Tiên Tuyệt – Chương 135: Ra khỏi ma lạc uyên (trung) – Botruyen

Tiên Tuyệt - Chương 135: Ra khỏi ma lạc uyên (trung)

Sau khi bị một trận kinh hồn khiếp vía, mặc dù ba người Nam Cung Bảo thầm hận Vũ La, nhưng cũng không dám nói xấu về hắn nữa, ai nấy tỏ ra ‘rộng lượng’, không thèm so đo với Vũ La, một kẻ ‘chết rồi’.

Bất quá trong lòng Nam Cung Bảo cũng tính toán một chút. Dù rằng Vũ La đã chết, nhưng còn có thể phát huy chút tác dụng, làm người chịu tội thay mình.

Rốt cục viện quân của Thẩm Phán Đình cũng đã tới, đội ngũ này có tất cả mười một người, cảnh giới thấp nhất cũng là Cửu Cung Hầu Môn. Người cầm đầu đã đạt tới cảnh giới trên cả Cửu Cung, là cảnh giới Đạo cảnh Dưỡng Nguyên.

Đạo cảnh còn gọi là Đan cảnh, chia làm bốn cảnh giới nhỏ: Dưỡng Nguyên, Đan Thai, Đan Thành, Đan Đằng. Người cầm đầu này chính là đại cao thủ cảnh giới Dưỡng Nguyên.

Ngay cả Diệp Niệm Am nhìn thấy người này, thần sắc cũng tỏ ra vô cùng nghiêm túc, vái dài sát đất:

– Lưu Khê Tả Đại nhân.

Lão nhân cầm đầu tên Lưu Khê Tả, thần thái có vẻ ngạo mạn, chỉ khẽ khoát tay:

– Chuyện khẩn cấp, không cần đa lễ, tất cả đứng lên đi.

Lúc trước Diệp Niệm Am tỏ ra khách sáo với Ma Tử Câm là vì kiêng kị, nhưng lão lại tỏ ra hết sức tôn kính vị Lưu Khê Tả này, cẩn thận theo sau.

Dường như Lưu Khê Tả vô cùng quen thuộc Nhược Lô Ngục, cũng không cần Diệp Niệm Am dẫn đường, nhanh chóng đi thẳng vào Vọng Sơn các, tới trước cửa nhỏ tiến vào Ma Lạc Uyên.

Tự nhiên ba người Nam Cung Bảo cũng đi theo, vốn gian phòng này không nhỏ, nhưng một lúc có nhiều người vào như vậy, lập tức lộ vẻ chật chội.

Lưu Khê Tả tìm một cái ghế ngồi xuống, khoát tay hỏi:

– Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Diệp Niệm Am càng cẩn thận hơn trước, kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Lưu Khê Tả nghe xong cũng chỉ có thể thở dài:

– Ôi, bảy ngày rồi sao, e rằng Ma cô nương… Được rồi, chúng ta chỉ có thể nỗ lực tìm kiếm.

Diệp Niệm Am cũng hiểu, bây giờ chỉ có thể tận nhân lực tri thiên mệnh.

Lão nhìn sang những người mà Lưu Khê Tả mang tới, ai lão cũng quen biết:

– Lưu Đại nhân, lần này tới đây còn nhiệm vụ gì khác?

Lưu Khê Tả gật gật đầu, liếc Nam Cung Bảo một cái:

– Chính là vì cục diện rối rắm mà các ngươi gây ra.

Diệp Niệm Am tỏ vẻ xấu hổ:

– Lưu Đại nhân đích thân tới đây, e rằng cấp trên chưa tìm Đủ hai đạo Mệnh Tủy…

– Trưởng Lão hội giao cho nhiệm vụ ta là năm đạo Mệnh Tủy, lúc trước các ngươi tìm được một đạo Mệnh Tủy, tổng cộng phải tìm được bốn đạo Mệnh Tủy nữa.

