Vũ La buông tiếng than dài:
– Ta đi ra ngoài một lát, nàng hãy mặc y phục vào, ta muốn kể cho nàng nghe chuyện này.
Ma Tử Câm nghe như có tiếng nổ đùng trong đầu mình, chuyện này… là chuyện gì? Chẳng lẽ hắn đã làm gì thừa dịp mình đang ngủ… Nhất thời Ma Tử Câm cảm thấy trong lòng lạnh toát, Vũ La thấy vẻ mặt nàng lập tức biết nàng hiểu lầm, nở một nụ cười khổ:
– Nàng nghĩ vẩn vơ như vậy làm gì, ta không có làm gì cả, chẳng lẽ nàng không có cảm giác gì sao?
Ma Tử Câm nghe vậy mới bình tĩnh lại một chút, Vũ La lắc lắc đầu, có vẻ xấu hổ quay lưng ra ngoài.
Ma Tử Câm vẫn còn ngây người một lúc, sau đó mới máy móc vươn cánh tay trắng như ngọc, kéo y phục của mình lại chậm rãi mặc vào.
Nàng cũng là người trí tuệ, vừa rồi chỉ là nhất thời xấu hổ, lúc này dần dần tỉnh táo lại lập tức nhìn ra chuyện này không đúng, Vì sao mình tỉnh lại… trên giường có nước, hiển nhiên mình đã được người khác dùng nước lay tỉnh. Nếu thật sự hắn muốn làm gì mình, vì sao lại dùng nước gọi tỉnh?
Vì sao mình lại ngủ say như chết, tới nỗi một nam nhân vào phòng cũng không thể phát hiện?
Ma Tử Câm mặc lại y phục, ngồi lại trên giường trong chốc lát, sau đó mới gọi vọng ra bên ngoài:
– Vào đi.
Vũ La bên ngoài không tiến vào, chỉ hỏi một câu:
– Nàng có khát nước không, hãy ra đây uống một chén trà.
Lúc này Ma Tử Câm mới bừng tỉnh ngộ, đây chính là khuê phòng mình, làm sao có thể để cho nam nhân tùy tiện tiến vào như vậy được? Nàng cũng vì nhất thời thất thần, cho nên mới phạm sai lầm như vậy. Nếu như trong mắt người khác, e rằng câu nói vừa rồi của mình đã bị người ta hiểu lầm là mình cố ý dẫn dụ nam nhân.
Thật ra Vũ La rất tốt, không hề chỉ trích câu nói của mình, Ma Tử Câm trong lòng mềm nhũn, bất giác chợt nghĩ so với Nam Cung Bảo, hắn tốt hơn rất nhiều.
Ma Tử Câm lo rằng Vũ La hiểu lầm mình, đến lúc ra ngoài mặt mũi vẫn còn Đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng cảm thấy nóng lên.
Vũ La ngồi cạnh bàn bên ngoài, đã bày ra bộ ấm trà trước mặt, rót ra hai chén, tự uống một chén, đầy chén còn lại sang cho Ma Tử Câm.
– Rốt… rốt cục là có chuyện gì vậy?
Ma Tử Câm thấy Vũ La ngồi ngay ngắn, vốn nàng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh sau chuyện khi nãy, cho nên giọng nói lắp bắp.
Vũ La cũng không nói gì, buông chén trà trên tay xuống, thả Phù Cổ ra.
Phù Cổ nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, bị một tầng hào quang mờ mờ bao phủ, Ma Tử Câm cũng không thấy rõ trong tay hắn là bảo vật gì.
Bên trong Phù Cổ, trận pháp ghi lại thanh âm kia phát lại nội dung cuộc nói chuyện của ba người bọn Nam Cung Bảo trước đó.
Vì trận pháp này đơn giản, cho nên hiệu quả bảo quản không được tốt lắm, nhưng Ma Tử Câm vừa nghe đã có thể lập tức nhận ra ba giọng nói này là của ai.
