Một khi đã chọn cho mình một lá Thiên Mệnh Thần Phù, vậy không thể đổi lá khác. Đây cũng là nguyên nhân mà sau khi Hạn Bạt Huyết Phần của tiền kiếp Vũ La chết đi, hắn cũng không đổi luyện một lá Thiên Mệnh Thần Phù khác.
Thiên Mệnh Thần Phù vô cùng trân quý, nếu có thể có được một lá Thiên Mệnh Thần Phù phù hợp thuộc tính, thiên tư của mình, tu luyện sẽ thăng tiến hết sức dễ dàng. Hơn nữa nếu phát huy uy lực của Thiên Mệnh Thần Phù tới cực hạn. chiến lực có thê gia tăng nhiều sấp mấy lần tu sĩ đồng cấp.
Tiền kiếp Vũ La nhờ vào Hạn Bạt Huyết Phần nhất thống Nam Hoang, lập nên cơ nghiệp khoáng thế, tự nhiên hắn hiểu rất rõ ràng một lá Thiên Mệnh Thần Phù có ý nghĩa thế nào.
nhưng sau phút ban đầu hưng phấn. Vũ La như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, hưng phấn nhanh chóng tan biến.
Trong lá Thiên Mệnh Thần Phù này, rõ ràng có một cỗ dao động linh lực thiên nhiên không sai, nhưng dao động linh lực này quá yếu.
Hắn lấy lá Thiên Mệnh Thần Phù ra khỏi tráp, phát hiện ra đó chỉ là một tấm giấy vàng vọt hết sức đáng thương.
Nếu so sánh với Hạn Bạt Huyết Phần của tiền kiếp, đạo Thiên Mệnh Thần Phù này quả thật xấu hổ muôn phần.
Cũng giống như phù chú thông thường. Thiên Mệnh Thần Phù cũng được chia làm chín phẩm, thấp nhất là cửu phẩm, cao nhất là nhất phẩm, cao hơn nữa chính là hàng thiên hạ đệ nhất.
Chất liệu của Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, tự nhiên làm bằng Thiên Sinh Thần Ngọc. Mà dù là Thiên Mệnh Thần Phù cửu phẩm thấp nhất, chất liệu của nó cũng bằng Thiên Sinh Thần Mộc. Thế nhưng Thiên Mệnh Thần Phù trước mặt Vũ La hiện tại chỉ là một tấm giấy vàng…
Vũ La thầm thở dài, Hạn Bạt Huyết Phần tiền kiếp của mình đã là cơ duyên hết sức lớn lao, làm sao có khả năng kiếp này lại có được số phận nghịch thiên như vậy nữa?
Hắn không trách lão ma đầu. dù sao giữa lão với mình cũng là đối địch, hơn nữa chỉ vừa gặp mặt một lần. bằng vào cái gì mà lão phải chỉ cho mình một bảo tàng thật lớn?
Lúc này hắn cảm thấy thất vọng tới cực điểm về Thiên Mệnh Thần Phù bằng giấy vàng nàỵ, tuy rằng cũng là Thiên Mệnh Thần Phù không giả. nhưng không bằng được cả cửu phẩm, chỉ có thể xem như không phẩm.
nhưng sợi xích nhỏ xíu cùng cái tráp màu đen trong tay lại khiến cho Vũ La chú ý. Nãy giờ không nhìn kỹ, hiện tại quan sát cẩn thận. Vũ La mới giật mình phát hiện ra. ngay cả hắn cũng không biết tráp này được luyện chế bằng nguyên liệu gì. còn chỗ trân quý của sợi xích kia càng không cần phải nói.
Vũ La càng không hiểu, vì sao thứ mà hai bảo vật như vậy bảo tồn lại vô cùng kém cỏi tới mức này…
Hắn lại cầm tờ giấy vàng kia lên xem lại, trên mặt giấy có phù văn được vẽ bằng chu sa. trên có đầu phù. dưới có đuôi phù. cũng được vẽ bằng chu sa.
