Trước ngày dự sinh một ngày là sinh nhật của Vương Thanh, Đới Xuân nói Vương Thanh lúc nhỏ rất muốn tổ chức sinh nhật nhưng đều không được, sau này lớn lên rồi biết được những chuyện đau lòng kia, kể từ đó về sau hắn không bao giờ muốn tổ chức sinh nhật nữa. Phùng Kiến Vũ đã lên kế hoạch hết từ hôm qua rồi, cậu muốn tổ chức sinh nhật cho Vương Thanh, càng nghĩ đến sinh nhật đầu tiên của Vương Thanh sẽ là trải qua cùng cậu, Phùng Kiến Vũ lại thêm quyết tâm muốn làm tới cùng hơn.
Khi Vương Thanh theo thường lệ đúng giờ ra khỏi nhà, Phùng Kiến Vũ liền mở mắt bước xuống giường đánh răng rửa mặt, sau đó liền đi xuống phòng bếp muốn làm bánh sinh nhật cho Vương Thanh. Bình thường Vương Thanh luôn nhắc nhở mọi người để ý đến Phùng Kiến Vũ, không được để cho cậu động tay vào bất cứ việc nào cả, thế cho nên hiện tại thấy Phùng Kiến Vũ muốn nấu ăn liền khiến cho mọi người trong nhà phải một phen hoảng loạn:
“Cậu muốn làm gì thế?”
Phùng Kiến Vũ bị giọng nói lớn của một nữ hầu gái làm cho giật mình, tay đang cầm thìa nhỏ cũng đánh rơi xuống sàn, mọi người vội vàng chạy tới phía cậu lo lắng. Phùng Kiến Vũ thấy vậy liền bất đắc dĩ mỉm cười xua tay:
“Không sao đâu, tôi muốn làm cho ngài chỉ huy một chiếc bánh sinh nhật, hôm nay là sinh nhật của ngài ấy rồi, đều là việc nhẹ nhàng cả sẽ không sao đâu”
Đới Xuân đứng ở một bên nhìn cậu do dự nói:
“Ngài chỉ huy không bao giờ tổ chức sinh nhật cả”
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Đới Xuân giải thích:
“Cũng không phải là tổ chức quá lớn, chỉ là có một chiếc bánh sinh nhật thôi, tôi nghĩ ngài chỉ huy sẽ không tức giận đâu”
Bởi vì Phùng Kiến Vũ quá cố chấp muốn làm cho nên mọi người cũng không còn cách nào khác ngăn cản cả, chỉ còn biết đứng ở một bên bất an nhìn cậu kiễng chân lên lấy đồ. Phùng Kiến Vũ cảm thấy không khí có phần căng thẳng liền thở dài, cậu biết mọi người cũng đều giống như Vương Thanh lo lắng cho cậu thái quá như vậy, thế cho nên Phùng Kiến Vũ liền hiểu ý nhờ mọi người giúp đỡ mình lấy đồ vật này đồ vật kia, cậu chỉ việc đứng ở một chỗ làm bánh.
Phùng Kiến Vũ ngày hôm trước có đọc qua sách dạy nấu ăn, trong đó có vài trang nhắc đến phương thức làm bánh ngọt, Phùng Kiến Vũ lúc ấy cảm thấy cũng không có cái gì khó làm cả, bây giờ lúc bắt tay vào làm rồi mới cảm thấy thật phức tạp, tất cả mọi thứ sách nói căn bản đều đã giảm bớt đi rất nhiều độ phức tạp rồi. Trong bếp có một chiếc cân nhỏ dùng để đo chính xác lượng gia vị, Phùng Kiến Vũ mỗi lần muốn cho thêm cái gì đó đều đặt lên chiếc cân nhỏ ấy cân qua một lượt, cả một quá trình đều vô cùng tỉ mỉ mà cẩn thận.
Đến khi làm bánh sinh nhật xong ngẩng đầu lên phát hiện ra đã là 10 giờ trưa rồi, Vương Thanh nói hôm nay hắn sẽ về sớm hơn ba tiếng, tức là tới 3 giờ chiều hắn sẽ trở về, Phùng Kiến Vũ mãn nguyện nhìn chiếc bánh kem đơn giản đặt ở trên bàn, đích thân mang nó để vào trong tủ lạnh, chỉ cần đợi Vương Thanh về liền có thể mang ra cho hắn thấy.
Buổi trưa hôm ấy khi Phùng Kiến Vũ ăn cơm xong liền có một vị khách không mời ghé thăm, khi xác định người tới là ai cậu ngay lập tức có điểm giật mình. Mẹ Phùng một thân quần áo cũ kỹ đứng ở ngoài cửa, gương mặt cũng tiều tụy đi rất nhiều, Phùng Kiến Vũ tránh không khỏi xúc động đứng sững lại một chút, hai người cứ như vậy trao đổi ánh mắt nhìn nhau. Có một cơn gió mạnh đột nhiên thổi tới, mang lớp lông dày trên áo Phùng Kiến Vũ cũng khẽ cử động, cậu giật mình nói bảo vệ ở bên ngoài để mẹ Phùng mau vào nhà.
Bởi vì Phùng Kiến Vũ hiện tại mặc áo choàng lông vừa rộng vừa dày cho nên mẹ Phùng cũng không có để ý nhiều đến bụng của cậu, chỉ là nghĩ do áo choàng kia lớn nên mới như thế. Phùng Kiến Vũ trước là nói mẹ Phùng ngồi xuống ghế:
“Mẹ sao biết nơi này mà đến?”
Mẹ Phùng đã biết Phùng Kiến Vũ ở chỗ này lâu lắm rồi, Phùng Kiến Vũ đương nhiên cũng không bất ngờ việc mẹ mình biết cậu ở chỗ này, điều cậu bất ngờ chính là mẹ Phùng thế nhưng còn tìm đến tận đây.
Mẹ Phùng mấy ngày nay rơi vào tình thế cùng quẫn lắm rồi, bà bị chủ nợ truy đuổi, con gái Phùng Tiểu Phương sống ở nơi xa xôi cũng không khá khẩm hơn bà là mấy, cho nên người hiện tại có thể nương tựa được chỉ có thể là Phùng Kiến Vũ. Mẹ Phùng đưa tay lau nước mắt trên mặt khổ sở nói:
“Đại Vũ, mẹ lên đây tìm Phương Phương, tại sao lâu lắm rồi mẹ liên lạc với nó không được?”
Mẹ Phùng chỉ là đang kiếm cớ chứ thật ra bà đã biết Phùng Tiểu Phương hiện tại đang rơi vào hoàn cảnh như thế nào rồi. Phùng Kiến Vũ sau khi nghe thấy mẹ Phùng hỏi câu kia, ánh mắt liền chuyển lạnh đi, vừa nghe liền có thể hiểu ra được rằng mẹ Phùng đang muốn lừa dối cậu nữa, Phùng Kiến Vũ thẳng thắn nói cho mẹ Phùng biết:
“Phương Phương không còn ở đây nữa, em ấy đến tinh cầu H rồi”
Mẹ Phùng giả bộ bất ngờ:
“Tinh cầu H? Phương Phương đến đây làm cái gì?”
Phùng Kiến Vũ im lặng nhìn chằm chằm mẹ Phùng, ánh mắt kia từ đầu đến cuối đều không có một chút tình cảm nào nữa. Mẹ Phùng chột dạ trốn tránh ánh mắt của Phùng Kiến Vũ:
“Con đang ở ngôi nhà lớn này sao, thấy con sống tốt thế này là mẹ vui rồi”.