nhưng Cốc Mục Thanh đang nôn nóng vào hỏi thăm tình hình Vũ La, quả thật nóng như lửa đốt, lại bị ngục tốt Nhược Lô Ngục làm khó dễ, nữ thần bộ nổi giận, tiến lên một bước hung hăng giáng một chưởng vào đại môn.
Một tiếng bùng trầm đục vang lên, phạm vi vài chục dặm xung quanh có thể nghe thấy rõ ràng, cả đại môn cũng bị nàng đánh cho rung lên.
Cốc Mục Thanh cao giọng giận dữ:
– Mau mở cửa ra!
Tên ngục tốt kia kinh hồn khiếp vía:
– Nàng… chẳng lẽ nàng muốn xông vào Nhược Lô Ngục hay sao?
Cốc Mục Thanh đã thật sự phát hỏa:
– Nếu ngươi không mở cửa, ta sẽ xông vào thật.
Tên ngục tốt kia chưa gặp qua chuyện như vậy bao giờ, không biết sau lưng Cốc Mục Thanh có chỗ dựa, lại càng không hiểu cách hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chỉ là bị lời của Cốc Mục Thanh dọa cho sợ hãi không ít, lập tức rống lên như heo bị chọc tiết:
– Có người cướp ngục!
những lời này vừa vang lên, tính chất chuyện này lập tức thay đổi, nhất thời cả Nhược Lô Ngục khẩn trương đề phòng, những ngục tốt ở nơi khác không thấy rõ tình huống lập tức giật mình, trong mấy ngàn năm qua đây là lần đầu tiên có người xông vào cướp Nhược Lô Ngục, nhất định thực lực hết sức kinh người. Bọn họ vội vàng phát động liên tiếp những cấm chế pháp trận thường ngày không sử dụng, các loại pháp trận phòng ngự phát động tầng tầng bên ngoài Nhược Lô Ngục.
Diệp Niệm Am thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt đại biến:
– Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lưu Khê Tả cũng dẫn người vọt ra, lớn tiếng hỏi:
– Diệp Đại nhân, người nào dám đến cướp ngục? Ăn gan hùm mật gấu rồi sao…
Diệp Niệm Am không đáp, một mình lão bay tới trước đại môn. Tên ngục tốt kia lúc này mới cảm thấy tiếng kêu của mình dường như có hơi quá đáng, Cốc Mục Thanh bên ngoài lòng như lửa đốt, cao giọng quát to:
– Người trong Nhược Lô Ngục nghe đây, ta là Cốc Mục Thanh của Thẩm Phán Đình, mau mau mở cửa cho ta vào.
Diệp Niệm Am nghe vậy biến sắc mặt, trừng mắt nhìn tên ngục tốt kia một cái. Rõ ràng là Cốc Mục Thanh, vì sao là cướp ngục? Sau lưng Cốc Mục Thanh là ai, Diệp Niệm Am biết rất rõ ràng, lão tử của nàng là đường đường Khách Khanh của Cửu Đại Thiên Môn, thân phận không phải tầm thường, cho dù là Trưởng Lão hội cũng phải nể mặt vài phần. Rốt cục ngăn người ta ở ngoài, còn nói người ta cướp ngục…
Hơn nữa nếu những trận pháp của Nhược Lô Ngục phát động, trận pháp ở Thẩm Phán Đình và Trưởng Lão hội sẽ cảm ứng được, có muốn giấu cũng không giấu được.
– Chuyện gì xảy ra?
Diệp Niệm Am lớn tiếng quát hỏi, ngục tốt vội vàng nói:
– Chính nàng nói muốn xông vào, hơn nữa còn đập phá cửa…
Diệp Niệm Am thầm than một tiếng, chuyện này khó giải quyết rồi, sau đó khoát tay:
– mở cửa cho nàng vào.