Nếu nói điểm đặc biệt của nó, chính là Vũ La không nhìn thấu được lá phù này, dường như vô cùng phức tạp, nhưng dường như cũng vô cùng đơn giản.
Vũ La lạnh lùng, lật sang mặt trái xem. Mặt trái có nhiều ô vuông nhỏ được thêu bằng chỉ
đỏ.
Ở hàng trên cùng chỉ có hai ô vuông, càng xuống dưới càng nhiều, hàng thứ hai có bốn ô, hàng thứ ba có tám ô. Nếu cứ tính hàng sau gấp đôi hàng trước như vậy, tới hàng thử chín có năm trãm mười hai ô vuông nhỏ chen chúc ở đó. Rõ ràng là số ô vuông quá nhiều không đủ chỗ cho một hàng, nhưng không hiểu vì sao vẫn có thể xuất hiện hài hòa trên đó.
Mà bên trên hai ô vuông hàng đầu. cũng ở mặt trái tấm giấy vàng này, có ba chữ triện hết sức cổ xưa. Đây là loại chữ lưu truyền từ thời thượng cổ cho tới bây giờ, hiện tại người có thể nhận biết nó đã lưa thưa không có mấy. May là tiền kiếp Vũ La nghiên cứu Thương Mang kinh, chuyên đọc loại văn tự này, cho nên hắn mới có thể nhận ra ba chữ triện cổ kính này là:
Phong… Thần… Bảng!
Trong một ngôi nhà nhỏ vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn vào
những quân bài cửu trong tay, chỉ có tiếng hô hấp khe khẽ cùng những tiếng quân bài đặt xuống bàn thỉnh thoảng vang lên lốp bốp.
Rốt cục Vinh Thiên đã rút tới quân cuối cùng:
– Con bà nó, bài xấu thật!
Y giận dữ vứt bài ra. tiếp đó cũng có vài tên khác lắc lắc đầu. vứt bài theo, chỉ còn lại hai tên vẫn còn đang chăm chú nhìn bài trên tay.
Thình lình khí thế trong nhà trở nên vô cùng căng thẳng, một thanh hắc kiếm to lớn vô cùng từ trên trời giáng xuống. Một tiếng nổ ầm vang lên. cả căn nhà được xây bằng đá lập tức bị bổ ra làm đôi.
Uy thế cự kiếm màu đen không giảm, tiếp tục chém đứt đôi chiếc bàn đánh bạc của bọn Vinh Thiên. những quân bài cửu trên bàn nháy mắt bị lực lượng hùng mạnh nghiền nát thành bột. tung bay mù mịt. hình thành một làn sương mù màu đen xung quanh bàn.
Chợt cự kiếm màu đen kia co rút lại, hóa thành một thanh trọng kiếm hắc thiết dài chừng nửa trượng, rộng hai bàn tay, keng một tiếng cắm sâu xuống đất.
Trọng kiếm hắc thiết này vô cùng đơn giản, chuôi kiếm có một sợi xích sắt màu đen. phát ra huyết quang quỷ dị, rung động kêu lên loảng xoảng không naừng.
– Vẫn Thiết Trọng Kiếm! Chính là tên điên Thác Bạt Thao Thiên.
– Thác Bạt Thao Thiên, ngươi điên rồi sao, dám xuất thủ bừa bãi bên trong Nhược Lô Ngục…
Vinh Thiên đã bị khí thế một kiếm chém đôi căn nhà đẩy lui mấy bước, ngã ngồi xuống đất. Đến lúc nhìn thấy thanh Vẫn Thiết Trọng Kiếm vô cùng đơn giản kia. bèn lặng lẽ bò lồm cồm dưới đất tìm đường chạy trốn.
Người nắm Vẫn Thiết Trọng Kiếm trong tay không thèm để ý tới những lời chỉ trích của đám Ban Đầu xung quanh, khẽ run một cái. Sợi xích ở chuôi kiếm kêu lên loảng xoảng một tràng, thình lình Vẫn Thiết Trọng Kiếm giống như linh xà sống lại, bổ nhanh về phía Vinh Thien.
