– Đủ rồi , dừng lại đi .
Sau tiếng nói , một người nam nhân trung niên xuất hiện trên không trung . Cả người hắn được bao phủ bởi vô số ma khí , đang chậm rãi bước tới .
– Nơi này là địa bàn cuối cùng của Ma Tộc , các người mau rời đi thôi , để chúng ta được yên ổn đi .
Thiên Tà nhìn hắn một chút sau đó gật đầu , lôi kéo hai nữ quay lưng rời khỏi .
Nhìn theo bóng lưng ba người , Ma thụ không cam tâm , nói :
– Tại sao không giết bọn chúng , chúng đã biết nơi ở của chúng ta .
Người nam nhân trung niên từ từ biến mất , một thanh âm truyền tới trong tai Ma thụ.
– Không phải không muốn giết , mà là giết không nổi . Ngươi không nhìn ra sao .
Một bên khác , Lãnh Dao nghi ngờ hỏi :
– Người đó là Ma Tộc sao ? Không phải đã bị diệt sạch rồi sao?
– Nếu như bọn chúng dễ dàng bị diệt như vậy thì vài vạn năm trước đã bị diệt rồi .
Thiên Tà rời khỏi cũng không phải là sợ hãi , chẳng qua hắn không muốn dây dưa với bọn Ma Tộc đó . Bọn chúng tồn tại như ánh sáng và bóng đêm , gần như không thể diệt sạch sẽ . Mỗi lần nghĩ đã diệt sạch bọn chúng , vài chục năm sau chúng sẽ lại xuất hiện ở một nơi nào đó . Như hình với bóng , chúng đã không động chạm đến mình thì tốt nhất mình cũng không nên đi trêu chọc chúng .
Lãnh Dao suy nghĩ một chút , rồi nói :
– Có lên thông báo truyện này cho những người khác không ? Để bọn họ tiêu diệt chúng .
– Mặc kệ đi , bọn họ muốn bình yên thì cũng mặc kệ họ đi .
Huyền Nguyệt nói :
– Bây giờ chúng ta đi đâu?
– Về thành trì kia đi . Gần mười ngày rồi , đám đệ tử kia cũng sắp ra .
Ba bóng người nhanh chóng lao ra khỏi Đầm Lầy Tử Vong . Vài bước nữa là tới cổng thành trì thì một thanh âm truyền tới khiến cho bọn họ nhíu mày .
– Oh … Kia không phải là Lãnh Dao phản đồ của Thiên Ma điện sao .
– Phản đồ gì chứ … Người ta tự phế tu vi để gia nhập Băng Nguyệt cung mà . Ha … ha…
Thiên Tà nhìn về phía thanh âm thì xuất hiện trước mắt họ là hai tên thanh niên mặc quần áo màu xanh đang cười nhạo nhìn bọn họ . Một tên cầm kiếm , một tên cầm khiên chắn , tu vi đều là Kết đan sơ kỳ
Lãnh Dao khuôn mặt hiện lên sự tức giận .
– Người của Huyền Thiên tông đều thích nhạo báng người khác như vậy sao?
Tên thanh niên cầm kiếm cười , nói :
– Phản đồ … Ah không , Lãnh Dao sư muội bái nhập Băng Nguyệt cung mấy tháng rồi , đến giờ vẫn khỏe chứ . Oh tên mặt trắng nhỏ này là trưởng lão gì đó của Băng Nguyệt cung sao?
– Không nghĩ tới sư muội phế bỏ tu vi vì tên mặt trắng này , không lẽ Thiên Ma điện không có ai thỏa mãn được sư muội .
Nói xong , hai tên cùng cười vang , không chút nào để ý đến Lãnh Dao khuôn mặt đang bừng bừng sát khí . Tên thanh niên cầm khiên chắn tiếp tục nói :
– Lãnh Dao sư muội đừng nghe sư đệ ta nói bậy . Dù sao Lãnh Dao sư muội cũng là một trong thập đại mỹ nữ của Thiên Nam đại lục , làm sao có thể vừa ý tên mặt trắng kia chứ . Sư huynh nghĩ như vậy , không bằng sư muội theo chúng ta về Huyền Thiên tông đi . Sư huynh đảm bảo sư muội mỗi ngày dục tiên dục tử ah .
Huyền Nguyệt thấy Lãnh Dao bị họ nói như vậy , cũng đã nổi giận , cả người run run chỉ tay vào hai tên thanh niên , nói :
– Các người … Các người sao dám nói Lãnh Dao muội muội như vậy .
