Tiên Tuyệt – Chương 137: Vực sâu ma chú (trung) – Botruyen

Tiên Tuyệt - Chương 137: Vực sâu ma chú (trung)

Ma Tử Câm lại tự mắng mình vài câu, sau đó hít sâu một hơi, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh ung dung, cố ý không nhìn tới Vũ La nữa.

Ma Tử Câm quay sang hừ lạnh với người đối diện, lần này tiếng hừ của nàng đã trở lại bình thường, nhưng trong lòng Ma Tử Câm thầm kêu gào, vậy vừa rồi có chuyện gì…

Người tới càng nhiều, Vũ La càng bị đẩy ra xa khỏi Ma Tử Câm, Hắn lại cảm thấy hết sức vui mừng, càng xa nàng càng tốt, những người kia vây quanh Ma Tử Câm, kẻ muốn lãnh giáo, người muốn kết giao, náo nhiệt vô cùng.

Một tiếng ho khan truyền đến, mọi người lập tức yên tĩnh lại, ai nấy ngồi trở lại chỗ của mình.

Lưu Khê Tả cùng Diệp Niệm Am tiến đến.

Lưu Khê Tả ngồi xuống ghế trên, không nhanh không chậm châm trà ra bát, thổi trà một hồi lâu, sau đó uống một ngụm, Lúc này lão mới chịu buông bát xuống, nhìn mọi người một cái:

– Nhiệm vụ lấy bốn đạo Mệnh Tủy lần này nhìn qua gần như không có khả năng hoàn thành, nhưng các vị có mặt ở đây toàn là nhân tài kiệt xuất của phe Chính đạo Tu Chân Giới, lại là những người đã từng ra khỏi Ma Lạc Uyên một cách huy hoàng, không cần lão hũ nhiều lời, hẳn mọi người cũng biết phải làm sao…

Mọi người âm thầm gật đầu, nói thật ra, mặc dù chưa có người nào mang ra được một lần hai đạo Mệnh Tủy, nhưng tất cả mọi người ở đây đã từng săn Mệnh Tủy qua, Huống chi còn có Lưu Khê Tả tọa trấn, không ai cho rằng nhiệm vụ lần này là khó khăn.

Nếu lấy được bốn đạo Mệnh Tủy, Cửu Đại Thiên Môn có thể luyện chế ra một món pháp bảo có uy lực rất lớn, xác suất tấn công Ma Diễm cốc thành công sẽ tăng lên rất nhiều, mọi người sẽ lập được đầu công.

nghĩ đến đây, mọi người ai nấy xoa tay, hưng phấn không thôi.

Lưu Khê Tả nhìn qua mọi người một cái, lại nói:

– Lần này Trưởng Lão hội ủng hộ hết lòng, cố ý ban cho bốn mươi viên Tị Sát châu, chúng ta sẽ có thời gian rộng rãi để săn Mệnh Tủy.

Vừa nghe nói có nhiều Tị Sát châu như vậy, lòng tin của mọi người càng tăng lên. Bọn họ toàn là người đã từng tiến vào Ma Lạc Uyên, kinh nghiệm phong phú vô cùng, sau khi trở về cũng từng âm thầm nghiền ngẫm, có rất nhiều tâm đắc về chuyện sử dụng Tị Sát châu thế nào cho tốt.

Như Lưu Khê Tả, chỉ cần một viên Tị Sát châu, lão có thể ở trong Ma Lạc Uyên hai canh giờ. Tuy rằng mọi người không mạnh như lão, nhưng chịu đựng một canh giờ rưỡi là không thành vấn đề.

Bốn mươi viên Tị Sát châu, mười một người, mỗi người ba viên, còn thừa bảy viên còn có thể cho phép hai người nữa tiến vào Ma Lạc Uyên.

Lưu Khê Tả cũng cho rằng lần này hẳn sẽ lập công lớn, hai vị trí này coi như là tặng không hai phần công lao. Một mối nhân tình lớn như vậy, cần phải cân nhắc thật là cẩn thận.

Diệp Niệm Am cũng là lão hồ ly, sao không nhìn ra những chuyện này, Lão thoáng động linh cơ, đứng dậy ôm quyền nói:

– Lưu Đại nhân, chi bằng mang theo Vũ La, hắn cũng từng tìm được một đạo Mệnh Tủy, nếu mang theo hắn, xác suất hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ tăng lên một chút.

