Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy – Chương 34 Bánh trôi nóng – Botruyen
  •  Avatar
  • 18 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy - Chương 34 Bánh trôi nóng

Phùng Kiến Vũ nghe thấy Vương Thanh nói không cần mình nữa liền hoảng sợ, trái tim bắt đầu bất an không thể khống chế được vội vàng luống cuống hướng Vương Thanh giải thích:

“Em không uất ức nữa, từ giờ em cũng sẽ không phạm lỗi nữa, ngài quất em cũng được nhưng ngài đừng không cần em nữa”

Vương Thanh đưa tay nắm lấy cằm của Phùng Kiến Vũ xoay về phía sau khẽ hỏi:

“Tôi hàng ngày sẽ mang roi da quất em, bất kể cho dù em đúng hay sai đều sẽ quất, em sẽ không uất ức sao?”

Phùng Kiến Vũ hai mắt phiếm hồng không rõ là bởi vì đau hay là do hoảng sợ mà nước mắt bên trong kia cũng long lanh như muốn chảy xuống:

“Sẽ không, em sẽ không uất ức”

Vương Thanh nhẹ nhàng xoay cả người Phùng Kiến Vũ lại đối diện mình, để cho cậu tựa lưng vào thành bồn tắm nhìn cậu thật lâu giống như muốn xem xem cậu có nói thật hay là không. Phùng Kiến Vũ cắn cắn môi dưới nhưng lại không muốn né tránh ánh mắt của Vương Thanh, cậu sợ nếu như mình né tránh thì Vương Thanh sẽ nghĩ cậu đang nói dối, Vương Thanh vừa rồi đã nói nếu như cậu còn phạm sai lầm nữa sẽ không cần cậu.

Vương Thanh trầm giọng nói:

“Hàng ngày quất em vẫn còn chưa đủ đâu”

Phùng Kiến Vũ nắm chặt lòng bàn tay ở dưới im lặng không nói gì cả, Vương Thanh đưa tay nâng cằm Phùng Kiến Vũ khẽ mơn trớn:

“Vừa mới rồi chưa có ăn cơm sao?”

Phùng Kiến Vũ lắc đầu thành thật:

Phùng Kiến Vũ vì đau đớn mà giọng nói cũng chuyển khàn rõ rệt:

“Cám ơn ngài”

Một lúc sau đó có một nữ hầu gái cầm vào một cái bát nhỏ, trong đó không biết đựng cái gì nhưng Phùng Kiến Vũ vẫn có thể nhìn thấy hơi nóng theo tầng khói bốc lên cao. Nữ hầu gái kia cả một đường bước vào đều cúi đầu không dám ngẩng mặt lên, Phùng Kiến Vũ thấy cô ấy như vậy cũng đỡ xấu hổ đi một chút, cậu cho dù không nhìn thấy bộ dạng của mình thế nào nhưng cậu biết mình hiện giờ rất thảm.

Vương Thanh cầm lấy chiếc bát nhỏ kia trên tay để ở trước mặt Phùng Kiến Vũ nói:

“Em thích ngọt có phải không?”

Phùng Kiến Vũ quả thật thích ăn ngọt cho nên khẽ gật đầu, Vương Thanh trước hết là mang thìa nhỏ múc lấy nước ở trong đó đưa đến trước miệng Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ há miệng ra ngậm lấy thìa kia uống ngụm nước đó, món bánh trôi này vừa mới nấu xong cho nên vẫn còn nóng, Phùng Kiến Vũ đầu lưỡi vừa chạm vào liền bị nóng phải tránh xa. Vương Thanh vẫn giữ nguyên tư thế đó âm trầm nhìn Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ sợ hãi cố gắng nhịn nóng uống một ngụm, nước nóng truyền qua cuống họng vào đến tận dạ dày vẫn còn cảm thấy giống như bị bỏng rát. Vương Thanh mang thìa để lại vào trong bát hỏi:

“Thế nào, ngon đúng chứ?”

Phùng Kiến Vũ hít một hơi:

“Ngon, nhưng mà có chút nóng, em…”

Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp nói xong, Vương Thanh đã lên tiếng cắt ngang lời cậu:

“Có nóng sao? Tôi vì sao không cảm thấy thế? Hay là em lại đang nói dối?”

Phùng Kiến Vũ giật mình, Vương Thanh nhất định là muốn dồn cậu vào bước đường cùng, chính vì thế Phùng Kiến Vũ liền tìm cách sửa lời:

“Ân… có thể là vì em quá đói cho nên nhất thời cảm giác sai rồi, ngài đút em lại một miếng nữa em từ từ cảm nhận xem”

Vương Thanh lần này dùng thìa lấy một viên bánh trôi đặc biệt lớn đuưa đến phía trước miệng của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy thế thì rất sợ, bánh trôi lớn kia mà cắn ra khẳng định sẽ rất nóng, nhưng bây giờ Vương Thanh lại có ý định muốn cậu ăn viên bánh trôi này… Phùng Kiến Vũ cậu đây thật sự có muốn không ăn cũng không thể”.

Phùng Kiến Vũ há miệng, Vương Thanh không một chút thương tình trực tiếp mang bánh trôi vừa lớn vừa nóng kia đút vào trong miệng của Phùng Kiến Vũ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.