Vương Thanh dắt tay Phùng Kiến Vũ đi về phía phòng tắm trên phi thuyền, bước chân của hắn vẫn dứt khoát nhanh nhẹn như thường ngày, không có vì người ở phía sau không thoải mái mà bước chậm lại. Phùng Kiến Vũ mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, mỗi lần nâng chân bước mảng da phía sau cậu liền giống như muốn kéo căng ra một lần nữa.
Vương Thanh mở ra một khoang khác trong phi thuyền, phía bên trong là một phòng tắm vô cùng sang trọng được lát bằng đá cẩm thạch màu vàng, dàn đèn chùm hình giọt nước treo ở trên trần nhà nặng trĩu vô cùng tráng lệ, giữa phòng xây một bồn tắm hình tròn cố định đặc biệt lớn được khảm đá quý ở xung quanh thành bồn khiến cho Phùng Kiến Vũ cũng phải hoa mắt chóng mặt vì những thứ ánh sáng của mấy viên đá đó phát ra.
Vương Thanh ôm eo Phùng Kiến Vũ quay sang liếm nhẹ vào vành tai bên cạnh của cậu:
“Em tắm giúp tôi”
Nói rồi Vương Thanh liền buông cậu ra thản nhiên bước về phía bồn tắm lớn đó ngồi vào trong, Phùng Kiến Vũ xoay người khó nhọc đi lấy khăn tắm cùng xà phòng rồi tiến về phía Vương Thanh. Vương Thanh thả lỏng mang hai tay đặt trên thành bồn tắm nhìn theo bóng dáng đang loay hoay lấy đồ kia:
“Em vì sao phạm tội?”
Phùng Kiến Vũ giật mình khăn tắm ở trên tay suýt chút nữa rơi xuống sàn, nhưng rất nhanh sau đó cậu liền khôi phục lại tinh thần bước đến phía bên cạnh Vương Thanh ngồi xuống thành bồn giúp hắn tắm rửa:
“Em không phạm tội, em bị người ta vu oan”
Vương Thanh quay lại phía sau nắm lấy cằm Phùng Kiến Vũ nói:
“Không có kẻ tội phạm nào lại dễ dàng chịu nhận tội cả”
Phùng Kiến Vũ cúi đầu im lặng không nói, Vương Thanh thu tay lại không nhìn Phùng Kiến Vũ nữa:
“Cũng không quan trọng”
Được một lúc Vương Thanh liền khàn giọng mở miệng:
“Em qua đây”
Phùng Kiến Vũ chậm rãi đứng dậy bước vào bên trong bồn tắm ngồi ở đối diện Vương Thanh. Vương Thanh kéo Phùng Kiến Vũ ngồi trên đùi mình, bàn tay siết lấy eo cậu khe khẽ sờ soạng, Phùng Kiến Vũ không có hành động trốn tránh nhưng cả người cậu hiện tại đang sợ hãi khẽ run rẩy, Vương Thanh cảm nhận được điều đó liền ngẩng đầu hỏi cậu:
“Em đang sợ sao?”
Phùng Kiến Vũ lắc đầu:
“Không có”
“Không có”
Vương Thanh đột nhiên mang tay theo rãnh mông của Phùng Kiến Vũ luồn xuống nơi đó, Phùng Kiến Vũ giật mình bắt đầu căng thẳng khi nghe thấy Vương Thanh hỏi câu kia:
“Vậy tại vì sao lại căng thẳng như vậy?”
Không gian yên tĩnh, hơi nước nóng bốc lên quẩn quanh gương mặt của Vương Thanh, khiến cho Phùng Kiến Vũ nhìn không rõ được gương mặt kia của hắn, cũng không tài nào đoán ra được tâm trạng của hắn hiện tại đang vui vẻ hay tức giận
“Ục ục”
Vương Thanh nhíu mày dừng lại động tác sau đó liền cười xấu xa hỏi Phùng Kiến Vũ: “Vẫn còn chưa lo bụng sao?” nói rồi ngón tay của Vương Thanh liền đẩy vào bên trong cậu.