Thần sắc Lưu Khê Tả tỏ ra lãnh đạm, tựa hồ không hề lo lắng về Mệnh Tủy:

– Chuyện này cũng không cần các ngươi lo, cứ để ta.

Tuy rằng khẩu khí của lão cuồng ngạo, nhưng Nam Cung Bảo cũng không có chút nghi ngờ, tựa hồ người trước mặt có tư cách nói những lời này.

Trên thực tế, Lưu Khê Tả quả thật có quyền lên tiếng về chuyện tìm Mệnh Tủy. Trước sau lão đã xâm nhập Ma Lạc Uyên sáu lần, tìm được sáu đạo Mệnh Tủy. Có thể nói chiến công không nhỏ, cũng nhờ như vậy mới có thể lên chức rất nhanh, hôn nay lão chính là Thư Bộ Đại nhân chuyên lo ghi chép sổ sách ở Thẩm Phán Đình, gần với ba đại Phán Quan.

Mặc dù có cho tới bây giờ không có ai có thể tìm được hai đạo Mệnh Tủy một lần ở Ma Lạc Uyên, bất quá cũng vì mỗi lần vào đó mang theo rất ít người. Lần này Lưu Khê Tả mang theo mười người, cũng toàn là người đã từng vào Ma Lạc Uyên săn Mệnh Tủy nhiều lần, cho nên Diệp Niệm Am mới thấy bọn họ quen thuộc.

những người này kinh nghiệm phong phú, thêm vào Lưu Khê Tả nhờ săn Mệnh Tủy mà lập nghiệp, tìm được bốn đạo Mệnh Tủy cũng không phải quá lời.

Mộc Dịch Trạc tỏ ra lo sợ bất an hỏi:

– Lưu Đại nhân, không biết cấp trên lần này… Có ý kiến gì về chúng ta không?

Dù y không dám hỏi thẳng, nhưng còn ai không hiểu, Lưu Khê Tả hừ lạnh một tiếng, sắc mặt sa sầm:

– Hao tổn quá nhiều Tị Sát châu, ngay cả Ma cô nương cũng bị khốn trong Ma Lạc Uyên, các ngươi cảm thấy cấp trên nên xử lý các ngươi thế nào?

Kể cả Diệp Niệm Am, tất cả bốn người sắc mặt tái nhợt.

Nam Cung Bảo bước ra một bước, khom người nói:

– Đại nhân, chuyện này không thể trách chúng ta, cũng là do tên Vũ La kia hại người. Chúng ta đã ra từ sớm, nhưng Tử Câm đi chung với hắn, lại không thấy trở ra, Hẳn ngài cũng biết thực lực Tử Câm, hơn nữa còn có Ma Ngao đi theo bên nàng, rõ ràng không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ có thể là do Vũ La làm liên lụy tới các nàng.

Mộc Dịch Trạc cũng vội vàng lên tiếng nói:

– Đúng vậy, thực lực tên Vũ La này không Đủ nhưng thích gây chuyện, lại còn cả gan làm loạn. Trong chuyện lần này, ta cũng cảm thấy có hơn phân nửa là do hắn làm liên lụy tới Ma cô nương.

Bạch Thắng Kiếp xoay chuyển ý nghĩ trong lòng, nói ra mấy lời như khuyên giải, thật ra âm hiểm vô cùng:

– Nói những chuyện này còn có tác dụng gì nữa, dù sao Vũ La cũng đã chết.

Quả nhiên Lưu Khê Tả đùng đùng nổi giận:

– Nếu là như vậy, tên Vũ La này cho dù chết trăm lần cũng không hết tội, một tên ngục tốt nho nhỏ sao dám tự tung tự tác như vậy?

Bạch Thắng Kiếp muốn đẩy trách nhiệm sang cho bọn Diệp Niệm Am và Vũ La, thấy Lưu Khê Tả đã bắt đầu nghi ngờ bèn thầm cười lạnh trong lòng, lui về phía sau một bước không nói thêm gì nữa.