Tên ngục tốt kia sửng sốt, Diệp Niệm Am nổi giận trong lòng, gầm to:
– mở cửa cho nàng vào.
Tên ngục tốt run lên, vội vàng y lệnh.
Ư quang chợt lóe, Cốc Mục Thanh chân chưa chấm đất đã chộp lấy tay áo Diệp Niệm Am:
– Diệp Đại nhân, tình huống thế nào rồi?
Mặc dù nàng không hỏi rõ ràng, nhưng Diệp Niệm Am thừa biết nàng hỏi người nào, bèn gật đầu đáp:
– Yên tâm, Vũ La đã ra ngoài.
Cốc Mục Thanh thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt vui mừng, nhìn quanh một chút, chỉ thấy mấy chục tên ngục tốt đang nơm nớp đề phòng, chợt nhớ ra chuyện gì…
Sắc mặt Diệp Niệm Am lộ vẻ khó xử vô cùng, Cốc Mục Thanh cười vang, hai tay bắt chéo sau lưng:
– Diệp Đại nhân, ngài cứ việc xử trí theo quy củ đi thôi.
Diệp Niệm Am lắc đầu bất đắc dĩ, dặn dò:
– Người đâu, bắt Cốc Mục Thanh tới Thất Phượng các, trước khi người Thẩm Phán Đình tới, không cho phép nàng tự tiện đi lại.
Hai nữ thần bộ vạm vỡ chạy tới, do dự một chút, rốt cục cũng không áp giải nàng mà chỉ khom người khách sáo nói:
– Cốc thần bộ, đi thôi.
Diệp Niệm Am biết thân phận Cốc Mục Thanh đặc biệt, cho nên chỉ xử trí qua loa, không nhốt vào nhà giam, chỉ có thể coi là giam lỏng.
Lưu Khê Tả cùng bọn Ma Tử Câm chạy tới, đã nhìn thấy chuyện này, lập tức ai nấy bàn luận xôn xao.
Bên trong Thẩm Phán Đình vốn đã có lời đồn Cốc Mục Thanh có chuyện mờ ám với một tên ngục tốt nho nhỏ ở Nhược Lô Ngục, chuyện vừa xảy ra càng thêm chứng thực lời đồn này. Mà đối tượng ái mộ của Cốc Mục Thanh không ngờ lại là Vũ La, điều này làm cho mọi người cảm thấy có chút khó tin. Cốc Mục Thanh là thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ, về thân thế, tu vi, đứng ở hàng đầu trong lớp đồng bối. Một vị thiên kiêu chi nữ như vậy, vì sao lại coi trọng một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất nho nhỏ như Vũ La, thậm chí không tiếc vì hắn mà xông bừa vào Nhược Lô Ngục?
Ma Ngao tính tình hào sảng, không nhịn được chĩa ngón tay cái lên khen ngợi:
– Dám yêu dám hận, đây mới thực sự là bậc anh thư.
Nàng không chú ý sắc mặt của tiểu thư bên cạnh mình lộ vẻ kỳ quái.
Ma Tử Câm cũng không biết được rốt cục trong lòng mình có cảm giác gì. Thậm chí nàng cũng không biết mình cảm kích hay là kính nể, hay là… ngường mộ Vũ La…
Mặc dù tính nàng cay độc, nhưng chắc chắn không phải là loại người quả cảm, bằng không cũng không tới nỗi không hài lòng Nam Cung Bảo, nhưng lại sợ người ngoài dị nghị, cho nên không dám dứt khoát từ hôn.
Nếu so với Cốc Mục Thanh dám quả quyết với ái tình, rõ ràng Ma Tử Câm là nữ nhân thiếu quả quyết.