Hai tên thanh niên nhìn sang Huyền Nguyệt , ánh mắt lập tức tỏa sáng , nói :
– oh , lại thêm một vị mỹ nữ nữa , tên mặt trắng này diễm phúc không ít . Tiểu muội muội kia cũng cùng theo Lãnh Dao sư muội về Huyền Thiên tông với chúng ta đi . Đảm bảo hai người thỏa mãn .
– Trưởng lão của Băng Nguyệt cung yếu ớt như vậy , dùng tay làm cho hai người thỏa mãn ah . Ha …H.
Tiếng cười bỗng dưng im bặt , Lãnh Dao đã rút kiếm chém xuống , tên thanh niên cầm khiên chắn vội vàng giơ lên , che trước người . Chỉ thấy ”Oanh ” một tiếng , khủng bố kiếm ảnh lao thẳng vào trên mặt khiên chắn . Dưới chân bụi đất bắn tung toé , bụi đất tản ra , một vết nứt dài gần ba mét chia đôi mặt đất phía sau hai người . Hai tên thanh niên ngẩng đầu lên , đang định nói gì đó thì thấy khiên chắn của mình bị một vết kiếm chém suýt chút nữa vỡ làm đôi , cả hai hít sâu một hơi , ánh mắt toát ra vẻ khiếp sợ , đồng thời còn là đau lòng .
Cái khiên này hắn đã dùng hai năm , phẩm cấp Hoàng khí ah , trải qua bao nhiêu trận chiến đấu vẫn không có chút trầy sước gì , hôm nay ngăn cản một kiếm mà gần như vỡ đôi . Món Hoàng khí này trở thành đồ bỏ .
Cũng nghĩ tới không phải Lãnh Dao đã phế bỏ tu vi sao . Làm thế nào bây giờ lại chém ra một kiếm khủng bố như vậy . Nếu không có khiên chắn này bây giờ mình không phải bị chém thành hai nửa .
– Lãnh Dao sư muội , sư huynh chỉ là nói đùa , sư muội đừng cho là thật .
– Đúng vậy ah , sư muội đừng tin thật .
Lãnh Dao khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm nào , nói :
– Hai lựa chọn , Tự sát hoặc ta ra tay .
Hai tên thanh niên thấy vậy , giận dữ chỉ vào Thiên Tà , nói :
– Đừng hiếp người quá đáng , còn Ngươi là trưởng lão không quản được đệ tử của cung mình sao , hay Băng Nguyệt cung các người muốn khai chiến với Huyền Thiên tông chúng ta .
Thiên Tà nghe xong , mỉm cười , nói :
– Huyền Thiên tông sao , hai người là đệ tử của Huyền Thiên tông ?
Hai tên thanh niên thấy vậy , vênh mặt ngẩng cao đầu , nói :
– Đúng vậy , chúng ta chính là đệ tử nội môn của Huyền Thiên tông , các ngươi tốt nhất không nên động đến chúng ta , nếu không Băng Nguyệt cung sẽ bị Huyền Thiên tông báo thù đẫm máu .
Thiên Tà cười quay sang phía Huyền Nguyệt , nói :
– Huyền Thiên tông quá kinh khủng nha , ta sợ không dám nhúc nhích rồi , Huyền Nguyệt ah lên trợ giúp Lãnh Dao một tay , xử lý bọn chúng đi .
Hai tên đệ tử Huyền Thiên tông nghe xong biến sắc , vội vàng xoay người bỏ chạy . Hai thân ảnh áo trắng lóe lên đuổi theo , vài phút sau vang lên hai tiếng hét thảm thiết .
Tìm một tửu lâu nghỉ ngơi , vào trong phòng , Thiên Tà ôm lấy Lãnh Dao , nói :
– Làm sao ,để ý đến những lời bọn chúng vừa nói .
Lãnh Dao tựa vào ngực hắn , lắc đầu .
– Nàng hối hận sao?
– Không có , từ lúc Dao nhi quyết định làm thị nữ của Công tử thì cả đời này cũng không bao giờ hối hận .
– Vậy bây giờ lên làm việc thị nữ phải làm thôi .
Thiên Tà nói xong kéo Lãnh Dao xuống giường , mặc kệ Huyền Nguyệt khuôn mặt đỏ bừng ngồi bên cạnh , đưa tay cởi bỏ quần áo của Lãnh Dao . Phút chốc , căn phòng vang lên những tiếng rên rỉ của nữ nhân , thở dốc của nam nhân , cùng những tiếng va chạm ”BẠCH…BẠCH ” .