Tiên Tuyệt – Chương 48: Tiểu chu thiên phong ma cấm trận (trung) – Botruyen

Tiên Tuyệt - Chương 48: Tiểu chu thiên phong ma cấm trận (trung)

Ra ngoài dự liệu của Vũ La. còn có vài người cũng được đưa tới nơi này, toàn là người quen của hắn: Thác Bạt Thao Thiên. Kiều Hổ, có cả Mộc Dịch Binh Lang.

Từ lúc Mộc Dịch Binh Lang tới đây, thỉnh thoảng ánh mắt tham lam của gã lại lướt qua lướt lại trên người Cốc Mục Thanh, không rời khỏi ba nơi: mặt. ngực và mông.

Vũ La thấy vậy thầm căm tức trong lòng. Tuy rằng hắn khéo léo che giấu cảm xúc của mình, nhưng vẫn bị Cốc Mục Thanh phát hiện.

Cốc Mục Thanh cảm thấy vui mừng, ác nhân này cũng có ý với mình, nhưng nghĩ lại cảm thấy đau buồn, nếu biết có ngày nay, trước kia vì sao lại làm như vậy?

Mọi người tề tựu đông đủ. Diệp Niệm Am mới xuất hiện cùng Hổ Mãnh.

Hổ Mãnh người cũng như tên. lưng hùm vai gấu. thân cao bảy thước, quả thật là một đại hán ngang tàng. Bộ râu quai nón xồm xoàm đầy mặt y không được tia tót. đôi mắt hổ thỉnh thoảng chớp lóe tinh quang, hiển nhiên là nhân vật bề ngoài thô kệch nhưng trong lòng tinh tế. Bất cứ chuyện gì giao cho người này làm. có thể yên tâm tuyệt đối.

– Người tới đông đủ rồi sao, được, mời Hổ Đại nhân giới thiệu một chút nhiệm vụ cho mọi người được biết.

Hổ Mãnh cũng không khách sáo, tiến lên một bước nói:

– Những người đứng ở chỗ này, chính là toàn bộ tinh anh hiện tại của Nhược Lô Ngục.

Những lời này của y lộ ra ngạo khí từ tận xương tủy, nhưng lại được mọi người nhất trí tán thành, câu đầu tiên của y đã khiến cho mọi người cảm thấy đồng tình.

– Nhiệm vụ lần này là do các vị Đại nhân trong Trưởng Lão Hội bố trí. Chuyện này quan hệ trọng đại, xin các vị chớ coi thường, Hổ mỗ được các vị Đại nhân phó thác, có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, vậy phải nhờ vào các vị.

Hổ Mãnh dứt lời, trịnh trọng ôm quyền thi lễ với mọi người.

Mộc Dịch Trạc lập tức giả vờ bật cười sang sảng:

– Ha ha ha. Hổ Đại nhân khách sáo rồi, mọi người đều là người một nhà. nhất định đồng tâm hiệp lực, hoàn thành nhiệm vụ. để đáp lại lòng tin của các vị Đại nhân ở trên.

Hổ Mãnh gật gật đầu:

– Sự tình khẩn cấp, Hổ mỗ sẽ không khách sáo nhiều, chúng ta lập tức xuất phát.

Kiều Hổ không hiểu ra sao cả, bèn hỏi:

– Chúng ta gấp tới mức không cần chuẩn bị gì sao?

Hổ Mãnh nói:

– những gì cần chuẩn bị, trước khi chúng ta tới đây đều đã chuẩn bị cả rồi, đi sớm một chút sẽ giành thêm được một phần thắng.

Kiều Hổ cũng không nói gì thêm nữa. mọi người có thể cảm giác được Hổ Mãnh tỏ ra cấp bách vô cùng. Chuyện có thể khiến cho Hổ Mãnh là một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ phải khẩn trương như vậy, hiển nhiên không phải tầm thường.

Ra ngoài dự liệu của Vũ La chính là. Diệp Niệm Am cũng đi theo.