Nam Cung Bảo chỉ Diệp Niệm Am:

– Nếu không phải Diệp Đại nhân dung túng, Vũ La làm sao có thể có được lá gan lớn như vậy…

Diệp Niệm Am tức đến nỗi cả người phát run:

– Các ngươi vô bằng vô cớ, làm sao biết là Vũ La làm liên lụy tới Ma đại nhân?

– Không phải là Vũ La, còn có thể là nguyên nhân gì khác? Ma Đại nhân đường đường là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Hầu Môn, Vũ La bất quá là cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất, chẳng lẽ là Ma Đại nhân làm liên lụy tới Vũ La?

Mộc Dịch Trạc lớn tiếng quát, tỏ vẻ ngông cuồng.

Sắc mặt Lưu Khê Tả trở nên hết sức khó coi, ánh mắt âm trầm nhìn Diệp Niệm Am:

– Diệp đại nhân, ngươi biện hộ vì Vũ La là có ý gì?

Diệp Niệm Am khẩn trương:

– Lưu Đại nhân, ngài…

Lưu Khê Tả khoát tay chặn lại:

– Không cần phải nói nữa, trong lòng ta biết rõ, Diệp Niệm Am, ngươi ở Nhược Lô Ngục bao nhiêu năm qua vô cùng thận trọng, cấp trên hết sức coi trọng ngươi, thật không ngờ ngươi lại lừa trên gạt dưới, dung túng ác tốt…

Lưu Khê Tả còn đang nghiêm nghị khiển trách, chợt phát hiện Diệp Niệm Am thất thần, hơn nữa hai mắt trợn trừng, miệng há hốc, chòm râu dưới cằm cũng run lên bần bật.

– Diệp Niệm Am!

Lưu Khê Tả nổi giận:

– Trong mắt ngươi có còn Cửu Đại Thiên Môn hay không?

Lúc này Diệp Niệm Am mới khôi phục lại tinh thần, chỉ ra sau lưng Lưu Khê Tả:

– Lưu Đại nhân, không phải, ngài hãy nhìn xem…

Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cánh cửa nhỏ dẫn vào Ma Lạc Uyên, ổ khóa hình con thuyền đang chậm rãi mở ra.

– Có người sắp ra rồi…

Cũng không biết ai kêu lên, lập tức bị Lưu Khê Tả hung hăng trừng mắt, đúng là nói nhảm, ai lại không biết có người sắp ra.

Sau đó cánh cửa nhỏ kia được đầy ra từ bên trong, một bóng người cường tráng chui ra trước hết:

– Ha ha ha, rốt cục cũng ra được rồi…

Không phải là Ma Ngao còn ai nữa?

Kế đó là một nữ nhân vóc dáng đầy đặn chui ra, mọi người vừa nhìn thấy, lập tức mừng như điên dại:

– Ma Đại nhân, các vị không sao rồi…

Ma Tử Câm phủi phủi cát bám trên người, hờ hững gật đầu, ôm quyền mỉm cười nói với mọi người:

– Làm phiền các vị Đại nhân lo lắng, Tử Câm có lỗi…

Nam Cung Bảo nhanh chóng xông lên phía trước, lúc này y vô cùng kích động, Ma Tử Câm không có chuyện gì, mình cũng sẽ không bị các đại lão Tu Chân Giới truy sát. Y đang hưng phấn nên có một vài hành động bất thường, giơ tay ra định nắm lấy tay Ma Tử Câm.

Bốp một tiếng vang dội, Nam Cung Bảo không nắm được bàn tay nhỏ bé kia, nó đã không chút khách sáo cho y một bạt tai thật mạnh.

Nam Cung Bảo chợt ngây ngẩn cả người, chỉ trong thoáng chốc mặt y Đỏ bừng như máu. Mọi người xung quanh cũng nghẹn cười, đã sớm nghe nói Nam Cung Bảo còn chưa thành thân nhưng đã sớm mắc bệnh sợ vợ, lần này xem ra lời đồn không giả.

