Lão đại của Ngũ Bá Đao thắc mắc:
– Ngươi là ai?
Thiết Ba lúc này đã cải trang, được lệnh của Khò Khò xong ra giải qyết nên không ai nhận ra, kể cả bang chúng. Nếu là bình thường thì Ngũ Bá Đao đã cho một cưới lên bàn thờ, nhưng qua sự việc vừa rồi hắn phải dè chừng, tên này không phải dạng vừa, vả lại cũng mang áo dạ hành, ai biết tên này là thành phần bất hảo giả heo ăn thịt chó thì sao.
Thiết Ba mới chỉ vào mặt mình trả lời:
– Ta? Ta là ai cũng không quan trọng, chỉ có điều hình như thời gian của huynh đệ các ngươi không còn nhiều nữa phải không?
Vừa nói vừa nhìn một lượt năm anh em Ngũ Bá Đao với ánh mắt đầy thâm ý. Năm người bỗng dưng giật mình đánh thót. Cả đám nhìn nhau nghi hoặc, tên cầm đầu đổi giọng lạ thường:
– Ngươi đã biết những gì?
Thiết Ba vẫn điềm nhiên nói:
– Ở đây là nơi để nói chuyện này sao? Ngươi chỉ cần biết là ta có thể giúp huynh đệ các ngươi vượt qua khó khăn là được.
Ngữ Bán Sơn – lão đại Ngũ Bá Đao lại nói:
– Trên đời không có chén canh miễn phí, nếu thật ngươi giúp được huynh đệ ta thì điều kiện là gì?
Tên áo đen đi một mình cùng hai tên đi ra từ bụi trúc lúc nãy rơi vào cảnh xấu hổ, thấy đề tài chuyển đi chỗ khác cũng không nói gì, chỉ vui vẻ đứng xem kịch hay.
Thiết Ba thấy thế cũng nói thẳng:
– Chỉ cần các ngươi gia nhập Thiết Kình Bang làm khách khanh trưởng lão là được.
Ngũ Bán Sơn cũng bốn anh em nhìn nhau hội ý một chút liền gật đầu dứt khoát. Thật ra năm người bọn họ và nóng lòng tăng tiến tu vi để trả thù mà tu luyện Ngũ Thương Quyết, một môn công pháp cần có năm người đả thương nhau kích phát tiềm lực cơ thể để tu vi tăng cao nhanh chóng, khuyết điểm của bộ công phát này sẽ làm thọ nguyên bọn họ tổn hại trầm trọng sống không được lâu. Nhưng tu vi tăng nhanh mà thù chưa trả được, thọ nguyên thì cạn dần khiến huynh đệ bọn họ không cam tâm.
Dù là xưa nay bọn họ cầu đan, cầu y đã nhiều nhưng đều không có kết quả khả quan. Vì muốn chữa khỏi hẳn phải từ bỏ công pháp đang luyện, điều này còn khốn kiếp hơn tuyệt đường sống bọn họ.
– Hả? – Cả bốn người khó hiểu đồng thanh hỏi.
– Uhm, đúng vậy là một đứa trẻ, lúc ta dùng linh lực thăm dò thì kinh mạch đứa trẻ kia gần vô cùng hỗn loạn. Hỏi ra ta mới biết nó có “thể chất giá y”. Ta thật là chưa từng biết loại thể chất này, nhưng nghe đứa bé này có năng lực chữa trị thương thế cho người khác, vì vậy mà cơ thể nó phải chịu phản phệ.
Nói đến đây, cả đám đều hiểu liên hỏi:
– Nó đồng ý chữa cho chúng ta
– Ừ.
Nói xong Ngữ Bán Sơn thử dài:
– Một đứa trẻ tội nghiệp. Lúc ta nắm tay nó, ta cảm giác rõ ràng thương thế ta tốt hơn còn nó thì lại càng yếu hơn.
– Nhưng làm sao bọn họ lại biết chúng ta là ai và chúng ta bị thương? – Lão Nhị hỏi
– Họ bảo là vị cao thủ bí ẩn làm ra động tĩnh lúc nãy khi chữa trị cho thằng bé nói lại. Còn người kia là ai họ không nói, nhưng đi hay ở mà không để lại bóng dáng thì không phải loại người chúng ta có thể tìm hiểu.
Nói xong lại dâng trào xúc động nói:
– Thằng bé bảo chữa khỏi hết cho chúng ta cần khoảng ba tháng, chữa xong nó lại dưỡng thương rồi lại chữa tiếp, ta hiểu đau đớn của nó là lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi chúng ta khỏi hẳn.
Lão Tứ là người cảm xúc nhất nói:
– Vậy ân huệ này thật quá sâu nặng.
– Ừ, vậy nên ta mới đồng ý gia nhập Thiết Kình Bang.
Lúc này, Trác Tru Trinh và Khò Khò ₫ang buồn phiền vô cùng.