Phùng Kiến Vũ không dám gọi tên Vương Thanh bởi vì cậu mới vừa rồi gọi tên hắn liền bị dọa cho hoảng sợ một phen, Vương Thanh cuối cùng cũng chịu đáp lại Phùng Kiến Vũ chậm rãi mà cẩn thận ôm lấy eo cậu, cúi người cắn lên khuôn ngực đã muốn lớn hơn một chút ít kia. Phùng Kiến Vũ kêu đau Vương Thanh liền dừng lại ngẩng đầu nhìn cậu:
“Sao thế?”
Phùng Kiến Vũ khó xử đẩy đầu Vương Thanh ra một chút:
“Nơi đó dạo gần đây rất nhạy cảm, chỉ dùng lực một chút sẽ đau”
Vương Thanh đen mặt thật muốn ngay bây giờ ngất xỉu để thoát khỏi cơn bức bối nóng nảy này, bây giờ thì hắn làm cái gì cũng không được nữa rồi, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy bộ dạng âm trầm của Vương Thanh liền cảm thấy có lỗi:
“Không sao, nếu như ngài muốn… ân… có thể nhẹ một chút… vẫn còn được…”
Vương Thanh lạnh giọng:
“Không cần nữa!”
Phùng Kiến Vũ khó xử mang ngực của mình tiến sát đến trước miệng của Vương Thanh:
“Ân… em còn có thể… cái này hẳn cũng sẽ không ảnh hưởng đến đứa nhỏ đâu”
Nếu như Phùng Kiến Vũ không nhắc đến đứa nhỏ Vương Thanh nhất định sẽ vì cậu mà nhịn xuống, nhưng mà Phùng Kiến Vũ vừa nhắc đến đứa nhỏ tâm trạng của hắn liền nóng nảy không vui, cũng vì đứa nhỏ này mà hại hắn ngậm một bụng lửa lâu thật lâu rồi. Vương Thanh không có kiêng kỵ gì nữa tức giận nắm thật mạnh lấy khuôn ngực kia mà dày vò nắn bóp, một bên lại đưa vào trong miệng mút mạnh. Phùng Kiến Vũ cảm nhận được cơn đau tê dại truyền tới nhưng lại không dám kêu đau nữa vì sợ Vương Thanh sẽ tức giận, cho nên chỉ còn biết gục đầu vào vai hắn thở dốc, thân dưới cũng theo đó gấp gáp điên cuồng hơn một chút.
Vương Thanh đương nhiên biết vật nhỏ xấu xa kia bị đau đớn nhưng hắn không thể nào mà dừng lại được ngay lúc này, tiếng thở dốc kia của cậu càng giống như là hồi trống đánh cổ vũ hắn mau dùng sức hơn, cho đến khi Phùng Kiến Vũ không thể nhịn được nữa liền suy yếu ngẩng đầu lên mê man nói:
“Ân… em đau quá rồi…”
Vương Thanh nhìn thấy mái tóc bết dính, ánh mắt phiếm hồng đến đáng thương, còn có môi dưới do cố gắng không phát ra tiếng kêu đau đớn kia của cậu mà bị cắn rách, Vương Thanh nhìn thấy bộ dáng đáng thương kia mới chịu nhẹ nhàng một chút, đầu lưỡi chuyển sang khẽ liếm, tay cũng chuyển sang xoa nắn dịu dàng. Vừa rồi bị đau bây giờ lại bị ngứa ngáy, Phùng Kiến Vũ rơi vào tình thế khó xử hơi hơi cong người hừ hừ nói:
“Ân… có thể đừng chạm nơi đó… được không?”