Đoàn người xuất phát gồm có bọn sáu người Hổ Mãnh cùng cỗ kiệu. Cốc Mục Thanh cùng Bạch Thắng Kiếp dẫn theo ba tên tùy tùng. Diệp Niệm Am. phụ tử Mộc Dịch Trạc, ba người bọn Vũ La. Tổng cộng mười tám người, không hề kinh động tới tất cả những người khác, lặng lẽ không tiếng động ra khỏi Nhược Lô Ngục, chạy tới sơn cốc ngày trước Hồng Ba đạo nhân ‘tự bạo’.

Tất cả mọi người đều là người tu chân, tốc độ rất mau lẹ, chỉ một canh giờ đã tới sơn cốc. Trên thực tế nơi này chỉ cách xa Nhược Lô Ngục khoảng hai trăm dặm.

Từ khi cỗ kiệu màu xanh kia xuất hiện, chưa từng đặt xuống đất bao giờ. Mãi đến lúc này cũng là do hai người khiêng, mà hai người này cũng là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung.

Lúc này vầng dương đã ngậm non Đoài, trời vẫn chưa tối hẳn. nhưng tầm nhìn đã có vẻ trở nên mơ hồ. Hổ Mãnh nhìn sang Diệp Niệm Am cùng Cốc Mục Thanh, cả hai cùng gật đầu. ba người đi tới trước cỗ kiệu xanh kia. khom người đồng thanh nói:

– Làm phiền Diệp tiền bối.

Trong kiệu vang lên tiếng ho sù sụ. một giọng nói có vẻ mệt mỏi vang lên:

– Lão đầu từ từ xa tới đây không phải là vì chuyện này sao, không cần khách sáo, cứ để ta xuống.

Hai kiệu phu cẩn thận đặt cỗ kiệu xuống. Từ đầu chí cuối, hai người này khiêng vô cùng cẩn thận, không dám làm cho cỗ kiệu xao động chút nào.

Vũ La quan sát cẩn thận, phát giác ra bất kể là bọn Cốc Mục Thanh, hay hai tên kiệu phu đều tỏ ra tôn kính người trong kiệu từ tận đáy lòng. Trong vẻ tôn kính này không hề có vẻ sợ hãi, dù là Bạch Thắng Kiếp cũng ra vẻ kính cẩn tuân theo, không dám coi thường.

Vũ La thoáng động trong lòng, trong cả phe Chính đạo, người có thể khiến cho tất cả những người này tỏ ra tôn kính như vậy không quá năm người. Nếu xét đến chuyện tham gia nhiệm vụ lần này, cũng có thể mơ hồ đoán được người trong kiệu là ai.

Kiệu vừa chạm đất. Hổ Mãnh vội vàng tiến tới vén rèm kiệu, một lão nhân thân hình gầy gò từ trên kiệu bước xuống. Lão nhân này có tu vi tinh thâm, cho dù Diệp Niệm Am đứng bên cạnh lão, khí thế cũng không thể sánh được với lão.

chỉ là khí sắc lão nhân không tốt chút nào, giống như người khí huyết suy kiệt do bị bệnh lao nhiều năm. sắc mặt tái nhợt.

Vũ La thầm than, quả nhiên là Diệp Trọng Lạc của Thẩm Phán Đình.

Phe Chính đạo Tu Chân Giới có một hệ thống tư pháp, trên thực tế hệ thống tư pháp chủ yếu là nhằm vào Nam Hoang. Cơ quan quyền lực tối cao đương nhiên là Trưởng Lão Hội của Cửu Đại Thiên Môn, bọn họ có được quyền quyết định cuối cùng. nhưng tội phạm bắt được lại thuộc quyền quyết định của Thẩm Phán Đình.

Thẩm Phán Đình là một cơ quan tương đối độc lập, trong đó có ba phán quan, mà Diệp Trọng Lạc là phán quan chính trực nhất trong đó.