Gương mặt vốn Đỏ bừng của nàng lập tức trở nên tái nhợt, Ma Tử Câm không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, không ngờ hôn phu của mình lại làm ra chuyện như vậy.
Nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, tinh thần bị thương tổn nặng nề, sờ soạng vài cái mới chạm vào mặt bàn, chậm rãi ngồi xuống, ngây người ra đó trong khoảng thời gian uống cạn chén trà.
Tự nhiên Vũ La hiểu rõ, loại chuyện như vậy đả kích thiếu nữ lớn đến mức nào. Hắn lặng lẽ thu Phù Cổ, không nói nửa lời, chỉ ngồi ở đó tay cầm bình trà, vốn trà này pha từ chập tối, hiện tại đã nguội, nhưng Vũ La vận chuyển linh nguyên, Ngũ Hành hóa Hỏa, chỉ trong thoáng chốc đã làm cho ấm trà sôi.
Nhìn sắc mặt Ma Tử Câm, Vũ La chợt thấy hết sức thông cảm cho nàng. Bất kể tính tình nàng xấu tới mức nào, gặp phải chuyện như vậy, dù là ai cũng sẽ cảm thấy đồng tình thông cảm.
Thấy cũng đã đến lúc, Vũ La bèn đưa qua một chén trà cho nàng.
Ma Tử Câm máy móc đón lấy, cảm nhận chén trà ấm áp trong tay, dường như toàn thân thoải mái hơn không ít.
Vũ La thấy ánh mắt nàng hơi ửng đỏ, thở dài nói:
– Muốn khóc thì cứ khóc cho thoải mái.
– Khóc ư?
Ma Tử Câm nhắm nghiền hai mắt lại, ngăn chặn dòng nước mắt chực trào ra:
– Lão nương sẽ không khóc, lão nương còn phải cảm tạ y, vốn chưa hạ quyết tâm, y làm chuyện này đã giúp ta rất nhiều…
Ma Tử Câm uống một ngụm trà nóng, giống như vừa được uống linh đan diệu dược, đột nhiên cả người cảm thấy hưng phấn, vứt chén trà ra bàn, chìa tay về phía Vũ La:
– Đưa cho ta.
Vũ La ngẫm nghĩ một chút, tách pháp trận ghi lại thanh âm ra khỏi Phù Cổ, ấn vào trong một miếng ngọc túy, sau đó đưa cho nàng.
– cẩn thận một chút, ta về trước, sáng mai chắc chắn sẽ có náo nhiệt một hồi.
Vũ La dứt lời, liếc nhìn Ma Tử Câm một cái, xoay người rời đi.
Ma Tử Câm siết chặt miếng ngọc túy nọ, góc cạnh sắc bén của nó đâm vào lòng bàn tay nàng, nhưng không bằng nỗi đau trong lòng.
Tiếng bước chân của Vũ La biến mất dưới lầu, Ma Tử Câm chạy ào vào phòng mình, gục xuống giường khóc nức nở.
Thật ra tâm trạng Vũ La không thoải mái chút nào.
Trên đời này có những mối tình yêu nhau đến chết cảm động thiên địa, cũng có những kẻ bội tình bạc nghĩa, truyền khắp nơi nơi.
Tống Kiếm Mi ở tiền kiếp, Nam Cung Bảo đời này đều là nhân vật ti tiện trong chuyện ái tình, khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Chuyện tối hôm nay khiến cho Vũ La không khỏi liên tưởng tới Tống Kiếm Mi. Bị chính ý trung nhân của mình bán đứng, chuyện này đau đớn tới mức nào, Vũ La hiểu rất rõ ràng, cho nên hắn vô cùng thông cảm với Ma Tử Câm. Cho nên hắn vốn có thể yên lặng biến mất, mặc cho sáng mai Nam Cung Bảo tới gây sự chỗ Ma Tử Câm, nhưng hắn không làm như vậy.