Vương Thanh khàn giọng hỏi:
“Khắp người em còn chỗ nào có thể chạm, chỗ nào em cũng nói không được sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ”
Phùng Kiến Vũ cắn cắn môi khó xử:
“Ưm… nhưng thật ngứa… nơi đó của em… gần đây không… ân”
Vương Thanh đưa tay nâng cằm của Phùng Kiến Vũ, ánh mắt âm trầm nhìn cậu:
“Tôi cảm thấy nơi đó dùng rất tốt đấy”
Phùng Kiến Vũ ánh mắt mơ màng mệt mỏi:
“Ha… ân”
Khi Vương Thanh mang mọi thứ bắn ra ở trong động nhỏ kia, Phùng Kiến Vũ lại được một phen gấp gáp hoảng loạn nữa:
“Không được rồi… lỡ như có thêm một đứa nhỏ nữa… bảo bảo cũ ở trong bụng sẽ rất chật chội”
Phùng Kiến Vũ sợ mình thời khắc này sẽ có thể một đứa nhỏ nữa, tuy rằng cậu không chán ghét chuyện có thêm đứa nhỏ nhưng mà nếu như bây giờ có, vậy thì có hai đứa nhỏ ở trong bụng sẽ rất chật chội, nói không biết chừng còn có thể bị ngạt. Vương Thanh cũng không biết có thể có đứa nhỏ nữa hay không, nhưng khi hắn nghe thấy Phùng Kiến Vũ nói sẽ có thêm một đứa nhỏ nữa liền ngay lập tức mang cậu vào trong phòng tắm đặt vào trong bồn nước ấm. Vương Thanh mang đầu ngón tay lớn kia vào trong động nhỏ của Phùng Kiến Vũ giống như là muốn mang thật sạch sẽ thứ vừa rồi mình bắn vào lấy ra hết, Phùng Kiến Vũ nghiêng người ở bên bồn tắm cắn răng nhịn đau để Vương Thanh rửa đi thật sạch thứ đó cho mình:
“Ngài lần sau đừng… ân… như vậy nhé… nếu quả thật có thêm một đứa nhỏ nữa sẽ… ưm… nguy hiểm a”
Vương Thanh nghe thấy Phùng Kiến Vũ nói sẽ nguy hiểm thì liền gấp gáp hơn, miệng cũng cáu gắt:
“Tôi ngay từ đầu đã nói phá bỏ đi, em cứ khăng khăng giữ lại”
Phùng Kiến Vũ đưa bàn tay của mình chặn lấy miệng Vương Thanh:
“Ngài đừng nói như vậy mà, tiến sĩ Most nói đứa nhỏ bây giờ có thể nghe thấy được rồi đấy”
Vương Thanh trầm giọng:
“Nó nghe thấy cũng tốt, tôi chính là muốn để nó nghe thấy”
Phùng Kiến Vũ a a, vội vàng đưa tay xoa lấy bụng của mình rồi quay lại phía sau nhắc nhở Vương Thanh:
“Ngài đừng như vậy mà, ngài có thể hay không nói mình sẽ rút bỏ lời nói vừa rồi được không”
Vương Thanh không nói gì cả chỉ tập trung kỳ cọ hai bên mông của Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ nhíu mày cố chấp bắt Vương Thanh nói cho bằng được:
“Ngài nói là ngài rút lại lời nói vừa rồi đi, đứa nhỏ thật sự nghe thấy đấy”
Vương Thanh cũng hết cách chỉ còn biết không tình nguyện làm theo lời Phùng Kiến Vũ nói:
“Tôi rút lại lời vừa rồi nói”
Phùng Kiến Vũ nghe được mới hài lòng khẽ mỉm cười đưa tay lên bụng mình xoa nhẹ một cái.
Ngày hôm sau khi Vương Thanh đưa Phùng Kiến Vũ đến chỗ tiến sĩ Most kiểm tra liền nhận được thông báo rằng trong bụng của Phùng Kiến Vũ có hai đứa nhỏ, Vương Thanh sau khi nghe xong liền hận không thể đánh chết mình, đứa nhỏ kia có phải hay không ngày hôm qua đã chui vào trong bụng vật nhỏ của hắn rồi.