Vinh Thiên kêu lên một tiếng quái dị, Vẫn Thiết Trọng Kiếm toát ra từng vòng gợn sóng không gian, nháy mắt đã tới trước mặt y.
Lập tức từ sau lưng Vinh Thiên có vô số kim bạc bay ra. liên tục ngăn chặn Vẫn Thiết Trọng Kiếm đang đâm tới. Vẫn Thiết Trọng Kiếm lấy bất biến ứng vạn biến, trầm ổn như núi, vẫn tiếp tục đâm tới Vinh Thiên.
Kim bạc của Vinh Thiên bay ra như mưa bấc, vẫn không thể nào ngăn cản được Vẫn Thiết Trọng Kiếm.
Đám Ban Đầu xung quanh nổi giận, đồng thời xuất thủ. chỉ thấy một loạt bảy, tám món pháp bảo phóng tới, nhắm vào Vẫn Thiết Trọng Kiếm.
Một người tiến vào theo chỗ vỡ của căn nhà. tay trái y to một cách khác thường, đang
cầm một sợi xích sắt to. Cánh tay phải y để trần, có thể thấy trên đó có rất nhiều phù văn kỳ dị.
Sau khi y tiến vào, tay phải khẽ phất, lập tức một điểm sáng màu đỏ tím bay ra. Một lá Thiên Mệnh Thần Phù màu tím nhạt chậm rãi chuyển động, toát ra một mảng hào quang dịu nhẹ tỏa sáng khắp căn nhà.
Đạo Thiên Mệnh Thần Phù này vừa xuất hiện, đám pháp bảo đang hùng hổ đánh tới nhất thời bị hào quang chế ngự. không thể động mảy may.
Đám Ban Đầu xung quanh không dám nhiều lời nữa. chỉ đành trơ mắt nhìn Vẫn Thiết Trọng Kiếm trầm ổn như núi đánh tan từng chiếc kim bạc. cuối cùng sợi xích quấn quanh người Vinh Thiên giống như một con màng xà.
– Thác Bạt Thao Thiên!
Vinh Thiên nghiến răng ngheiến lợi hô lên một cái tên.
Thân hình Thác Bạt Thao Thiên cao lớn hùng tráng, bộ ngực dày rộng như núi, thân khoác y phục võ sĩ. mày rậm như đao. Mũi to tướng, mặt lộ vẻ lạnh lùng nhìn Vinh Thiên chằm chằm.
Từ bả vai tới bàn tay y được bao phủ một lớp áo giáp dày nặng kỳ dị, khiến cho nhìn qua cánh tay trái y vô cùng cường hãn. Lúc này bàn tay trái y đang cầm một sợi xích sắt to, huyết quang lập lòe trên sợi xích, dường như muốn hỏa táng Vinh Thiên.
Hàn quang chớp động không ngừng trong mắt Thác Bạt Thao Thiên, đôi môi dày cộp của y khẽ hỏi:
– Phải chăng ngươi đã hại chết Vũ La?
Vinh Thiên cảm thấy lạnh toát trong lòng, vội vàng giải thích:
– Thác Bạt huynh, huynh… huynh đừng vội kích động, hãy nghe ta nói…
– Là ngươi đã hại chết Vũ La sao?
Thác Bạt Thao Thiên cơ hồ không thèm nghe lời giải thích của Vinh Thiên, lại hỏi tiếp. Lúc này Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm của y vẫn đang lơ lửng trên không, ngăn chặn chặt chẽ đám Ban Đầu.
Đây là uy lực của Thiên Mệnh Thần Phù.
Vinh Thiên sợ hãi lắp bắp:
-Ta…
Thình lình Thác Bạt Thao Thiên run xích sắt lên. chỉ nghe xoảng một tiếng, ném Vinh Thiên ra ngoài. Sau đó y thu lại Thiên Mệnh Thần Phù của mình, cũng ra ngoài nhà.
