.
– Hì hì, đa tạ thiếu gia đa tạ thiếu gia. Ngài có cần ta đưa người đến tận nơi?
Trong mắt mụ tú bà lóe lên một tia gian xảo.