Không chỉ có như thế, Diệp Trọng Lạc chính là đại hành gia vang danh thiên hạ về trận pháp, diễn số, nhiều lần lợi dụng sở học của mình hóa giải thiên tai, cứu vớt vô số lê dân thương sinh, công đức vô lượng.

Đáng tiếc lão hành sự nghịch thiên, tự tiện tiết lộ thiên cơ, cho nên bản thân bị cắn trả. Mặc dù lão có được thực lực của Đại Năng, nhưng thân thể càng ngày càng sa sút. Hạng người chính trực như Diệp Niệm Am, Hổ Mãnh. Cốc Mục Thanh đều âm thầm đau buồn, chỉ sợ không được bao lâu, phe Chính đạo sẽ mất đi một vị phán quan quân tử.

Diệp Trọng Lạc vừa ra ngoài, Hổ Mãnh vội vàng tiến tới định dìu lão, nào ngờ Diệp Trọng Lạc xua tay:

– Lão đầu tử còn chưa yếu đuối tới mức này.

Lão khẽ giậm chân một cái, lập tức dưới chân khuếch tán ra một luồng linh quang, lan tràn ra bốn phía, rất nhanh lướt qua khắp cả sơn cốc. vốn có một vài địa phương mờ mịt mông lung, dưới linh quang chiếu rọi phơi bày ra rõ rệt.

Kiều Hổ thấy vậy kinh hãi vô cùng, đây là Đại Năng, chỉ cần một động tác nhẹ nhàng đã chiếu rọi cả sơn cốc.

Hơn nữa Diệp Trọng Lạc là Đại Năng không phải nổi danh về chiến lực.

Sau khi Diệp Trọng Lạc chiếu sáng sơn cốc, bèn chậm bước đi lên một ngọn núi. Lão thi triển Súc Địa Thành Thốn, ngọn núi kia cách mọi người có tới hàng chục dặm. Diệp Trọng Lạc chỉ cần hai ba bước đã lên tới đỉnh, đứng trên đó quét mắt nhìn khắp sơn cốc.

Mọi người chạy theo lão như điên. Diệp Trọng Lạc không có phi hành, tự nhiên tất cả cũng không dám sử dụng pháp thuật pháp bảo bay lên không, chỉ có thể đuối theo dưới đất. Bọn họ không có bản lãnh Súc Địa Thành Thốn như Diệp Trọng Lạc, cho nên ai nấy chạy tới nỗi ướt đẫm mồ hôi, vất vả vô cùng.

Thác Bạt Thao Thiên cõng Vũ La trên lưng mà chạy, bằng không nhất định Vũ La sẽ tụt lại phía sau.

Mộc Dịch Binh Lang bên kia cũng được Mộc Dịch Trạc mang trên người.

Trên đỉnh núi, Diệp Trọng Lạc lấy trong lòng ra một chiếc khăn vải, để trong tay thổi một cái, khăn vài nháy mắt hóa lớn, trở thanh một đám mây đen bao phủ cả sơn cốc.

Sau đó lão lấy ra một chiếc la bàn nho nhỏ, cau mày trầm tư như đang tính toán gì đó. Mọi người không dám quấy rầy, đến chân núi liền dừng lại.

Qua khoảng hai canh giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối sẫm, nhưng trong khắp sơn cốc vẫn sáng ngời. Rốt cục Diệp Trọng Lạc giàn mày ra. ung dung xuống núi nói với mọi người:

– Thành rồi, chúng ta đi bố trí.

Bọn Hổ Mãnh biết được nội dung nhiệm vụ nghe vậy mừng rỡ, bọn Kiều Hổ lại không dám hỏi nhiều. Không ai chú ý ánh mắt Vũ La chợt lóe, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ những gì.

Diệp Trọng Lạc ung dung đi trước, thái độ tiêu sái, tốc độ cực nhanh. Dù sao lão cũng là Đại Năng. mặc dù đã khống chế tốc độ của mình, nhưng người bình thường cũng không thể nào truy đuổi.

Thác Bạt Thao Thiên thấy Vũ La tụt lại phía sau. đành phải tiếp tục cõng hắn.

