Phùng Kiến Vũ quay sang nhìn Phùng Tiểu Phương, cậu không thể dẫn Phùng Tiểu Phương lên đó nếu như để Vương Thanh biết hắn khẳng định sẽ nổi giận, nhưng nếu như cậu không dẫn cô ấy đi mẹ Phùng cũng sẽ nổi giận. Phùng Kiến Vũ nghĩ nghĩ một hồi liền đưa ra quyết định:
“Dẫn em lên đó cũng được, nhưng em phải hứa không nói cho mẹ biết, lên đó anh sẽ thuê một căn nhà cho em ở”
Phùng Kiến Vũ cậu vẫn còn số tiền Vương Thanh đưa cho nên cậu sẽ dùng số tiền đó để thuê nhà cho Phùng Tiểu Phương, chuyện tiếp sau đó như thế nào thì sẽ từ từ tính tiếp, dù sao bây giờ cũng không còn có cách giải quyết nào hơn cách giải quyết này nữa.
Phùng Kiến Vũ nói với mẹ Phùng rằng mình đã thay đổi quyết định, đồng ý cho Phùng Tiểu Phương đi theo cùng. Phùng Tiểu Phương nhanh chóng chạy lên lầu thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Lúc hai người họ rời đi đã là 1 giờ, đương nhiên Phùng Kiến Vũ không có phi thuyền bay nhanh giống như của Vương Thanh cho nên vẫn phải mất một khoảng thời gian ở bên ngoài đón xe đi về, khi lên đến nơi cũng phải mất 3 tiếng đồng hồ, dẫn Phùng Tiểu Phương đi thuê nhà cũng phải mất 1 tiếng đồng hồ nữa, làm xong xuôi mọi việc là 5 giờ chiều. Trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn, số tiền mà cậu mang theo cũng đã đưa hết cho Phùng Tiểu Phương rồi cho nên không còn tiền để đón xe trở về, chỉ có thể cứ như vậy nhanh chân chạy về nhà của Vương Thanh, may mắn là ở chỗ này cách nhà của Vương Thanh cũng không quá xa.
Phùng Kiến Vũ vừa về đến nhà thì trời cũng ngừng mưa, quần áo trên người đã sớm ướt nhẹp, mái tóc vẫn còn nhỏ giọt, cậu đẩy cửa bước vào nhà âm thầm cầu mong Vương Thanh chưa trở về, nếu không cậu thật sự không biết sẽ phải giải thích với hắn như thế nào. Có điều điều cậu lo lắng nhất thật sự đã xảy ra, Vương Thanh đã sớm ngồi ở trên bàn ăn trong đại sảnh âm trầm đợi cậu.
Vương Thanh xoay người nhìn Phùng Kiến Vũ không nói gì, Phùng Kiến Vũ sợ hãi cố gắng mỉm cười nhìn Vương Thanh lên tiếng:
“Ngài về đã lâu hay chưa, trời mưa quá cho nên xe cộ cũng khó lưu thông”
Vương Thanh lạnh giọng nhắc nhở cho Phùng Kiến Vũ nhớ:
“Tôi nói thế nào? Tôi nói buổi sáng em phải có mặt ở nhà, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Vương Thanh không đáp lời, Phùng Kiến Vũ đương nhiên lại càng không dám nói, cậu bây giờ ngay cả cơm cũng không dám ăn vì Vương Thanh căn bản cũng chưa nói là cho cậu ăn. Phùng Kiến Vũ cảm thấy thật sự rất đau đầu, có lẽ do nước mưa ngấm vào người cho nên bây giờ cũng có chút hơi lạnh. Cả một bữa cơm đó Phùng Kiến Vũ không hề dám cầm đũa gắp thức ăn, chỉ còn biết cúi đầu không dám ngẩng đầu lên. Khi ăn cơm xong rồi Vương Thanh liền phân phó người mang Phùng Tiểu Phương đến một căn phòng. Phùng Tiểu Phương đi rồi, trên bàn ăn lúc này chỉ còn hai người, Phùng Kiến Vũ bắt đầu lo lắng bất an.
Vương Thanh đứng dậy bước lên lầu bỏ mặc Phùng Kiến Vũ ở lại dưới đại sảnh. Phùng Kiến Vũ sau khi xác nhận Vương Thanh đã rời đi rồi mới dám ngẩng đầu lên thở nhẹ một hơi, có điều cũng vẫn rất thành thật không dám lén gắp đồ ăn bỏ vào miệng, ngay cả đi thay quần áo cũng không dám chỉ còn biết ngồi tại chỗ im lặng suy nghĩ, đợi Vương Thanh lên tiếng nói cái gì đó với cậu.
Ba mươi phút sau đó có một nữ hầu gái đi tới nói cậu lên trên lầu, Phùng Kiến Vũ chống đỡ cả người đứng dậy, khó nhọc bước từng bước lên bậc thang. Đến khi đứng trước cửa phòng Vương Thanh rồi phải bình ổn một lúc mới dám đưa tay gõ cửa, trong phòng một lúc sau mới có tiếng truyền tới:
“Bước vào”
Phùng Kiến Vũ mở cửa bước vào thấy Vương Thanh cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đầu tóc cũng hơi ướt rất có thể là hắn vừa mới rồi tắm xong. Phùng Kiến Vũ nuốt một ngụm nước miếng:
“Ngài mới tắm sao?”
Vương Thanh đứng ở một bên dùng khăn bông lau tóc không có ý định để ý tới Phùng Kiến Vũ, sau đó không biết qua bao lâu hắn mới dừng lại bước tới ngăn kéo tủ lấy ra một chiếc roi da màu đen nhỏ nhìn rất chắc chắn:
“Tôi lúc trước đã nói nếu như em làm sai sẽ phạt, ngày hôm nay sẽ đích thân dạy dỗ em lại một chút”.