Phía dưới đã có người cười thầm với vẻ khinh thường, xác suất hoàn thành nhiệm vụ tăng lên ư, bao nhiêu tinh anh có mặt tại đây, còn phải lo nhiệm vụ không thành ư, thật nực cười…

Lưu Khê Tả hừ lạnh một tiếng, bình thản nói:

– Trong số mọi người ở đây, Vũ La có tu vi thấp nhất. May mắn của hắn đã dùng hết lần trước, làm sao còn có lần thứ hai? Mang theo ai cũng được, không thể mang theo hắn…

Hiển nhiên Lưu Khê Tả cho rằng sở dĩ lần trước Vũ La có thể tìm được Mệnh Tủy chỉ là do may mắn, lão khinh thường một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất như Vũ La. Huống hồ loại chuyện tặng không công lao này sao lại tặng Vũ La cho được, Vũ La không có gì đặc biệt hơn người, không cần lão phải lấy lòng kết giao.

Lưu Khê Tả chỉ một lòng một dạ muốn lấy lòng phù sư tương lai, nhưng lão không ngờ Vũ La đã là một phù sư, hơn nữa là phù sư chân chính, không phải phù sư tương lai.

Diệp Niệm Am muốn giúp Vũ La một tay là thật lòng, bất quá lão cũng nghĩ cho nhiệm vụ, bởi vì lão biết bản lãnh Vũ La, lần đầu tiên có thể chịu được trong Ma Lạc Uyên lâu như vậy, người như hắn quả thật sinh ra vì nhiệm vụ Ma Lạc Uyên.

Lão lại cố gắng khẩn khoản thêm lần nữa:

– Lưu Đại nhân, tuy rằng nhiệm vụ lần này không có gì khó khăn đối với ngài, nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, vẫn nên dự phòng một chút là hơn…

Lưu Khê Tả chợt đặt mạnh bát trà xuống bàn, sa sầm nét mặt:

– Diệp Đại nhân, ý của ngươi là chúng ta nhiều người như vậy vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ, còn phải dựa vào một tên tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất như hắn hay sao?

Xung quanh rộ lên một tràng cười ha hả, ba người Nam Cung Bảo cũng lộ ra vẻ hả hê.

-Hạ quan không có ý này…

– Vậy ngươi có ý gì? Chuyện đã quá rõ ràng, ta còn chưa từng có nghe nói qua tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất có thể bằng vào chân tài thực học của mình mang ra một đạo Mệnh Tủy khỏi Ma Lạc Uyên, chỉ bằng vào hắn thôi sao, ngươi cho rằng hắn là thiên tài hay sao? Bất quá chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi, chuyện này Diệp Đại nhân không cần nói nữa…

Diệp Niệm Am không làm sao được đành ngồi xuống, liếc nhìn Vũ La một cái, lắc lắc đầu.

Lưu Khê Tả quở trách Vũ La thẳng thừng như vậy, bọn ba người Mộc Dịch Trạc vô cùng hưng phấn, cười vui vẻ hơn bất cứ ai, Ma Tử Câm bên cạnh không nhịn được khẽ cau mày, Vũ La có chân tài thực học hay không, chủ tớ các nàng hiểu rõ nhất.

Vũ La vẫn ngồi lặng lẽ trong góc xa xa, không nói gì, dường như người mà Lưu Khê Tả chỉ trích không phải là hắn.

Lưu Khê Tả cũng không coi một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất như Vũ La ra gì, mắng thì cứ mắng, chẳng cần nghĩ nhiều, sau đó lão bắt đầu suy nghĩ xem nên dành cho ai hai vị trí này.

Sau khi cân nhắc hồi lâu, Lưu Khê Tả nhìn sang Nam Cung Bảo, trong lòng thầm tính toán. Rốt cục lão cảm thấy tiểu tử này tương lai cũng sẽ không ngóc đầu lên được, đặt cược vào y quả thật là không đáng. Lão từng tiếp xúc vô số người, tự nhận mình nhìn người quá nửa không sai, cũng giống như lão nhìn ra Vũ La không đáng được coi trọng.

– Ma Đại nhân, nàng cùng Ma Ngao cô nương đã vào Ma Lạc Uyên, coi như đã có kinh nghiệm, chỉ bằng hai vị vào cùng chúng ta.

Ma Ngao và Ma Tử Câm quả thật bảo đảm hơn Nam Cung Bảo rất nhiều, đáng để kết giao.

Vốn Ma Tử Câm cũng vì chuyện Mệnh Tủy mà tới, cho nên gật đầu:

– Được.

Lưu Khê Tả vung tay:

– Còn chuẩn bị gì nữa không?

– Còn chuẩn bị gì nữa, chúng ta cũng là vì nhiệm vụ này mà tới, đã sớm chuẩn bị xong, các người đã vội vàng muốn đi xuống Ma Lạc Uyên lập công rồi chứ gì?

