Vương Thanh đưa tay nâng cằm Phùng Kiến Vũ lên cao, ánh mắt híp lại đánh giá người trước mặt, lực ở tay hắn đột nhiên ra tăng thêm một chút kẹp lấy chiếc cằm tinh xảo của người kia, Phùng Kiến Vũ bị đau liền lấy lại được ý thức, ánh mắt khiếp sợ nhìn Vương Thanh hít thở thật nhẹ nhàng. Vương Thanh khẽ mỉm cười khe khẽ cho Phùng Kiến Vũ một đáp án:
“Tôi vẫn chưa thể nghĩ ra được giữ em lại thì có lợi ích gì”
Phùng Kiến Vũ đau đớn chuyển động thân mình, động tác không linh hoạt mà vô cùng cứng ngắc, nhịp độ cũng không nhanh mà chậm dần giống như người bị mất hết sức lực. Cậu ghé sát miệng mình vào vành tai của Vương Thanh, mang theo hơi thở phập phồng khó khăn lên tiếng:
“Khoái lạc, em sẽ cho ngài khoái lạc”
Vương Thanh đột nhiên xoay người mang Phùng Kiến Vũ đè ở dưới thân bắt đầu điên cuồng luật động, Phùng Kiến Vũ phía bên dưới giống như bị Vương Thanh làm cho hỏng, nhưng vẫn phải cố gắng vòng tay bám chặt lấy cổ hắn phát ra những tiếng ưm a đứng quãng. Mồ hôi từ bên huyệt thái dương thi nhau chảy ra, đầu ngón chân quặp chặt lại với nhau như muốn giảm bớt đi một chút đau đớn. Vương Thanh nhìn người phía dưới khó thích nghi lại càng muốn điên cuồng chiếm lấy, hắn ra vào không ngừng nghỉ tiết tấu giống như là máy móc đã được định sẵn không vấp bất cứ giây phút nào. Phùng Kiến Vũ thật sự muốn ngất đi, nhưng cậu sợ một khi mình nhắm mặt lại lúc sau mở mắt ra sẽ không còn nhìn thấy gương mặt này nữa mà thay vào đó là tiến sĩ Most:
“Ưm… ngài sẽ giữ em lại… bên cạnh ngài chứ?”
Vương Thanh ừ một tiếng, Phùng Kiến Vũ hoàn toàn rơi vào khoảng không vô định, khi hai mắt chuẩn bị nhắm lại thì điểm nhỏ ở phía trước ngực cậu bắt đầu truyền đến cảm giác tê dại vì bị kéo căng, Phùng Kiến Vũ mở mắt nhìn thấy Vương Thanh gương mặt không hài lòng nhắc nhở cậu:
“Không được phép ngủ, lát nữa em sẽ cùng tôi đến dự đám cưới của con trai ngài thiếu úy ở tinh cầu Z”
Phùng Kiến Vũ cắn chặt môi ép buộc mình phải thật tỉnh táo, cậu không thể nhanh như vậy làm cho Vương Thanh tức giận được. Vương Thanh vô cùng hài lòng với biểu hiện này của Phùng Kiến Vũ, hắn thích một người biết nghe theo chỉ thị của hắn như vậy. Vương Thanh luồn tay xuống phía dưới đút thêm một ngón tay nữa vào phía bên trong động nhỏ kia, Phùng Kiến Vũ mở lớn hai mắt há miệng thật lớn, cảm giác như nơi đó như sắp rách ra, cậu không thể chịu thêm một đả kích nào nữa ở nơi đó. Phùng Kiến Vũ lắc đầu cầu xin tha thứ:
“Xin ngài… em không thể…”
Vương Thanh nhếch khóe môi:
“Em lấy cái gì luyện tập đây?”
Phùng Kiến Vũ khó khăn mở miệng:
“Xin ngài… giúp em luyện tập”
Vương Thanh nghe thấy câu kia liền rùng mình mang dịch thể nóng bỏng đã chèn ép từ nãy tới giờ hoàn toàn bắn ra ở bên trong động nhỏ của Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ khẽ thở nhẹ một hơi, eo nhỏ không còn bị rung lắc kích liệt nữa, vật to lớn kia cũng không còn ra vào điên cuồng trong cậu. Phùng Kiến Vũ đưa tay gạt đi mồ hôi ở trên trán mình, cố gắng mở lớn đôi mắt xin đẹp nói với Vương Thanh:
“Em nhất định sẽ mang lại khoái lạc cho ngài”
Vương Thanh khẽ cười nhẹ không rõ hàm ý:
“Tiểu khoái lạc em đứng dậy đi”
Phùng Kiến Vũ cố gắng đứng dậy, hai chân mềm nhũn vẫn phải cố gắng từ trên đùi Vương Thanh đứng dậy. Vương Thanh gương mặt không một chút biểu cảm gì gọi là thương tiếc ngược lại còn vô cùng thích thú nhìn người đang đứng trước mặt mình cố gắng dùng hết sức lực để đứng vững kia:
“Chân mỏi sao?”
Phùng Kiến Vũ lắc đầu khó khăn đáp:
“Không có!”.