– Hôm nay vừa đúng năm ngày, đúng lúc giết ngươi để tế bái huynh đệ ta.
Y vừa đi khỏi, đám Ban Đầu bị áp chế không thể cử động nãy giờ mới có thể thở ra một hơi thật dài, ai nấy thất kinh hồn vía. Trước kia bọn chúng vẫn không tin Thác Bạt Thao Thiên kinh khủng tới mức này, cho rằng cùng là Ban Đầu với nhau, thực lực cũng không chênh lệch bao nhiêu. Hôm nay thử qua mới biết, nếu Thác Bạt Thao Thiên không có đạo Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm kia, hai, ba người ở đây cũng có thể đánh ngang tay với y. nhưng y lại có được lá Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm nọ, có thể dễ dàng áp chế tất cả mọi người.
– Con bà nó, Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm… Không biết y có phúc tu luyện đã mấy đời, lại có được một lá Thiên Mệnh Thần Phù cao cấp như vậy…
Tất cả mọi người đều thầm thóa mạ một câu, vô cùng ghen tỵ với Thác Bạt Thao Thiên.
Thác Bạt Thao Thiên xách Vinh Thiên đã bị trói gô như đòn bánh, đi nhanh tới gần thạch tháp ở trung ương. Động tĩnh nãy giờ đã làm kinh động cả Nhược Lô Ngục, một đám đông đang đứng chờ y bên ngoài thạch tháp.
Bảy, tám mươi tên ngục tốt phân tán ra, cả bọn như lâm đại địch, chuẩn bị pháp bảo vũ khí sẵn sàng. Còn có hai tên Ban Đầu theo hầu một trung niên thân khoác cẩm bào.
Trung niên thấy Thác Bạt Thao Thiên xuất hiện, bèn bước ra một bước quát lớn:
– Thác Bạt Thao Thiên, Vũ La đã chết, chớ nên vì một tên phế vật như hắn mà làm hỏng quy củ của Nhược Lô Ngục. Nếu ngươi dám giết Vinh Thiên, hẳn cũng biết hậu quả chuyện này!
Thác Bạt Thao Thiên nghênh ngang nện bước ầm ầm. quẳng mạnh Vinh Thiên xuống đất. cao giọng nói:
– Mộc Dịch Trạc Đại nhân, ngài muốn dùng quy củ trị Thác Bạt Thao Thiên này, được, vậy Vinh Thiên hại chết huynh đệ của ta. tội của y phải trị ra sao?
Sắc mặt Phó Giám Ngục Nhược Lô Ngục Mộc Dịch Trạc trở nên âm trầm:
– Vũ La là người thế nào, cả Nhược Lô Ngục ai ai cũng biết. Một tên phế vật như vậy, dù sao cũng đã chết rồi, Vinh Thiên lại khác, ngươi không thể đánh đồng hai người như vậy.
Thác Bạt Thao Thiên nổi giận, song chưởng khẽ run lên. ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, toàn thân toát ra linh khí. hình thành cơn trốt xoáy xông thẳng lên cao hàng chục trượng. Khiến cho đám ngục tốt. thậm chí hai tên Ban Đầu không thể đứng vững, không nhịn được phải lui về phía sau liên tiếp.
Trong mắt Mộc Dịch Trạc chớp động hàn quang, hai tay chắp sau lưng hết sức ung dung:
– Thác Bạt Thao Thiên, ngươi muốn tạo phản chăng?
Thác Bạt Thao Thiên cười như điên cuồng:
– Ha ha ha. mạng của huynh đệ ta không phải là mạng, mạng của chó săn ngươi mới là mạng sao?
Mộc Dịch Trạc đùng đùng nổi giận:
– Thác Bạt Thao Thiên, ngươi nói như vậy là có ý gì?