Nàng kính nể Cốc Mục Thanh dám mạo phạm tội lớn trong thiên hạ vì ý trung nhân, xông vào Nhược Lô Ngục, nhưng lại có chút buồn bực trong lòng, bởi vì người mà Cốc Mục Thanh làm như vậy lại là Vũ La.
tiểu tử kia có cái gì tốt chứ, lần đầu tiên vừa gặp mặt đã nhìn chằm chằm vào ngực người ta, không hề có ý che giấu. Tính tình lại hết sức ngang ngược, không phải hắn chỉ cứu mình vài lần sao, tính đi tính lại hai bên cũng không nói với nhau được nhiều lời. Bản tiểu thư còn chưa nở một nụ cười với nam nhân nào, tưởng hay lắm hay sao…
Ma Tử Câm ra sức vạch tìm khuyết điểm của Vũ La, nhưng cũng không biết vì sao, những điểm tốt của Vũ La lại không ngừng xuất hiện trước mắt nàng, vất vả lắm nàng mới nghĩ ra được hai khuyết điểm của hắn, nhưng ưu điểm đã xuất hiện tới năm, sáu cái: trầm ổn, không kiêu không nóng nảy, có trách nhiệm, ý chí bao la rộng lớn, quả quyết, tiền đồ vô lượng…
Trong đầu nàng trong không tự chủ được hiện lên hình ảnh Vũ La, vẻ mặt lạnh nhạt, trấn định như không. Hình ảnh này vô cùng sống động, dường như đã ăn sâu vào đầu nàng.
Ma Tử Câm cũng phải ngẩn người, mình làm sao vậy, tiểu tử thối này tiến vào lòng mình từ bao giờ vậy…
Cái tên Thất Phượng các thật dễ nghe, nhưng không có chút tiện nghi gì cả. Năm xưa Nhược Lô Ngục từng có một vị Giám Ngục là nữ nhân, Thất Phượng các này vốn là chỗ ở của nàng, nhưng sau khi vị nữ Giám Ngục này từ nhiệm mấy trăm năm, Giám Ngục sau đó toàn là nam nhân, tự nhiên không ai chịu ở Thất Phượng các toát ra đầy khí tức của nữ nhân này. Cho nên mấy trăm năm qua, Thất Phượng các đã hoang tàn tới mức không chịu được.
Mặc dù Diệp Niệm Am đã nương tay, nhưng thân Cốc Mục Thanh mang tội, làm sao có thể ở được một nơi sang trọng được?
Bất quá Cốc Mục Thanh thường xuyên đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, xâm nhập vùng Nam Hoang khô cằn sõi đá lùng bắt phạm nhân, ăn gió uống sương đã quen, có thể có gian phòng ở đã là khá lắm, cho nên cũng thản nhiên chịu đựng nơi này.
Huống chi trên đường nàng tới đây không ngủ không nghL một mực nghĩ rằng Vũ La đã thảm từ trong Ma Lạc Uyên, hai phen tình ái của mình chỉ có một kết quả thất bại, trong lòng đau như dao cắt. Lúc này biết Vũ La không có chuyện gì, gánh nặng trong lòng đã được cởi bỏ, toàn thân nhẹ nhõm thư thái.
Vào Thất Phượng các, hai nữ ngục tốt gác ở bên ngoài, Cốc Mục Thanh thoải mái trong lòng, không thèm để ý mình sắp phải đối mặt với tội án nghiêm trọng, lau sơ bụi bặm trên giường, sau đó lăn ra ngủ hết sức ngon lành.
Lúc Cốc Mục Thanh đại náo Nhược Lô Ngục, Vũ La đang tu luyện Cửu Long Thôn Nhật trong cung điện tráp gỗ. Đến lúc hắn ra ngoài mới biết chuyện xảy ra, nhất thời cả người cũng trở nên ngây dại.
Kiều Hổ kéo tay Vũ La sang bên, thần sắc có vẻ nghiêm nghị, hạ giọng nói:
– Chuyện này có chút không ổn…
Vũ La không có phản ứng gì, trong lòng hắn đang dậy sóng ầm ầm, lại có nhu tình ngọt ngào đằm thắm, xoay chuyển liên hồi, như đao chém không đứt, lửa đốt không cháy.
