Phùng Kiến Vũ a một tiếng, sau đó liền câm nín luôn. Vương Thanh trầm giọng:
“Thoa thuốc, ngày mai tôi trở về rồi tôi muốn em”
Phùng Kiến Vũ nghe thấy câu kia vừa xấu hổ vừa vui vẻ, nắm chặt lọ thuốc ở trong tay khẽ mỉm cười:
“Ân, một lát nữa em thoa”
Vương Thanh khàn giọng:
“Thoa luôn bây giờ đi”
Phùng Kiến Vũ hai tai nóng bừng, im lặng một chút rồi nói với Vương Thanh:
“Em thoa xong rồi”
Vương Thanh không hài lòng:
“Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi ghét nhất là nói dối”
Phùng Kiến Vũ quả đúng là chưa có mang thuốc thoa vào, khi nghe Vương Thanh nói vậy liền rất biết nghe lời lấy thuốc ra ngón tay thoa vào phía sau mông. Thuốc vừa chạm vào nơi đó liền truyền đến cảm giác nóng rát thiêu đốt, khiến cho Phùng Kiến Vũ kêu lên một tiếng, Vương Thanh ở bên này nghe được liền biết lần này chắc chắn người nào đó đã thành thật chịu thoa thuốc:
“Sao? Đau sao?”
Phùng Kiến Vũ đau đến mức khóe mắt ửng hồng phải nhanh chóng mang đầu ngón tay kia lấy ra:
“Ưm… thực đau”
Vương Thanh khàn giọng:
“Tiếp tục thoa thuốc, tôi biết được khi nào em nói dối, khi nào em đang nói thật đấy, đừng mong qua mắt được tôi”
“Anh à, anh ở trên đó làm cái gì vậy?”
Phùng Kiến Vũ phút đầu giật mình, lúc sau liền nhanh chóng đáp:
“Làm nhân viên trong một công ty thôi”
Phùng Tiểu Phương giả bộ:
“Hay là em cũng lên đó kiếm việc làm, ở dưới này chẳng có việc gì em có thể làm được”
Phùng Kiến Vũ nghe vậy liền lập tức ngăn cản, cậu không thể để cho Phùng Tiểu Phương đi cùng cậu lên đó được:
“Không được… em lên rồi lấy ai ở nhà chăm sóc mẹ chứ?”
Vừa mới rồi Phùng Tiểu Phương đã nói với mẹ Phùng mong muốn đi chuyến này với Phùng Kiến Vũ, mẹ Phùng nghe cũng cảm thấy có lý, đứa con gái này suốt ngày ăn chơi không chịu làm việc hiện tại đột nhiên lại muốn đi làm việc như vậy khiến cho bà rất vui, hơn nữa lên đó còn có Phùng Kiến Vũ hai anh em còn có thể giúp đỡ chiếu cố lẫn nhau:
“Đại Vũ à, không cần lo cho mẹ…”
Mẹ Phùng còn chưa kịp nói xong, Phùng Kiến Vũ đã trực tiếp từ chối:
“Mẹ à không thể được, chuyện này con đã quyết rồi, phải có người ở lại chăm sóc mẹ”
Sau đó cả bữa cơm không ai nói với nhau câu nào nữa, đến khi Phùng Kiến Vũ mang bát đĩa vào trong rửa thì Phùng Tiểu Phương liền đi vào nói chuyện với cậu:
“Em ngày hôm qua đã nghe thấy hết những chuyện anh nói trong điện thoại, cho nên em biết anh ở trên đó làm cái gì rồi, cũng biết anh vì sao lại không muốn để em đi”
Phùng Kiến Vũ giật mình đình chỉ mọi động tác, Phùng Tiểu Phương ở bên cạnh quan sát sắc mặt của Phùng Kiến Vũ rồi mới tiếp tục nói:
“Nếu anh không dẫn em đi, em sẽ mang chuyện này nói cho mẹ biết, đến lúc đó hậu quả thế nào hẳn anh cũng biết”.