Có một chuyện cho dù Phùng Kiến Vũ bỏ qua được nhưng Vương Thanh tuyệt đối cũng không thể bỏ qua, đó chính là việc người đàn bà kia đã hại vật nhỏ của hắn suýt chút nữa mất mạng. Phùng Kiến Vũ nói bởi vì bà đã có ơn với cậu lúc còn nhỏ, nếu không phải bà ấy nhận nuôi cậu thì cậu cũng chưa chắc có được ngày hôm nay, Vương Thanh hiểu ý của Phùng Kiến Vũ cho nên cũng không trực tiếp mang một phát súng tiễn bà ấy một đoạn đường, chỉ đơn giản nói cho chủ nợ biết tung tích của bà đang ở đâu, quãng thời gian sau đó của mẹ Phùng chính là sống trong đau khổ, dĩ nhiên chuyện này Phùng Kiến Vũ một chút cũng không muốn để ý tới nữa.
Ngày ấy đón người từ bệnh viện trở về, Phùng Kiến Vũ mặc áo choàng lông màu đỏ tươi, trước cửa nhà còn đặc biệt chuẩn bị sẵn một chậu than hồng để cho cậu bước qua. Vương Thanh cẩn thận đỡ Phùng Kiến Vũ từ trên xe xuống, Phùng Kiến Vũ hiện tại đã tốt lắm rồi nhưng người nào đó cứ một mực không chịu yên tâm, lúc đi vào nhà còn sợ cậu bị dính tuyết mà cảm lạnh cho nên vị chỉ huy trưởng nào đã đó đích thân mang dù che cho cậu, người làm trong nhà nhìn thấy cảnh này ai ai cũng nhất thời choáng váng, Vương Thanh sau vài ngày liền trở thành một con người hoàn toàn khác rồi. Nữ hộ lý đi sau bế Vương Hạ và Vương Đậu vào trong nhà, mọi người ai cũng nóng lòng muốn nhìn thấy hai đứa nhỏ kia, nhưng mà trước sau vẫn còn sợ hãi Vương Thanh sẽ trách phạt chuyện bọn họ thất trách để người đàn bà kia đẩy Phùng Kiến Vũ bị ngã, chính vì thế mà mọi người đều không ai dám ngẩng đầu lên cả. Phùng Kiến Vũ hiểu chuyện này liền chủ động lên tiếng trước tiên:
“Nào nào, mọi người có muốn nhìn qua đứa nhỏ một chút hay không?”
Không gian im lặng không có một tiếng đáp lại, Phùng Kiến Vũ quay sang nhìn Vương Thanh ý muốn hắn đừng như vậy nữa, Vương Thanh sau một hồi mới nói:
“Được rồi, không trách mọi người”
Người trong nhà thấy vậy liền nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt mong chờ nhìn hai đứa nhỏ trên tay nhị vị hộ lý. Phùng Kiến Vũ vui vẻ chỉ vào từng đứa một nói:
“Này gọi là Vương Hạ, ra trước cho nên làm chị. Đây là Vương Đậu, là em trai”
Một người làm nghe thấy tên Vương Đậu liền cảm thấy rất kỳ quái, Vương Hạ nghe tên thật hay biết mấy, nhưng Vương Đậu… cái tên này thật sự có điểm lạ:
“Nhị thiếu gia gọi là Vương Đậu sao?”
Một hôm Phùng Kiến Vũ sau khi cho Vương Hạ cùng Vương Đậu ăn xong liền nhẹ giọng nỉ non với Vương Thanh:
“Ngài lần sau đừng như vậy nữa nhé, nếu như ngài muốn uống sữa em sẽ giúp ngài pha một ly sữa…”
Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp nói xong, Vương Thanh ở bên cạnh đã thản nhiên đáp lại cậu thế này:
“Sữa ngoài và sữa em căn bản không giống nhau!”
Phùng Kiến Vũ hết cách chỉ còn biết đỏ mặt khẽ quát:
“Ngài đừng như thế mà”
Vương Thanh không muốn nhiều lời nữa trực tiếp mang Phùng Kiến Vũ đè xuống giường gặm cắn hết mọi nơi trên cơ thể cậu, lúc dừng lại ở trên khuôn ngực phập phồng kia còn đặc biệt luyến tiếc dừng lại nơi đó ngửi mùi hương ngọt ngào quen thuộc mà Vương Hạ cùng Vương Đậu mới vừa rồi thay nhau hút sạch của hắn.
Sau đó Vương Thanh liền nghĩ ra một cách, cứ mỗi lần đến giờ hai đứa nhỏ được đưa đến cho Phùng Kiến Vũ để uống sữa, hắn luôn nhanh hơn một bước mang hai đứa nhỏ kia cho vú nuôi cho uống sữa thật no, có điều đạo cao một thước ma cao một trượng, hai đứa nhỏ kia cho dù có uống no đến mức trớ hết sữa ra ngoài cũng phải gan lì hút cho bằng sạch sữa của Phùng Kiến Vũ… Vương Thanh đột nhiên cảm thấy đám mây đen trên đầu nặng trĩu, sữa thì ít nhưng dân số lại đông, ngài chỉ huy trưởng một đời ngang ngược của chúng ta chỉ có thể ngày ngày được ngửi mùi sữa thơm thơm của vợ mình mà thôi.