-Ha ha ha…

Mọi người cười vang một trận, công lao dễ dàng nằm ngay trước mắt, ai có thể nhịn được?

Ma Tử Câm bất đắc dĩ lên tiếng nói:

– Ta cần bổ sung một ít ngọc túy, và một ít linh đan tùy thân.

Mọi người cũng hiểu chủ tớ các nàng hôm qua mới ra khỏi Ma Lạc Uyên, tự nhiên những thứ này đã hao hết không còn.

Diệp Niệm Am vội vàng nói:

– Không thành vấn đề, Ma cô nương chờ cho một chút, ta sẽ mang tới.

Lão là chủ nhà, tự nhiên phải cung cấp những thứ này. Hàng tháng Nhược Lô Ngục cũng cần rất nhiều Ngọc Túy Tinh Phách bổ sung trận pháp bên dưới Ly Nhân Uyên, trừ lượng ngọc túy không ít.

Diệp Niệm Am đi rồi, Vũ La cũng không muốn ở đây lâu. Dù hắn bình tĩnh, nhưng cũng không muốn ở lâu với đám người vốn coi thường mình.

Chẳng qua không ngờ hắn vừa đứng dậy định đi, đã bị Lưu Khê Tả gọi giật lại:

– Vũ La, châm trà!

Vũ La nghe vậy sửng sốt:

– Châm trà, ta ư?

– Không phải ngươi thì còn ai?

Lưu Khê Tả dằn mạnh bát trà:

– Trong số mọi người ở đây, ngươi có tu vi thấp nhất, ngươi không châm trà, chẳng lẽ muốn người khác làm?

Vũ La cau chặt đôi mày, tuy rằng Nam Hoang Đế Quân bình tĩnh thật, nhưng cũng không phải để mặc cho người ta ăn hiếp.

Bách Vạn Nhân Đồ đã không nhịn được muốn thấy đổ máu, Thiên hạ đệ nhất sát phù, đừng nói là một Lưu Khê Tả cảnh giới Đạo Cảnh Dường Nguyên, cho dù là Đại Năng, Vũ La cũng có lòng tin đánh chết.

Mặc dù hiện tại Vũ La chưa thể phát huy một phần trăm uy lực của Bách Vạn Nhân Đồ, nhưng Thiên Mệnh Thần Phù xếp vào hàng thiên hạ đệ nhất há phải tầm thường?

Lưu Khê Tả nổi giận:

– Nhìn cái gì, còn không mau đi, chẳng lẽ muốn lão đầu tử ta dạy cách bưng trà rót nước?

Mắt Vũ La rực sáng, Phong Thần Bảng trong Minh Đường Cung của hắn như một lá đại kỳ tung bay phấp phới, Bách Vạn Nhân Đồ chuẩn bị động, sát cơ ngập tràn, cơ hồ khó có thể ngăn chặn.

Bỗng nhiên một thanh âm vang lên:

– Ma Ngao, châm trà cho Lưu Đại nhân.

Thình lình Ma Tử Câm lên tiếng hết sức bình thản, Ma Ngao nghe vậy sửng sốt:

– Ta ư?

– Không phải ngươi thì ai?

Ma Tử Câm trợn mắt nhìn nàng, Ma Ngao bất đắc dĩ vâng lời, đứng dậy cầm bát của Lưu Khê Tả ra ngoài.

Ma Tử Câm thản nhiên nói với Lưu Khê Tả:

– Những chuyện này cứ để hạ nhân làm là được.

Dù sao Ma Ngao vẫn là thị nữ, Ma Tử Câm làm như vậy có vẻ như vô tình giải vây cho Vũ La, Lưu Khê Tả cũng không tiện phát tác. Lão hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La:

– Hừ, nể mặt Ma Đại nhân, hôm nay bản tọa không tính toán với ngươi, ra ngoài đi.

Vũ La nhìn Lưu Khê Tả một cái, suy nghĩ một chút, sau đó cũng áp chế Bách Vạn Nhân Đồ. Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu, hắn đã có kinh nghiệm Nam Hoang Đế Quân tiền kiếp, vẫn hiểu được những đạo lý này. Tranh hơn thua nhất thời bất quá là chuyện của đám côn đồ ở chợ, tranh cường hiếu thắng là hết sức sai lầm, tương lai Đại Đạo đạt thành, đó mới là so đấu thật sự, về phương diện Đại Đạo, tiền kiếp Vũ La chiến thắng rất nhiều người, tự nhiên đời này sẽ không chịu kém hơn đời trước.