Phùng Kiến Vũ từ lúc đóng giả làm người máy ở bên cạnh Vương Thanh cho đến hiện tại quả thật chưa được ăn bất cứ một thứ gì, mới vừa rồi lại cùng Vương Thanh trải qua một trận kịch liệt như thế cho nên tránh không được bụng cũng bắt đầu kêu. Phùng Kiến Vũ cảm nhận được ngón tay của Vương Thanh đang chậm rãi di chuyển, cậu liền lắc đầu:
“Không có”
Vương Thanh đưa tay còn lại chỉ vào bụng của Phùng Kiến Vũ hỏi:
“Chỗ này vì sao vừa rồi kêu?”
Phùng Kiến Vũ cúi đầu cắn môi, Vương Thanh dùng tay nâng cằm Phùng Kiến Vũ lên nói:
“Có muốn ăn hoa quả hay không?”
Phùng Kiến Vũ nhìn thấy một đĩa nho ở bên cạnh bồn tắm liền gật đầu, Vương Thanh vươn tay lấy một quả nho đưa về phía trước:
“Vậy vẫn còn phải tùy thuộc vào phía dưới của em, một trái nho sẽ là một ngón tay thế nào?”
Phùng Kiến Vũ hoảng sợ cố gắng tìm ra lời lẽ từ chối Vương Thanh:
“Không cần, em thật ra cũng không quá đói”
Vương Thanh nhíu mày không vui, Phùng Kiến Vũ nhận ra được thái độ không hài lòng kia của Vương Thanh liền gật đầu nói lại:
“Được!”
Vương Thanh mỉm cười mang một trái nho thả vào trong miệng của Phùng Kiến Vũ, ngón tay giữa kia vẫn ở trong động nhỏ của cậu không có chuyển động. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ nhóp nhép nhai trái nho kia liền thay đổi sắc mặt không cười nữa:
“Ngon không?”
Phùng Kiến Vũ không rõ Vương Thanh tại vì sao lại biến đổi như vậy, nội tâm bất an làm cho động nhỏ phía dưới lại bắt đầu co rút, cậu gật đầu đáp:
“Rất ngon”
Vương Thanh mang một trai nho tiếp theo bỏ vào miệng của Phùng Kiến Vũ:
“Ngon thì ăn nhiều một chút”
Khi trái nho thứ hai vừa được đặt vào trong miệng cậu, ngón tay tiếp theo của Vương Thanh cũng tiến vào, Phùng Kiến Vũ há miệng thở dốc trái nho từ trong miệng liền rơi xuống trước ngực Vương Thanh lăn xuống bồn tắm lớn. Vương Thanh nhìn trái nho đó ở dưới bồn tắm một lúc rồi lại ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ:
“Trái nho này có tính hay không?”
Phùng Kiến Vũ đau đến mức hai tay nắm chặt bên thành bồn tắm không biết nên phải trả lời sao mới có thể làm vui lòng người trước mặt, Vương Thanh mang hai ngón tay kéo ra một chút hửm một tiếng:
“Em nói xem có tính hay không?”
Phùng Kiến Vũ gật đầu khàn giọng đáp:
“Có tính”
Vương Thanh vui vẻ đưa tay miết nhẹ môi dưới của Phùng Kiến Vũ:
“Rất ngoan”
Vương Thanh tiếp tục lấy thêm một trái nho khác đút vào miệng của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ bắt đầu có cảnh giác chờ đợi ngón tay tiếp theo của Vương Thanh tiến vào, khi cậu đã nhai được hai lượt vẫn không thấy ở bên dưới bị mở rộng ra nữa liền buông lỏng thở nhẹ một hơi. Đúng lúc này ngón tay nữa của Vương Thanh liền bất ngờ đưa vào bên trong, Phùng Kiến Vũ a lên một tiếng nức nở không thể nào cử động quai hàm tiếp tục nhai trái nho kia được.
Vương Thanh híp mắt đánh giá:
“Tiếp tục ăn”
Phùng Kiến Vũ cố gắng chậm chạp nhai, nước mắt cũng ở bên khóe mắt lã chã chảy xuống, Vương Thanh nhíu mày mang nước mắt của Phùng Kiến Vũ gạt sang một bên:
“Em vì sao khóc, bộ dạng này là nói tôi ức hiếp em sao?”
Phùng Kiến Vũ lắc đầu:
“Không… ưm… không phải”