Bên kia Mộc Dịch Trạc cũng lấy ra một đôi giày vải cho Mộc Dịch Binh Lang mang vào. Hiển nhiên giày này là một món pháp bảo, Mộc Dịch Binh Lang cầm trong tay hai miếng ngọc túy, rút linh khí trong đó, chạy nhanh như chớp. Nhờ có sự trợ giúp của giày này, gã cũng miễn cưỡng đuổi kịp mọi người.

Xhỉ có điều xem ra giày này tiêu hao ngọc túy quá nhiều, cho nên lúc trước Mộc Dịch Trạc mới không sử dụng, mãi đến hiện tại là thời khắc mấu chốt, mới chịu lấy ra.

Cứ như vậy, Vũ La đã trở thành sánh nặng duy nhất của toàn đội ngũ. Bọn Bạch Thắng Kiếp nhìn hắn. trong mắt tỏ ra bất mãn.

Mọi người chạy theo sau Diệp Trọng Lạc một lúc, chợt thấy lão dừng lại, quan sát địa hình xung quanh một chút, cấn thận dùng bước chân đo đạc vài lần. Sau đó lão vung tay một cái, một chiếc hộp đá dài ba thước, rộng một thước thình lình xuất hiện trong tay.

Diệp Trọng Lạc mở hộp ra. trong đó mười hai mũi khoan bằng ngọc hình tam giác. Bên ngoài mũi khoan có khắc đạo đạo phù văn. linh quang chớp động, thập phần bất phàm.

Diệp Trọng Lạc lấy mũi khoan đầu tiên ra. vỗ nhẹ một cái, chỉ nghe một tiếng bốp, mũi khoan ngọc bắn sâu xuống đất. chỉ để lại một lỗ nhỏ trên mặt đất.

Diệp Trọng Lạc phóng ra một mũi khoan, chân không dừng bước, nhanh chóng chạy tới địa điểm kế tiếp.

Dường như lúc trước tính toán đã tiêu hao quá nhiều thời gian. Diệp Trọng Lạc có chút khẩn trương, bất giác lão gia tăng tốc độ rất nhanh, mọi người đuổi theo sau có vẻ kiệt lực.

Mộc Dịch Binh Lang mệt tới nỗi thở hổn hển. Thác Bạt Thao Thiên cõng theo Vũ La. thân thể ướt đẫm mồ hôi. Thỉnh thoảng Cốc Mục Thanh đảo mắt nhìn Vũ La. bất quá nàng che giấu rất kín. không bị người khác phát hiện.

Bạch Thắng Kiếp có vẻ không vui, khẽ cau mày, nhưng dường như e ngại điều gì cho nên không lên tiếng nói.

Mộc Dịch Binh Lang lại không giỏi công phu hàm dưỡng, lên tiếng châm chọc:

– Mình không theo kịp vẫn cố gắng đi theo, liên lụy mọi người là chuyện nhỏ, nếu vì ngươi làm chậm trễ nhiệm vụ. lỡ mất đại sự của Trưởng Lão hội, lúc ấy ngươi có tự sát cũng không đủ tạ tội.

Vũ La chỉ cười khẩy, không thèm để ý tới gã. Sự nhẫn nại của Vũ La đối với Mộc Dịch Binh Lang đã tới cực điểm. thiên hạ đệ nhất hung nhân không phải là một kẻ tốt tính chút nào. Đời này Vũ La chỉ muốn yên ổn tu luyện, cho nên đã nhẫn nhịn rất nhiều. Lúc trước dạy dỗ Mộc Dịch Binh Lang vài lần. theo Vũ La thấy vẫn còn chưa đủ. Nếu Mộc Dịch Binh Lang còn khiêu khích lần nữa. với tính tình và thủ đoạn của Vũ La. tự nhiên là giết phứt cho xong.

Chẳng qua hiện tại không phải lúc.

Mà cho đến bây giờ Vũ La vẫn chưa hiểu được, rốt cục vì sao bọn họ lại mang mình đi theo.

