Buổi sáng ngày hôm sau khi Phùng Kiến Vũ còn đang mơ màng ngủ liền cảm thấy phía dưới người truyền đến một trận đau nhức, cậu khẽ nhíu mi mở mắt ra nhìn thử liền phát hiện được Vương Thanh đang nâng chân cậu đặt lên vai hắn, còn hắn thì đang dùng sức chuyển động húc mạnh về phía trước. Phùng Kiến Vũ ưm a định mang chân của mình bỏ xuống nhưng đã bị Vương Thanh giữ lại thật chặt:
“Ân… ngài làm gì a…”
Vương Thanh mang theo giọng nói trầm khàn, ánh mắt nóng rực như chứa lửa nóng nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ:
“Em nói xem”
Phùng Kiến Vũ cử động tay một chút chợt nhận ra ở cổ tay mình có một cái vòng kim loại lạnh băng, ngẩng đầu lên mới biết hai tay của cậu hiện giờ đã bị còng vào hai bên giường, Phùng Kiến Vũ lập tức hoảng sợ nhìn Vương Thanh, có điều Vương Thanh trước sau vẫn chỉ miệt mài đâm vào phía dưới động nhỏ của cậu.
“Ngài muốn làm gì a?”
Vương Thanh không biết lấy được ở đâu hai chiếc vòng kim loại mang cổ chân của Phùng Kiến Vũ khóa chặt rồi cố định vào hai bên thành giường, thế là lúc này người nào đó không còn có chút phản kháng nào tùy ý để cho cặp mắt giống như rada kia dò xét khắp người mình.
Phùng Kiến Vũ sợ đến mức cắn cả vào đầu lưỡi của mình, cậu hỏi Vương Thanh nãy giờ rồi nhưng hắn lại không có ý định đáp lời cậu mà chỉ nhìn chằm chằm cậu như vậy khiến cho nội tâm của Phùng Kiến Vũ lại càng thêm hoảng sợ:
“Ngài sao vậy? ô ô…”
Vương Thanh đưa tay chạm nhẹ vào môi Phùng Kiến Vũ ý muốn ngăn chặn mấy lời nói dư thừa của cậu lại:
“Im lặng đi, mang đầu lưỡi của em đưa ra cho tôi xem, tôi muốn nhìn một chút”
Phùng Kiến Vũ khóe mắt đã sớm bị người nào đó dọa đến ửng hồng chỉ còn biết hả một tiếng, Vương Thanh cố gắng kiên nhẫn cùng với người đang nằm dưới giường đây:
“Tôi không muốn lặp lại lần nữa đâu”
Phùng Kiến Vũ không biết Vương Thanh muốn làm cái gì nhưng cũng phải nghe theo lời hắn mang đầu lưỡi của mình vươn về phía trước chạm phải đầu ngón tay của Vương Thanh:
“Mau làm ướt nó, càng ướt bao nhiêu thì sẽ càng đỡ đau bấy nhiêu”
Phùng Kiến Vũ không hiểu Vương Thanh nói cái gì cả, nhưng nghe thấy hắn nói sẽ bị đau liền mếu máo đáng thương vừa mang đầu lưỡi liếm nhẹ đầu ngón tay của Vương Thanh vừa nói:
“Tất cả sao? Như vậy gãi cũng mất rất nhiều thời gian, làm sao lại nói một chút đây? Tôi không phải nói rồi sao, tôi ghét nhất là người nói dối đó”
Phùng Kiến Vũ hai mắt ngập nước lắc đầu:
“Không có… em không có nói dối… chính là em chỉ cần một chút thôi, gãi nhanh thôi sẽ hết ngứa”
Vương Thanh nắm lấy một tay của Phùng Kiến Vũ đùa nghịch ngón tay của cậu, còn cố tình gãi nhẹ vào trong lòng ban tay cậu nữa:
“Thật thà như vậy sao? Vậy sẽ để cho em gãi một chút”
Nói rồi Vương Thanh liền nắm lấy cổ tay của Phùng Kiến Vũ di chuyển đến ngực cậu, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng nắm lấy điểm nhỏ trước ngực kia tự xoa nắn, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng kêu ưm a. Vương Thanh híp mắt nhìn một màn này sau đó liền kéo mạnh tay Phùng Kiến Vũ xuống:
“Thế là đủ rồi”
Phùng Kiến Vũ lập tức khó chịu ha ưm một tiếng, kết quả liền hơi uốn éo người khiến cho vật kia ở trong cậu còn muốn tiến vào sâu hơn. Vương Thanh làm sao mà không hiểu ý của Phùng Kiến Vũ, có điều hắn cảm thấy thân thể này cũng thật mềm mại mê người cho nên không có ý cấm cản nữa:
“Muốn tôi sao?”
Phùng Kiến Vũ ân một tiếng rất nhỏ, Vương Thanh đưa tay nâng cằm Phùng Kiến Vũ:
“Trước khi tôi trở về em phải có mặt tại chỗ này, có biết chưa?”
Phùng Kiến Vũ gật đầu, Vương Thanh nhìn xuống đôi chân thon dài của Phùng Kiến Vũ, phát hiện ra đầu ngón chân cậu đang quặp chặt lại với nhau liền buồn cười:
“Khó nhịn rồi đúng không?”
Phùng Kiến Vũ cắn môi một dáng vẻ vô cùng trêu người, cuối cùng liền gật đầu một cái. Vương Thanh trực tiếp đẩy mạnh cậu xuống giường rồi nâng chân cậu lên đặt lên vai hắn, cứ như vậy bắt đầu điên cuồng thúc tới:
“Vậy liền cho em!”.