Hắn nói rõ ràng tất cả mọi chuyện cho Ma Tử Câm nghe, cho nàng biết rõ bộ mặt thật của nam nhân này, để cho tương lai nàng không giẫm phải vết xe đổ của mình.
Cảnh tượng cuối cùng ở Hoang Vân thành hiện lên trước mắt Vũ La, gương mặt lạnh lùng không chút cảm tình của Tống Kiếm Mi như một thanh kiếm bén đâm sâu vào tim Vũ La. Nỗi đau tra tấn hắn như mọi lần, Vũ La chỉ khẽ thở dài một tiếng, quay đầu lại đi về phía Thất Phượng các.
Hai nữ ngục tốt canh giữ trước cửa choàng tỉnh, thấy người tới là Vũ La vội vàng khom mình hành lễ:
– Vũ Đại nhân…
Vũ La đã tiến vào trong nhanh như cơn lốc, tự nhiên hai nữ ngục tốt này không dám ngăn cản.
Cốc Mục Thanh một thân y phục vải trắng tinh, trùm chăn nằm trên giường. Tiếng bước chân của Vũ La khiến cho nàng tỉnh giấc, đứng dậy đã thấy Vũ La bước lên lầu, không khỏi có chút kinh ngạc:
– Đã trễ thế này, chàng…
Cốc Mục Thanh cảm thấy hơi hồi hộp, tuy rằng tình ái giữa hai người đã có từ tiền kiếp, nhưng Cốc Mục Thanh vẫn chưa chuẩn bị cho bước sau cùng. Lúc này nhìn thấy Vũ La nửa đêm tới chỗ mình, theo bản năng Cốc Mục Thanh chợt cảm thấy thân mình tê dại.
Vũ La nở một nụ cười chua xót, ngồi xuống cạnh nàng:
– Không có gì, ta chỉ muốn đến thăm nàng.
Cốc Mục Thanh cũng nhìn ra thần sắc Vũ La có vẻ khác thường, bèn ngồi xuống dùng hai tay đặt lên hai bên thái dương Vũ La, nhẹ nhàng xoa đầu cho hắn.
Vũ La yên lặng nhắm mắt lại, hít thật sâu một hơi, mùi hương quen thuộc của Cốc Mục Thanh chui vào mũi hắn. Khí tức nọ giống như biến cả mênh mông mà ấm áp, bao dung tâm hồn đau đớn của hắn vào trong, khiến cho hắn có thể tự do thoải mái rong chơi trong đó.
Cốc Mục Thanh thấy dáng vẻ của hắn lại cảm thấy đau lòng:
– Chàng nghỉ một chút đi, có lẽ rất mệt rồi phải không?
Vũ La khẽ ừ một tiếng, nhẹ nhàng nằm xuống, Cốc Mục Thanh cố lấy can đảm, tuy mặt Đỏ bừng nhưng vẫn nhẹ đặt đầu hắn lên đùi mình.
Tựa hồ Vũ La hiểu rõ tâm tư nàng, chỉ gối đầu lên đùi trắng như tuyết của người ngọc, hoàn toàn không tiến thêm bước nào nữa. Hai tay hắn choàng qua eo Cốc Mục Thanh, nhắm mắt lại đầy thỏa mãn. Nét đau khổ trên mặt hắn cũng chậm rãi tan ra như tuyết tan dưới ánh mặt trời.
Cốc Mục Thanh ôn nhu như nước, nàng dùng tính dịu dàng của người mẹ mà nữ nhân vốn có để dung nạp nỗi đau trong lòng Vũ La.
Vũ La hoàn toàn chìm đắm trong sự bao dung dịu dàng này, hồn nhiên vong ngã, tiến nhập một trạng thái nửa ngủ say, nửa nhập định, ngay cả chính hắn cũng không hiểu được.