Mộc Dịch Binh Lang thấy Vũ La không lên tiếng đáp trả. lại tỏ ra đắc ý, cho rằng mình đã chọc trúng chỗ đau của Vũ La. bèn tiếp tục tấn công:

– Ta thấy chi bằng bỏ tiểu tử này lại ở đây, tránh cho xảy ra chuyện, hắn không giúp được gì còn làm vướng tay chân. Quả là đồ đần. ngươi cũng thật sự là không biết xấu hổ, chẳng phán biệt được nặng nhẹ, đại sự như vậy, ngươi không nên đi theo quấy rối làm gì…

Bạch Thắng Kiếp nhìn Vũ La và Mộc Dịch Binh Lang với vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, quả nhiên Mộc Dịch Binh Lang còn đang lải nhải, thình lình Cốc Mục Thanh xen vào một câu:

– Là ta bảo hắn đi, ngươi có ý kiến gì. có thể nói với ta.

Vốn Cốc Mục Thanh chạy trước hết trong bọn. gần sát phía sau Diệp Trọng Lạc, đây cũng là biểu hiện thực lực của nàng. Tuy rằng nhìn bề ngoài Hổ Mãnh khí thế phi phàm, nhưng nếu thật sự so tu vi, y vẫn còn kém Cốc Mục Thanh một bậc. Địa vị thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ là do thực lực tuyệt đối mới có được.

Nàng cố ý chạy chậm lại một chút, song hành với mọi người, mắt liếc nhìn Mộc Dịch Binh Lang hết sức lạnh lùng.

Cảnh giới của Mộc Dịch Binh Lang kém xa nàng. Cốc Mục Thanh chỉ khẽ phát khí thế, nhất thời Mộc Dịch Binh Lang cảm thấy toàn thân tê cứng, nhưng lại không sinh ra được chút ý niệm phản kháng nào trong đầu. Gã loạng choạng một cái, ngã lăn ra đất. Tất cả mọi người đang chạy rất nhanh, cú ngã này dưới tác dụng của quán tính rất lớn, khiến cho Mộc Dịch Binh Lang giống như một quả cầu, rất nhanh lăn sóng xoài đi xa mấy chục trượng. Trên sơn đạo đầy cây cối đá vụn, gây ra cho gã rất nhiều vết thương, máu tươi chảy dài trông vô cùng thê thảm.

Mộc Dịch Trạc hừ lạnh một tiếng, đứng ra chắn trước mặt con mình:

– Cốc Đại nhân cần gì so đo với một đứa trẻ như vậy…

Cốc Mục Thanh vẫn tiếp tục so đo, khí thế toàn thân chẳng những không giảm bớt, ngược lại đột nhiên tăng lên, hung hăng đánh vào thân thể Mộc Dịch Trạc. chỉ nghe Mộc Dịch Trạc khẽ hự, thân hình lảo đảo hai ba lượt, dùng kỹ xảo mới có thể hóa giải được áp lực của Cốc Mục Thanh.

– Ta thấy hắn thông minh, còn tốt hơn nhiều so với hạng người cáo mượn oai hùm, chỉ biết dựa vào trưởng bối, cho nên mới mang theo.

Lời Cốc Mục Thanh đầy ẩn ý châm chích, khiến cho phụ tử Mộc Dịch Trạc xấu hổ.

– Nhiệm vụ lần này yêu cầu nhạy bén đệ nhất, thực lực thứ hai, không phải chỉ dựa vào thực lực. Rốt cuộc là ai hữu dụng, ai vô dụng, chỉ cần một lúc nữa sẽ phân rõ.

Cốc Mục Thanh dứt lời bèn gia tăng tốc độ, vượt qua mọi người đuổi theo Diệp Trọng Lạc.