– Cần phải nói nữa sao…
Thác Bạt Thao Thiên không chút nhượng bộ, nhìn thẳng vào mắt Mộc Dịch Trạc:
– Ai lại không biết Vinh Thiên là thủ hạ của ngươi, y hại chết huynh đệ ta. các ngươi tránh ra hết cho ta. Nếu hôm nay huynh đệ ta trở về, chuyện này có thể cho qua. nếu hắn không về nữa. ta sẽ tự tay giết chết Vinh Thiên, moi tim y ra cúng tế huynh đệ ta. Không cần biết là ai, nếu muốn ngăn cản ta. trước hết hãy thắng được trọng kiếm tay phải, Thần Phù tay trái ta rồi hãy nói!
Mộc Dịch Trạc tức đến nỗi toàn thân run rẩy:
– Giỏi, giỏi, giỏi cho tiểu tử cuồng vọng, ngươi cho rằng trong Nhược Lô Ngục này không có ai trị được ngươi sao?
Mộc Dịch Trạc cười lạnh, chậm rãi tiến tới, bộ pháp dưới chân vô cùng ảo diệu, chỉ bước vài bước đã phá được khí thế hùng mạnh của Thác Bạt Thao Thiên, ép về phía trước.
Thác Bạt Thao Thiên cũng biết Mộc Dịch Trạc là cao thủ chân chính, bèn đá Vinh Thiên ra xa. sau đó thu hồi Vẫn Thiết Trọng Kiếm và sợi xích huyết quang. Tay trái trọng kiếm, tay phải Thần Phù. sẵn sàng như lâm đại địch.
Khí thế hai người va chạm vào nhau, nổ to một tiếng như sấm nổ. Cả hai người đều lảo đảo một cái, cuồng phong lạnh thấu xương thổi qua y phục kêu phần phật. Sau lưng Thác Bạt Thao Thiên dâng lên ảo ảnh một cơn sóng biển ngập trời cao hàng chục trượng, sau lưng Mộc Dịch Trạc cũng toát ra khí thế điên cuồng, dâng lên ảo ảnh một ngọn núi còn cao hơn nữa.
Đám ngục tốt vốn đã lui lại phía sau. lúc này không khỏi tiếp tục rút lui xa hơn hơn nữa.
Đại chiến sắp sửa bùng nổ, đám ngục tốt kia sợ ảnh hưởng tới mình, vội vàng lui lại thật xa. Đúng lúc này, xa xa có một giọng nói vang lên:
– Toàn là người một nhà. đánh nhau làm gì chứ?
Mọi người cùng nhau quỳ xuống:
– Bái kiến Giám Ngục Đại nhân!
Mộc Dịch Trạc cùng Thác Bạt Thao Thiên cũng ngẩn người, đều thu tay với vẻ không cam lòng, khom người thi lễ:
– Đại nhân!
Một lão nhân cao lớn. thân khoác áo vải bình thường, chân đi giày không dây, hai tay đặc biệt to lớn. lúc này đang lừng thừng bước tới.
– Thác Bạt Thao Thiên, ngưoi lại nổi điên rồi sao?
VỊ lão nhân nhìn bề naoài hết sức hiền hòa này chính là Giám Ngục Diệp Niệm Am, cai quản toàn Nhược Lô Ngục.
Thác Bạt Thao Thiên không hề tỏ ra lép vế:
– Đại nhân. Thác Bạt Thao Thiên chỉ muốn đòi lại công bằng cho huynh đệ của mình.
Dường như Diệp Niệm Am đã biết chuyện này, chỉ thấy lão gật đầu:
– Thôi được, hôm nay là ngày thứ năm. nếu Vũ La không thể ra được, vậy…
Vinh Thiên vội vàng kêu lên thảm thiết:
– Mộc Dịch Đại nhân. Mộc Dịch Đại nhân, xin hãy cứu ta…
Sau lưng Diệp Niệm Am, lúc này bọn ngục tốt. Ban Đầu đã chạy tới. Bọn họ nghe tiếng kêu thảm thiết của Vinh Thiên cũng hiểu được rõ ràng, chắc chắn Vũ La không về được. Ngay cả Tả Trầm Nghị còn chịu đựng không quá năm ngày, hà huống một tên phế vật như Vu La.
chỉ cần kim khẩu của Diệp Niệm Am nói tiếp, Vinh Thiên chắc chắn phải chết không sai, cho nên y mới khẩn trương cầu xin Mộc Dịch Trạc. Thác Bạt Thao Thiên nói không sai, ai cũng biết Vinh Thiên chính là thủ hạ của Mộc Dịch Trạc.