Hắn lạnh lùng bỏ đi, Lưu Khê Tả hừ lạnh một tiếng, ra vẻ có ý tốt nhắc nhở Ma Tử Câm:

– Ma Đại nhân, không phải ta cố ý làm khó nàng, chỉ muốn nhắc cho tiểu tử kia biết đừng tưởng có nàng che chở nên muốn làm gì thì làm. Chuyện nàng thiếu hắn một món nợ nhân tình là không giả, nhưng nếu tương lai hắn dùng chuyện này uy hiếp, đây chính là phiền phức cho nàng, lão đầu tử ta sống lâu như vậy, loại người như hắn đã gặp rất nhiều, nàng phải coi chừng mới được…

Đối với những lời lấy lòng của Lưu Khê Tả, Ma Tử Câm chỉ lạnh nhạt gật đầu:

– Lưu Đại nhân có lòng nhắc nhở, xin đa tạ.

Cả chuyện này từ đầu đến cuối, vẻ mặt Ma Tử Câm vẫn hết sức lạnh nhạt, thậm chí không nhìn tới Vũ La một lần nào, nhưng dưới mắt mọi người, Ma Tử Câm bảo vệ Vũ La như vậy quả là to gan lớn mật. Vị hôn phu Nam Cung Bảo của nàng ở bên cạnh quan sát rõ ràng từ đầu chí cuối, mọi người không khỏi bội phục Ma Tử Câm quả là nữ nhân dám yêu dám hận…

Bất quá lần này sắc mặt Nam Cung Bảo cũng như thường, không người nào biết trong lòng y có chủ ý gì.

Không lâu sau, Diệp Niệm Am mang theo mấy chục miếng ngọc túy phách trở lại, còn có mấy bình linh đan, đưa hết cho Ma Tử Câm, Lưu Khê Tả bèn hạ lệnh, tất cả mọi người ùn ùn kéo vào trong Ma Lạc Uyên.

Vũ La trở lại chỗ ở của mình, nghiên cứu linh văn Thần Thú và linh văn Long tộc mà mình vừa lấy được hết mấy canh giờ, trong lòng có chút sở ngộ. Sau đó hắn lại giở Thái Thượng Tống Lãm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa ra, đối chiếu một số khái niệm trong đó, thu hoạch được vài điều tâm đắc. Thời gian trôi qua trong lúc không hay không biết, đến lúc hắn kết thúc nghiên cứu đã là buổi tối.

Lúc này ở lối vào Ma Lạc Uyên, bên ngoài cánh cửa nhỏ đã tụ tập rất đông người. Ai nấy mặt xám như tro tàn, Ma Tử Câm và Ma Ngao cũng có trong số đó, sắc mặt hai nàng cũng trở nên hết sức khó coi.

ổ khóa hình thuyền trên cánh cửa nhỏ lại mở ra, mọi người đổ dồn ánh mắt vào đó. Trong cửa có một tu sĩ xuất hiện, mọi người lập tức vây lại, nôn nóng dò hỏi:

– Hà huynh, sao hả, có tìm được Mệnh Tủy không?

Người được gọi là Hà huynh chính là người thứ hai trong hai người còn ở trong Ma Lạc Uyên đi ra. Thấy mọi người tỏ ra lo lắng như vậy, y sửng sốt một chút, nhìn mọi người chăm chú:

– Sao hả, các ngươi cũng không tìm được Mệnh Tủy ư?

– Không có, cũng không biết vì sao lần này không tìm được một đạo Mệnh Tủy nào cả.

Sắc mặt tu sĩ họ Hà đại biến, vừa định đếm tất cả mọi người, đã có người nói với giọng chán nản:

– Không cần đếm nữa, ngươi ra rồi, trong Ma Lạc Uyên chỉ còn lại Lưu Đại nhân mà thôi.

– A…

Tu sĩ họ Hà kinh hô thất thanh:

– Không tìm được một đạo Mệnh Tủy nào sao, vậy phải làm sao đây?

Sắc mặt mọi người trở nên hết sức khó coi, một lúc lâu sau có người thở dài:

– chỉ có thể trông cậy vào Lưu Đại nhân…

Tất cả mọi người đều cảm thấy có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này một cách dễ dàng, cho nên Lưu Khê Tả vừa vào đã không chừa lại đường lui, phân phát hết tất cả Tị Sát châu, Mỗi người được ba viên, còn lại bảy viên đưa hết cho chủ tớ Ma Tử Câm.

những người này đều có kinh nghiệm phong phú, mỗi viên Tị Sát châu có thể chịu đựng ít nhất một canh giờ rưỡi. Rốt cục chủ tớ Ma Tử Câm ra ngoài trước tiên, hai người bọn họ không thu hoạch được gì, cũng không sao, dù sao các nàng cũng không phải là chủ lực.

nhưng không ngờ các tu sĩ đi ra sau đó hai tay trống trơn, không tìm được một đạo Mệnh Tủy nào cả.