Tình cảm của hai người ở tiền kiếp, rõ ràng là Vũ La vô cùng có lỗi với Cốc Mục Thanh. Mà tới đời này, Cốc Mục Thanh vẫn thương yêu hắn như trước không đổi, Cốc Mục Thanh chính là thần bộ, không phải là không biết tự tiện xông vào Nhược Lô Ngục là trọng tội tới mức nào, nhưng vì muốn sớm biết tin tức của mình, nàng đã hành động không hề do dự.
Vũ La trong lòng xấu hổ, đồng thời càng thấy cảm động nhiều hơn. Khó tiêu thụ nhất là ân của mỹ nhân, khó lòng báo đáp.
– ủa, đệ làm sao vậy, đang nghĩ gì?
Kiều Hổ lo lắng, đẩy Vũ La một cái, hắn mới phục hồi tinh thần lại:
– Cái gì?
Thần sắc Kiều Hổ tỏ ra nghiêm trang:
– Chuyện này phiền phức rồi, tên ngục tốt canh cửa vừa rồi chính là thủ hạ của Mộc Dịch Trạc.
Vũ La chợt cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
– Vừa rồi Mộc Dịch Trạc đã đi tìm tên nọ, chỉ cần y khăng khăng là Cốc thần bộ đã xông vào Nhược Lô Ngục, e rằng, e rằng…
Kiều Hổ không cần nói tiếp, Cốc Mục Thanh sẽ gặp phải chuyện gì, Vũ La biết rất rõ ràng.
Bất kể thế nào cũng không thể để Cốc Mục Thanh vì chuyện này mà phải ngồi nhà giam.
Vũ La vỗ nhẹ vai Kiều Hổ:
– Đa tạ huynh.
Sau đó xoay người sải bước rời đi, Kiều Hổ vội vàng hỏi:
– Đệ muốn làm gì vậy?
Vũ La xua xua tay không nói, Kiều Hổ cũng nhận ra hắn đang đi về phía Thất Phượng các, Kiều Hổ nhìn theo bóng hắn, chỉ có thể thở dài, thầm lắc lắc đầu.
Trong lúc ngủ mơ, Cốc Mục Thanh giống như trẻ nhỏ, không còn khí chất băng lãnh sắc bén của thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ trên người. Hàng mi dài cong nhắm nghiền, da thịt trắng nõn như trẻ sơ sinh, khiến cho người ta không nhịn được muốn dùng cả sinh mệnh của mình để bảo vệ nàng.
Vũ La ngồi bên giường không nhúc nhích nhìn nàng, phảng phất như hắn đang xuyên qua thời gian, trở lại tiền kiếp. Nếu không có Tống Kiếm Mi xen vào, nói không chừng cũng sẽ không có bi kịch sau đó, như vậy giờ phút này Cốc Mục Thanh hẳn đang nằm trên ngọc sàng rộng rãi của mình trong Hoang Vân thành…
Trong lòng Vũ La lúc này nhu tình như nước, tình cảm như vậy đã bao nhiêu năm chưa từng có. Đã trải qua tiền kiếp, lúc này lòng hắn yên tĩnh vô cùng, không chút gợn sóng, chỉ là đối với tình cảm giữa hai người, Vũ La đã quyết nắm chắc trong tay.
Cốc Mục Thanh thật sự đã vô cùng mệt mỏi, nàng ngủ một giấc thẳng tới sáng hôm sau. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ không có rèm che của Thất Phượng các, chiếu thẳng vào mặt nàng.
Đôi mi mềm mại giật giật, sau đó Cốc Mục Thanh mở bừng mắt.
