“Xem nào, vết thương vẫn còn chưa lành một chút nào, nếu như tôi quả thật quất xuống tạo ra vài vết thương mới, vết thương cũ cũng sẽ nặng hơn, thân thể này liệu có thể chịu đựng được hay không?” Vương Thanh mang miệng ghé sát vào vành tai mềm mỏng đang nóng lên của Phùng Kiến Vũ hỏi.
Phùng Kiến Vũ rất khôn ngoan, trong lúc nguy hiểm thế này vẫn còn có thể mang cho Vương Thanh một câu trả lời vừa ý:
“Quyết định cũng không phải ở em”
Vương Thanh nhếch môi vòng tay về phía trước, mang đầu roi da chạm vào môi mỏng đang mím lại của cậu:
“Đúng vậy, chính là câu trả lời này”
Vương Thanh đột nhiên xoay người lấy chiếc áo lụa đỏ ở trên giường khoác lên vai cho Phùng Kiến Vũ, ánh mắt âm trầm không rõ là tức giận hay đang suy nghĩ cứ như vậy nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, roi da ở trong tay hắn cũng siết chặt hơn một chút:
“Mặc hay không mặc cũng đều hư hỏng như nhau, chẳng trách ông ta ngay lúc đầu nhìn thấy em đã không thể rời mắt nổi”
Phùng Kiến Vũ im lặng không nói, nhưng Vương Thanh lại muốn cậu trả lời:
“Nói đi”
Phùng Kiến Vũ hỏi Vương Thanh:
“Đây cũng là lỗi do em sao?”
Vương Thanh nhếch môi, mang cằm Phùng Kiến Vũ nâng lên thật cao, hắn cúi đầu cắn lên môi cậu, vừa gặm cắn vừa mút mát đến mức Phùng Kiến Vũ cũng phải choáng váng nhắm mắt đón nhận. Vương Thanh buông Phùng Kiến Vũ ra đột nhiên cầm lấy roi da vung lên cao, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy cảnh này trái tim cũng thót lên một nhịp, cậu theo phản xạ đưa tay nắm lấy cổ tay của Vương Thanh, sau đó phát hiện ra được hành động này của mình là một hành động ngu ngốc, cậu liền vội vã khống chế biểu cảm trên gương mặt, mang ánh mắt mở lớn kia nhìn thẳng Vương Thanh:
“Em chọn chiếc roi này là bởi vì biết ngài sẽ cầm nó vừa tay nhất, lực quất ra cũng sẽ đúng với ý ngài nhất”
Vương Thanh nhìn về nơi cổ tay mình đang bị Phùng Kiến Vũ nắm chặt, gương mặt không để nộ quá nhiều biểu cảm cho nên Phùng Kiến Vũ hiện tại không biết Vương Thanh đang nghĩ cái gì:
“Tôi có nên khen ngợi em hay không đây?”
Phùng Kiến Vũ đưa tay xuống im lặng không nói, phía bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, theo sau đó là giọng nói của Ryder đang gọi Vương Thanh:
“Ngài chỉ huy ngài có trong đó không, tôi có chuyện muốn bàn bạc với ngài”
Vương Thanh im lặng một chút, sau đó liền mang dây áo buộc lại thật cẩn thận cho Phùng Kiến Vũ rồi nhẹ nhàng nói với cậu:
“Em ra mở cửa nói tôi không có ở trong, nếu như ông ta muốn nói đến chuyện công việc, như vậy em thử cùng ông ta giải quyết xem sao, nếu như làm tốt thì em xem như cũng có điểm có ích, tôi có thể xem xét giữ em lại”
Phùng Kiến Vũ giật mình, cậu chỉ là một người bình thường làm sao có đủ khả năng cùng người khác trao đổi chuyện hệ trọng của cả một tinh cầu như vậy, vốn định hướng Vương Thanh từ chối nhưng khi bắt gặp được ánh mắt âm lãnh kia của Vương Thanh, cậu liền gật đầu nhanh chóng bước ra ngoài mở cửa. Ryder nhìn thấy Phùng Kiến Vũ mở cửa, hai mắt liền tự động sáng lên, trong đôi mắt của ông ta rõ ràng có tia si mê không nửa điểm kiêng kỵ mà biểu lộ ra, Phùng Kiến Vũ cảm thấy mất tự nhiên nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại tinh thần hướng ông ta nói:
“Ngài chỉ huy không có ở đây”
Ryder đưa tay về phía trước vuốt má của Phùng Kiến Vũ, bởi vì quá bất ngờ cho nên Phùng Kiến Vũ không kịp né tránh, cậu nhanh chóng mang bàn tay kia gạt ra khỏi mặt mình:
“Ngài muốn tìm ngài chỉ huy có việc gì?”
Ryder cười cười:
“Em có muốn cùng tôi về tinh cầu của tôi hay không, nếu như em đến đó rồi tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với em”
Phùng Kiến Vũ ý muốn đóng cửa:
“Nếu như ngài không có chuyện gì nữa vậy thì…”
Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp nói xong Ryder đã mạnh bạo kéo tay cậu lại, dùng sức ôm lấy cậu vào trong lòng. Phùng Kiến Vũ giật mình hốt hoảng dãy dụa muốn thoát ra, nhưng sức lực của Ryder quả thật rất đáng nể, cậu căn bản không thể thoát ra được:
“Ngài chỉ huy nói em luôn tắm bằng rượu vang đỏ sao, đến tinh cầu của tôi rồi tôi sẽ mang toàn bộ rượu thượng hạng cho em tắm”
Phùng Kiến Vũ cả người có vết thương cho nên sức lực cũng yếu đi rất nhiều, từ đầu đến cuối không thể thoát khỏi vòng tay của Ryder:
“Nếu như ngài không buông tôi ra, tôi sẽ đem chuyện ngài hôm nay nói cho ngài chỉ huy biết”
Ryder bật cười ha ha dùng tay nâng cằm Phùng Kiến Vũ:
“Em nghĩ ngài chỉ huy sẽ tin em sao? Cho dù chuyện này có là thật đi chăng nữa thì ngài ấy nhất định cũng sẽ không vì một người không có thân phận địa vị gì như em mà trừng phạt tôi đâu”
Vương Thanh đứng ở trong phòng nãy giờ quan sát toàn bộ những việc đã xảy ra ở bên ngoài, hắn cuối cùng cũng lười biếng nhấc chân bước ra bình thản nói:
“Ngài Ryder, ngài mạnh tay với em ấy như vậy, quyết định của tôi lúc đầu đúng là không sai rồi”
Ryder không ngờ Vương Thanh lại có ở trong phòng, ông ta giật mình buông Phùng Kiến Vũ ra một chút, Phùng Kiến Vũ vội vã đẩy Ryder ra một bên chạy về phía bên cạnh Vương Thanh đứng. Vương Thanh mang Phùng Kiến Vũ tiến vào trong lòng ngực nhìn Ryder không rõ ý tứ:
“Ngài dọa em ấy thành ra run rẩy như vậy, nhìn xem tôi đã nói sức khỏe của em ấy không tốt rồi”
Ryder đưa tay xoa xoa chóp mũi nở nụ cười hòa khí:
“Ngài chỉ huy, chỉ là muốn cùng cậu ấy chơi đùa một chút mà thôi”
Vương Thanh hửm một tiếng:
“Chơi đùa đến mức khiến em ấy thành ra như vậy rồi, nếu như tôi không ra sớm một chút thì không biết là ngài còn muốn chơi đùa em ấy đến khi nào mới chịu buông tha…”.