– Đại nhân…
Mộc Dịch Trạc bước tới một bước, vừa định lên tiếng nói, Diệp Niệm Am đã khẽ khoát
tay:
– Ngươi đừng nôn nóng, ta vẫn chưa nói dứt lời. Nếu như Vũ La không thể trở lên. Vinh Thiên hẳn phải đền mạng. Không thể phá đi quy củ của Nhược Lô Ngục ta. nếu để Vinh Thiên mở đầu như vậy, sau này đến phiên người nào cũng chạy ra ngoài bắt phàm nhân vào ném xuống, ngươi bảo ta phải xử lý sao đây?
Mộc Dịch Trạc nghẹn lời không đáp được, dù y có lòng bảo vệ cho thủ hạ tâm phúc của mình, nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, y cũng không dám đứng hắn ra gánh vác.
Vinh Thiên hét lên một tiếng, bò lại trước mặt Diệp Niệm Am không ngừng dập đầu:
– Đại nhân. Đại nhân tha mạng. Đại nhân tha mạng…
Thác Bạt Thao Thiên bất chấp, một tay tóm lấy cổ Vinh Thiên, bắt y đi nhanh vào trong cổ tháp.
Diệp Niệm Am ở sau lưng chậm rãi nói:
– Thác Bạt Thao Thiên, ngưoi cũng không nên gấp gáp, nếu Vũ La có thể trở lên. tội Vinh Thiên không đáng chết, chỉ cần phạt bổng lộc ba tháng là đủ.
Xung quanh nhất thời vang lên tiếng bàn tán rì rầm. tên phế vật kia có thể lên được sao, nói giỡn chơi, chẳng lẽ hắn còn tài ba hơn cả Tả Trầm Nghị? Đây rõ ràng là Diệp Niệm Am muốn mượn cơ hội này đả kích Mộc Dịch Trạc, Vinh Thiên kia chắc chắn phải chết không sai.
Có người vui mừng trước tai họa của người khác, có người sắc mặt âm trầm, có người chờ xem trò vui, tất cả theo sau Thác Bạt Thao Thiên tiến vào cổ tháp, sắc mặt Mộc Dịch Trạc hết sức khó coi, sau lưng y, một thiếu niên hoa phục chừng mười ba. mười bốn tuổi đi tới sát cạnh y, hạ giọng khẽ nói:
– Xin phụ thân bớt giận, chờ con trưởng thành, nhất định sẽ không kém gì Thác Bạt Thao Thiên, lúc đó con sẽ giúp cha. nhất định có thể lôi Diệp lão quỷ kia xuống ngựa.
Mộc Dịch Trạc nhìn nhìn con mình, mắt y tràn ngập vẻ vui mừng, gật gật đầu.
Mộc Dịch Binh Lang con của Mộc Dịch Trạc có được Linh Ngọc Tuệ Căn trời sinh, là một trong Nhị Thập Đại Tuệ Căn trên thiên hạ. chính là đệ nhất nhân trong lớp cao thủ đời sau của Nhược Lô Ngục.
Tất cả mọi người tiến vào thạch tháp, Thác Bạt Thao Thiên đang đứng cạnh Thái Cực đồ, Vinh Thiên bị xích sắt huyết quang của y trói chặt, quỳ dưới đất.
Có người khe khẽ nói:
– Vì sao còn chưa bắt đầu. còn chờ gì nữa? Năm ngày đã qua. tiểu tử nọ làm cách nào trở lên cho được…