Vũ La xuất hiện trong tầm mắt, nhưng dường như nàng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nở một nụ cười ngọt ngào thỏa mãn. Chợt nàng đổi tư thế nằm nghiêng sang bên, lấy tay chống đầu, để lộ cổ tay trắng như ngọc, nhìn qua hết sức phong tình.
Hai người mỉm cười nhìn nhau giây lát, Vũ La lên tiếng hỏi:
– Nàng tỉnh rồi sao?
Cốc Mục Thanh khẽ mấp máy đôi môi Đỏ mọng, khẽ ừ hừ coi như trả lời, Vũ La không nhịn được đưa tay khẽ vuốt mái tóc của nàng, thật giống như hai người đã là phu thê từ lâu:
– Ta sẽ giúp nàng giải quyết tên ngục tốt canh cửa kia.
Cốc Mục Thanh kéo tay hắn, mũi nàng khẽ nhăn, có vẻ như làm nũng:
– Không nên.
– Vì sao vậy?
Vũ La sững sờ:
– Y là người của Mộc Dịch Trạc, chắc chắn sẽ khăng khăng tố giác nàng xông vào Nhược Lô Ngục, sẽ vô cùng bất lợi cho nàng.
Hắn vuốt tóc Cốc Mục Thanh:
– Yên tâm đi, cứ giao cho ta.
– Thật sự không nên…
Cốc Mục Thanh nắm lấy bàn tay Vũ La, cảm nhận được sự ấm áp, trong lòng càng cảm thấy hết thảy rất thật.
– Ta là kẻ chấp pháp, không thể đã biết mà còn cố tình phạm pháp. Lời của y không sai, quả thật là ta đã xông vào Nhược Lô Ngục, Ta làm sai, phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Cốc Mục Thanh nghiêm nghị nói, sau đó ánh mắt nhìn Vũ La chợt trở nên hết sức dịu dàng:
– Huống chi, bất kể phải nhận trừng phạt thế nào, ta cũng không hối hận.
Vũ La cảm động trong lòng, khẽ buông tiếng thở dài:
– Được rồi, theo ý nàng vậy. Bất quá ta cũng còn biện pháp khác, nếu để nàng vì chuyện này mà bị giam ở Nhược Lô Ngục, cả đời này ta sẽ không thể yên lòng.
Cốc Mục Thanh cười nghịch ngợm:
– Ta vào Nhược Lô Ngục không tốt hay sao, ngày nào chàng cũng có thể nhìn thấy ta.
– Vậy thì lại khác.
Vũ La đứng dậy:
– Ta bảo người chuẩn bị điểm tâm cho nàng, ta còn có chút chuyện, buổi sáng không ở đây với nàng được.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, bỗng nhiên Cốc Mục Thanh sau lưng gọi:
– Thôi Xán…
Vũ La ngừng lại, xoay người nói:
– Thôi Xán tiền kiếp là một tên ngốc, đừng nhắc tới hắn nữa. Đời này Vũ La đã biết cái gì là quý, Vũ La sẽ dùng cuộc đời này của hắn để chăm sóc cho nàng.
Cốc Mục Thanh ngây người một lúc, Vũ La cười một tiếng với nàng, sau đó xoay người đi ra ngoài. Thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ nằm dài trên giường, ánh mắt như nước, nhu tình vô hạn, khẽ vuốt mái tóc mình, lòng nàng giờ đây cảm thấy ngọt ngào như mật.
Vũ La đi tới Vọng Sơn các. Mặc dù bọn Lưu Khê Tả cảm thấy bất ngờ về chuyện Cốc Mục Thanh, nhưng hiện tại bọn chúng cũng không có lòng dạ nào lưu ý tới chuyện ấy. Tất cả đang tập trung ở gian phòng cửa vào Ma Lạc Uyên, ai nấy mặt mày rầu rĩ.
Trà mà Lưu Khê Tả đang uống là mới vừa pha, nhưng uống vào lại không cảm thấy ngon chút nào. Lão đặt chén trà xuống, cũng hiểu mình đang lo lắng trong lòng.