Ma Tử Câm đánh cho Nam Cung Bảo một tát tai, nhưng thần sắc của nàng tỏ ra lạnh nhạt, không để ý chuyện này.

Bạch Thắng Kiếp cảm thấy không ổn, vội vàng tiến lên hỏi:

– Ma Đại nhân, phải chăng Vũ La làm liên lụy đến các vị, cho nên mãi tới bây giờ mới ra được?

Còn chưa dứt lời, chỉ thấy bóng người chợt lóe, Vũ La là người cuối cùng đi ra.

Tự nhiên Lưu Khê Tả đoán được là Vũ La, mặt lão trở nên nghiêm nghị:

– Ma cô nương, không cần cố kỵ cái gì, cho dù nơi này là Nhược Lô Ngục, Lưu mỗ cũng có thể làm chủ cho nàng. Rốt cục chuyện gì xảy ra, cứ nói thăng ra đừng ngại.

Dứt lời, lão cố ý nhìn sang Diệp Niệm Am, tựa hồ muốn cho Ma Tử Câm biết, cho dù Diệp Niệm Am bảo vệ Vũ La, nàng cũng không cần phải sợ, có ta đây.

Hành động như vậy rõ ràng là muốn lấy lòng Ma Tử Câm. Tính tình của Ma Tử Câm, trong Thẩm Phán Đình không ai không biết, làm sao có chuyện có người bao che Vũ La mà nàng không dám nói ra? Nói trắng ra là Lưu Khê Tả coi trọng địa vị phù sư tương lai của Ma Tử Câm, cho nên muốn tìm cách giao hảo.

– Đúng, Ma cô nương có gì cứ nói, chúng ta đều ủng hộ nàng. Có phải là tiểu tử này làm liên lụy tới nàng không, chúng ta sẽ báo thù cho nàng…

Đám người theo Lưu Khê Tả tới đây cũng không ngốc, sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, rối rít lên tiếng giúp đỡ, tên nào tên nấy sắc mặt hùng hổ như lang sói, nhìn chằm chằm Vũ La.

Vũ La vẫn tỏ ra bình thản, không hề nổi nóng hay giận dữ.

Mọi người nhao nhao lên, coi Vũ La thành kẻ gây ra tội nghiệt lần này, tranh nhau thể hiện trước mặt Ma Tử Câm. Không ngờ Ma Tử Câm không chịu lãnh thịnh tình, chỉ thản nhiên nói:

– Là Vũ La đã cứu chủ tớ chúng ta.

Mặc dù giọng nàng không lớn, nhưng đã làm những thanh âm huyên náo kia im bặt. Mọi người nhìn Ma Tử Câm với vẻ khó tin, sau đó quay sang nhìn Vũ La.

Lưu Khê Tả trầm giọng nói:

– Ma cô nương, nàng cứ yên tâm, bất kể có ai làm chỗ dựa cho tiểu tử này, nàng cũng không cần phải sợ…

Ma Tử Câm tức giận nói:

– Ta đã nói rồi, là Vũ La đã cứu chủ tớ chúng ta, các ngươi không nghe rõ sao? Ta giống như kẻ bị người uy hiếp nên không dám nói ra chân tướng sao?

Mọi người kinh ngạc vô cùng, vốn vừa rồi còn tỏ ra căm phẫn bất bình, định giúp người ta ‘chủ trì công đạo' không ngờ chỉ trong nháy mắt tội phạm đã trở thành công thần.

Ma Tử Câm nói tiếp:

– Nếu không nhờ Vũ La, chủ tớ chúng ta lần này thật sự không về được.

Nàng vừa nói xong những lời này, sắc mặt Bạch Thắng Kiếp, Nam Cung Bảo cùng Mộc Dịch Trạc đã trở nên hết sức khó coi. Lúc trước bọn chúng đấy hết trách nhiệm sang Vũ La, cho rằng Vũ La làm liên lụy Ma Tử Câm, lại không ngờ rằng Vũ La cứu mạng Ma Tử Câm, Cho dù da mặt ba người dày như vách tường, cũng cảm thấy nóng rần lên.

