Từ trạm phá hủy người máy trí tuệ bắt đầu phát ra những ánh sáng nhấp nháy cùng tiếng thông báo lớn:
“Thông báo cuối cùng, thông báo cuối cùng, vui lòng mang người máy bên cạnh các vị đến nơi phá hủy, nếu không người máy của các vị sẽ bị bắt và đưa đến phá hủy tại khu chấp hành”
PK-V ngồi ở sau xe của Vương Thanh, bàn tay ôm lấy eo hắn vẫn khẽ mỉm cười hỏi:
“Ngài muốn đưa em đi đâu thế?”
Vương Thanh im lặng không nói chỉ tập trung điều khiển xe lướt nhanh ở trên mặt đường lớn. PK-V ôm lấy eo của Vương Thanh, tựa đầu ở trên lưng hắn nhắm mắt khẽ nói:
“Em và ngài cùng nhau trải qua 12 tiếng đồng hồ, cùng đi dạo phố, nắm tay, ôm nhau, hôn môi, còn có… em tưởng chừng như là chúng ta đã như vậy rất lâu, rất lâu rồi…”
Vương Thanh lái xe rất nhanh, hắn mang theo PK-V đến khu phá hủy người máy trí tuệ, PK-V nghe thấy tiếng máy móc đổ nát, tiếng ồn ào rầm rầm đến ghê tai, có thể cảm giác được có đến hàng nghìn, hàng tỷ thiết bị bị nghiền nát đổ xuống dưới lòng đất. Vương Thanh nắm tay PK-V bước vào, bước đi vô cùng chậm rãi, PK-V cũng cứ như vậy bước gần đến chiếc máy khổng lồ kia, cậu đứng ở dưới ngước mắt nhìn lên cao, Vương Thanh dừng bước quay sang nhìn cậu. Sau đó Vương Thanh tiếp tục kéo PK-V bước lên từng bậc cầu thang để đi vào nơi chiếc máy kia đang hoạt động.
Khi Vương Thanh mang PK-V lên đó hắn phát hiện ra ở xung quanh cũng có rất nhiều người dẫn theo người máy của mình xếp thành từng hàng đợi đến lượt phá hủy. Vương Thanh cùng PK-V là người đứng ở cuối hàng, đồng nghĩ PK-V chính là người máy cuối cùng bị phá hủy trong ngày hôm nay.
Tiến sĩ Most đứng giám sát vô cùng gắt gao để chắc chắn sẽ không có sự cố gì xảy ra. PK-V đột nhiên nắm chặt tay Vương Thanh, Vương Thanh cúi đầu nhìn xuống chỗ tay mình trong vài giây ngắn ngủi rồi lại ngẩng đầu lên quan sát những người máy phía trước. Mấy người máy đó tuy rằng gương mặt khác nhau, nhưng trên gương mặt lại không mang theo một chút biểu cảm nào, khác với PK-V của hắn hiện tại vẫn khe khẽ mỉm cười, hai mắt mở lớn nhìn về phía hắn giống như là muốn hắn đừng mang cậu đi phá hủy.
Vương Thanh mang tay PK- V gạt sang một bên rồi bước đến phía tiến sĩ Most cùng ông ta trao đổi nói chuyện vài câu, cả một quá trình đó hắn không hề nhìn PK-V một giây phút nào. Khi người máy đứng phía trước PK-V bị đưa vào máy phá hủy, PK-V ở bên ngoài đứng đợi đến lượt. Vương Thanh lúc này mới đi đến bên cạnh cậu, đưa tay chỉnh lại mái tóc cậu giọng nói mang theo tia lạnh lẽo hỏi:
“Đang sợ sao?”
PK-V mỉm cười, là cố gắng mỉm cười:
“Không có”
Vương Thanh chỉnh lại áo vest trên người PK-V rồi chậm rãi hỏi tiếp:
“Em biết tôi đang nghĩ gì không?”
PK-V đứng im ở một chỗ ngoan ngoãn để Vương Thanh giúp mình chỉnh lại áo vest:
“Em nghĩ không được nữa”
Cánh cửa đối diện bắt đầu phát ra tiếng tít tít, đèn nhấp nháy chầm chậm xoay vòng. Vương Thanh không quay người lại phía sau nhìn, chỉ bước sang một bên nhường đường cho PK-V bước vào bên trong:
“Nghĩ không được nữa cũng không sao, được rồi tới lượt em đó, mau bước vào đi”
PK-V gật đầu ưm một tiếng không có một chút do dự nào bước vào bên trong chiếc máy lớn kia. Cánh cửa đóng lại, PK-V chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Vương Thanh chầm chậm rời đi. PK-V nhắm mắt lại, giây tiếp theo ý thức của cậu trống rỗng, mọi ánh ánh sáng đều biến mất hoàn toàn, cậu cảm giác cả người mệt mỏi, không còn sức lực, cũng không muốn phản kháng, cứ như vậy không còn cảm nhận được gì nữa…
Vương Thanh trở về nhà, một tiếng sau phía bên ngoài cửa liền có tiếng chuông truyền tới. Hắn bước ra mở cửa rồi đứng nghiêng người sang một bên để người ta mang đồ vào nhà.
“Chỉ huy trưởng thứ ngài cần đã mang tới”
Vương Thanh nhìn người nằm ở trên ghế sô pha nhắm nghiền hai mắt không cử động, hắn bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu khẽ vuốt ve chạm vào gò má mềm mại kia. Vương Thanh dùng một ngón tay chạm vào đôi môi mỏng của người phía dưới, khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên cao lên tiếng hỏi:
“Em tên gì?”
Không có tiếng trả lời, không có bất cứ một hành động gì đáp lại cả. Vương Thanh lại tiếp tục cúi xuống hôn lấy môi của người đó rồi dùng tay miết thật mạnh cánh môi dưới kia:
“Em tên gì?”
Người phía dưới quả nhiên mở mắt, trong ánh mắt chỉ vừa vặn lóe lên một tia bất ngờ rồi biến mất trong tích tắc, cậu vẫn nằm im ở đó mà đáp lại Vương Thanh:
“Em là PK-V”
Vương Thanh cúi người đè lên PK-V, ánh mắt mang theo tia dục vọng không một chút giấu giếm:
“Nói đi…”
PK-V giả bộ trả lời:
“Em không thể đoán được suy nghĩ của ngài nữa”
Vương Thanh khẽ mỉm cười ngồi dậy rồi kéo PK-V ngồi lên đùi mình, miệng hắn di chuyển đến tai cậu cắn mạnh sau đó lại dùng chính đầu lưỡi mềm mại kia xoa liếm nhẹ nhàng:
“Nói đi, tại vì sao lại… đóng giả là người máy?”.