– Ôi, ta thấy cứ thành thật báo lên trên…
Chuyện đã như vậy, có muốn giấu diếm cũng không được.
Mặc dù không muốn, nhưng mọi người cũng không có biện pháp gì hơn. Trong lúc tất cả mọi người đều cảm thấy uất ức trong lòng, thình lình một tràng tiếng bước chân vang lên, Vũ La tiến vào.
Lưu Khê Tả đã hiểu ra vì sao Vũ La lại hành động ngang ngược như vậy ở Nhược Lô Ngục, rõ ràng là vì cấu kết với Cốc Mục Thanh, Lưu Khê Tả biết rất rõ sau lưng Cốc Mục Thanh là ai, bất quá hiện tại xem ra Cốc Mục Thanh còn khó giữ được thân mình, Vũ La còn kiêu ngạo như vậy làm gì?
Vốn lão vẫn xem thường Vũ La, hiện tại đã hiểu rõ chỗ dựa của Vũ La, lại càng không có chút cảm tình, tức giận hừ lạnh một tiếng:
– Vũ La, ngươi cũng không biết quy củ sao?
Vũ La sải bước tới trước mặt lão, cũng không để ý tới sắc mặt lão đang giận dữ, giọng kiên quyết:
– Ta cùng các ngươi làm một cuộc trao đổi, ta giúp các ngươi tìm bốn đạo Mệnh Tủy, lấy công chuộc tội. Đổi lại Thẩm Phán Đình không được truy cứu trách nhiệm Cốc Mục Thanh, phục chức lại cho nàng như trước.
Lưu Khê Tả nghe vậy sửng sốt, Diệp Niệm Am cau chặt đôi mày, Ma Tử Câm sắc mặt sắc mặt trắng bệch, ra sức cắn môi.
Xung quanh mọi người xôn xao một mảng:
– Bằng vào ngươi ư, tìm được bốn đạo Mệnh Tủy, không phải là ngươi điên rồi sao?
– nhưng cũng không còn Tị Sát châu cho ngươi nữa, chỉ bằng vào tu vi của ngươi, e rằng vào Ma Lạc Uyên chịu đựng thời gian chừng uống cạn chén trà đã hồn phi phách tán…
– Tên khốn này, chúng ta đang buồn bực, ngươi còn tới gây chuyện, đuổi tiểu tử thối này ra ngoài đi…
Lưu Khê Tả cười lạnh:
– chỉ bằng vào ngươi cũng dám nói điều kiện với ta sao?
– Ta không bàn điều kiện với lão, ta đang bàn điều kiện với Thẩm Phán Đình, với Trưởng Lão hội.
Vũ La không hề nao núng:
– Chuyện này, lão không làm chủ được.
Lưu Khê Tả giận tới nỗi toàn thân run lên lẩy bẩy:
– chỉ bằng vào tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất như ngươi, cũng đòi tìm được Mệnh Tủy ư? chỉ còn lại hai viên Tị Sát châu, nếu ngươi tìm không được, lãng phí đi, chúng ta sẽ không còn cơ hội nào nữa, trách nhiệm này ngươi có gánh chịu nổi hay không?
Vũ La cũng cười lạnh:
– Lưu Đại nhân, ta nói một câu khó nghe, hiện tại các người cũng không còn cách nào. Đừng nói chỉ còn lại có hai viên Tị Sát châu, cho dù còn mười viên, các người cũng không có lòng tin sẽ tìm được Mệnh Tủy.
Nhất thời sắc mặt Lưu Khê Tả cùng những người khác trở nên hết sức khó coi, Vũ La đã nói trúng nỗi đau trong lòng bọn họ, đúng vậy, bọn họ đã không có lòng tin nữa, lúc này cho dù còn nhiều Tị Sát châu, cũng không ai dám tự nguyện vào Ma Lạc Uyên.