Sắc mặt Mộc Dịch Trạc xanh mét, nhìn chằm chằm theo bóng Cốc Mục Thanh. Mộc Dịch Binh Lang lồm cồm đứng dậy, hận đến nỗi nghiến chặt gần nát hàm răng. Ai cũng có thể nhìn thấy hai phụ tử này lửa giận ngập trời, có lẽ trong lòng đang thầm nghĩ độc kế trả thù.

Vũ La lặng lẽ nhìn hai người chăm chú. Nếu bọn chúng đã muốn gây bất lợi cho Cốc Mục Thanh, nói không chừng chỉ còn cách khiến cho bọn chúng biến mất khỏi thế giới này.

Nam Hoang Đế Quân hiểu biết rành rẽ đại đa số thủ đoạn ác độc của phe Ma đạo, muốn ám sát tu sĩ như Mộc Dịch Trạc chỉ như một bữa ăn sáng. Còn về Mộc Dịch Binh Lang, ngay cả thức ăn cũng không được tính.

Cốc Mục Thanh là vảy ngược của Vũ La. chạm vào là phải chết với hắn.

Vũ La hiểu rất rõ ràng, nếu giết chết phụ tử Mộc Dịch Binh Lang, sẽ gây ra phiền phức lớn tới mức nào. nhưng đó là tính cách của Vũ La. dù biết chọc tới ông trời sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, cũng phải chọc một cái.

Vừa rồi Thác Bạt Thao Thiên định bạo phát, đứng ra bênh vực cho Vũ La. không ngờ Cốc Mục Thanh đã lên tiếng trước. Ngoại trừ tu luyện ra. đối với bất cứ chuyện gì y cũng hiếm khi tỏ ra khẩn trương, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, có người đứng ra bênh vực Vũ La là đủ. cho y lẳng lặng cõng Vũ La tiếp tục chạy đi.

Bạch Thắng Kiếp cũng nghi hoặc liếc nhìn Vũ La một cái, lập tức quay đầu đi, trên mặt chợt lóe một nụ cười gằn.

Diệp Trọng Lạc tập trung bày trận, không có lòng dạ nào hỏi tới chuyện lục đục phía sau.

Mười hai mũi khoan ngọc, mất nửa canh giờ, tất cả đã được bố trí xung quanh sơn cốc.

Vũ La nhìn trận pháp này, càng khẳng định thêm phỏng đoán của mình. Mười hai mũi khoan ngọc này tạo thành Tiểu Chu Thiên Phong Ma cấm trận, mười hai mũi khoan ngọc là mười hai cọc trận.

Bố trí trận pháp, thông thường là khắc trận pháp lên mặt đất. sau đó cho ngọc túy vào. Trong quá khứ cũng có người luyện chế trận pháp thành kỳ môn trận để cho thuận lợi mang theo bên mình, đến nơi chỉ cần cắm kỳ môn trận xuống sẽ hóa thành trận pháp.

Còn bày trận bằng cọc là phát sinh từ kỳ môn trận mà ra. Kỳ môn trận có thể sử dụng nhiều lần. nhưng cần phải tế luyện trong thời gian dài. Nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, không có đầy đủ thời gian bố trí. vậy có thể luyện chế trận pháp được tạo ra bằng cọc trận.

Luyện chế cọc trận phức tạp vô cùng, chẳng những tiêu hao tài liệu rất nhiều, hơn nữa yêu cầu phải có tu vi luyện khí cực cao. Trận pháp được tạo ra bằng cọc trận có uy lực rất lớn. nhưng mà chỉ có thể sử dụng một lần. cho nên nếu không phải thật sự cần thiết, sẽ không có ai luyện chế cọc trận.

Lần này chuyện xảy ra đột ngột. Diệp Trọng Lạc không kịp chuẩn bị nhiều, cho nên chỉ còn cách luyện chế cọc trận mang theo. Tới sơn cốc, chỉ cần thăm dò mắt trận, bày ra cọc trận là có thể phong tỏa toàn bộ sơn cốc.

Liên hệ tình huống trước sau lại với nhau. Vũ La đã có được phỏng đoán toàn bộ sự kiện đại khái rất nhanh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.