Diệp Niệm Am vẫn chờ ở cửa, thấy chuyện như vậy cũng khó lòng tin được. Bao nhiêu người như vậy, hơn nữa toàn là tu sĩ có kinh nghiệm, lẽ nào không tìm được một đạo Mệnh Tủy nào?

nhưng sự thật phơi bày rành rành trước mắt, mãi cho đến tu sĩ họ Hà ra ngoài, cũng không tìm được một đạo Mệnh Tủy nào.

Mặc dù vẫn còn Lưu Khê Tả chưa ra, nhưng một mình lão sao thể tìm được bốn đạo Mệnh Tủy, đây quả thật là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Trong lòng mọi người cảm thấy hết sức nặng nề, bao nhiêu người tập trung lại cũng không ai lên tiếng nói, mười mấy đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhỏ kia, không khí vô cùng ngột ngạt.

Diệp Niệm Am thoáng động trong lòng, cho tới bây giờ lão vẫn không tin Vũ La tìm được Mệnh Tủy là nhờ may mắn, chỉ bất quá không ai tin lời của lão.

Hiện tại đã sử dụng hết Tị Sát châu, không còn đường nào cửu vàn, Dù lão rất tôn kính Lưu Khê Tả, cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, thầm nghĩ Lưu Đại nhân ở ngôi cao đã quá lâu, cho nên khó tránh khỏi hơi bảo thủ.

Từ buổi sáng tiến vào Ma Lạc Uyên cho tới bây giờ, đã sáu canh giờ trôi qua. Rốt cục giữa ánh mắt chờ mong của mọi người, ổ khóa hình thuyền trên cánh cửa nhỏ cũng chậm rãi mở ra, Lưu Khê Tả sắc mặt xanh mét tiến ra.

Lão là người có kinh nghiệm phong phú nhất trong tất cả mọi người, một viên Tị Sát châu có thể chịu được hai canh giờ trong Ma Lạc Uyên, cho nên lão tìm tòi trong đó hết sáu canh giờ mới ra ngoài. Bất quá Lưu Khê Tả đang thầm mắng mình lần này không may, chém giết vô số hung thú sát khí trong sáu canh giờ, nhưng không tìm được một đạo Mệnh Tủy nào cả.

Nhiệm vụ lần này công lao không nhỏ, mình là người dẫn đội, chiến công tự nhiên là không thoát được, nhưng bản thân mình không tìm được Mệnh Tủy, phần công lao cũng sẽ ít đi, Lưu Khê Tả cảm thấy buồn bực rời khỏi Ma Lạc Uyên, nhưng không ngờ vừa ra ngoài đã bị mọi người vây lại, mồm năm miệng mười thi nhau hỏi:

– Lưu Đại nhân, sao hả, săn được bao nhiêu đạo Mệnh Tủy?

Lưu Khê Tả trong lòng buồn bực, đang định nổi giận, nhưng thấy vẻ mặt mọi người ưu tư, không khỏi nhướng mày:

– Có chuyện gì vậy, các ngươi săn được tất cả bao nhiêu đạo Mệnh Tủy?

Mọi người nghẹn lời, mặt ai nấy lộ vẻ xấu hổ, Lưu Khê Tả tưởng chừng như tim mình chìm xuống, một cảm giác không lành dâng lên. Lão vội vàng chộp lấy một tu sĩ bên cạnh, lớn tiếng hỏi:

– Rốt cục các ngươi săn được bao nhiêu?

Tên tu sĩ kia khổ sở lắc đầu, thở dài:

– Không có đạo Mệnh Tủy nào cả.

Lưu Khê Tả sửng sốt, cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút ngất đi, Mọi người vội vàng tiến lên đỡ lão:

– Lưu Đại nhân, Lưu Đại nhân…

Lưu Khê Tả gạt mọi người ra, đùng đùng nổi giận:

– Có chuyện gì vậy, nhiều người như vậy, không thể nói rằng không tìm được đạo Mệnh Tủy nào…

Mọi người cùng nhau há hốc mồm:

– Lưu đại nhân, ngài cũng không săn được sao…

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, mặt xám như tro tàn.

Diệp Niệm Am vẫn lẳng lặng ở bên cạnh, mãi đến lúc này mới buông tiếng than dài:

– Cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào có thể ra khỏi Ma Lạc Uyên mà mang theo hai đạo Mệnh Tủy, chẳng lẽ đây thật sự là ma chú?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.