Mà những người còn lại cũng tỏ ra xấu hổ, Lúc trước bọn họ xem thường Vũ La chỉ là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất, Nam Cung Bảo đầy trách nhiệm sang Vũ La, bọn họ cũng là biết thời biết thế chỉ trích Vũ La. Hiện tại tình thế đảo ngược nhanh như điện chớp, chính miệng Ma Tử Câm đã thừa nhận là Vũ La cứu mình.

Mặc dù những người này không có ý tốt, nhưng tâm tư xoay chuyển rất nhanh. Phù sư tương lai tiền đồ vô lượng, nhưng Ma Tử Câm lại không phải là người dễ tiếp xúc, Vũ La là ân nhân cứu mạng của nàng, Ma Tử Câm cảm kích hắn, cả đời này cũng sẽ thiếu nợ ân tình Vũ La…

Lập tức có người tâm tư nhanh nhạy thét lớn:

– Để ta nói, nhất định là bọn Mộc Dịch Trạc suy đoán lung tung, vu oan cho Vũ La không có bằng cớ, phải vậy không?

những người khác cũng phản ứng kịp thời, những lời nghĩa chính từ nghiêm vang lên nhao nhao chỉ trích Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp:

– Mộc Dịch Trạc, dường như ta nghe nói đứa nhi từ không ra gì của ngươi là bị Vũ huynh đệ vì dân trừ hại, ngươi chỉ trích Vũ huynh đệ như vậy, ta thấy rõ ràng là mang dạ bất lương…

– Bạch Thắng Kiếp cũng vậy, ngươi đường đường là một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, cũng phạm sai lầm thô thiển như vậy sao? Phải chăng ngươi có dụng ý gì khác?

– Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Vũ La huynh đệ tuổi còn trẻ, đã có thể gánh vác trọng trách như vậy, quả thật làm cho người ta kính nể…

– Đúng, đúng, Vũ huynh đệ tiền đồ vô lượng…

Dù sao Lưu Khê Tả cũng là người có thân phận, cảm thấy có chút xấu hổ, không thể lấy lòng Vũ La. Ngược lại lão cảm thấy Vũ La phá hỏng một cơ hội tốt để mình lấy lòng Ma Tử Câm, trong lòng có vẻ không vui.

Diệp Niệm Am thở ra một hơi thật dài, nhìn ba người Mộc Dịch Trạc sắc mặt xám như tro tàn, không nhịn được phá lên cười ha hả, Bọn Mộc Dịch Trạc trong lòng đại hận, nhưng cũng không làm gì được.

Chẳng qua là ba người thật sự nghĩ mãi mà không rõ: làm sao có thể như vậy được? ở trong Ma Lạc Uyên suốt bảy ngày, nhưng ba người này vẫn còn sống khỏe mạnh…

Lưu Khê Tả khẽ cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện trọng yếu gì đó, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Vũ La hết sức âm trầm.

Mặc dù tính Ma Tử Câm cay độc, nhưng tâm tư cũng linh xảo, làm sao không nhìn ra được Lưu Khê Tả đang nghi ngờ, Nàng biết lúc này nếu nói giúp Vũ La là không sáng suốt, lại thêm tổn hại tới danh tiết của mình, nhưng vẫn tức giận vì Lưu Khê Tả dám nghi ngờ ân nhân cứu mạng của mình.

– Chúng ta đi vào không bao lâu đã gặp phải Ma Lạc Sa Bạo, may nhờ Vũ La có một món pháp bảo có thể dung nạp sinh mệnh, cho chúng ta vào trong…

Pháp bảo loại giới chỉ trữ vật, vòng tay trữ vật, túi càn khôn… chỉ có thể dung nạp vật không có sinh mệnh, những món có thể dung nạp sinh mệnh vô cùng hiếm có.

– Sau khi Ma Lạc Sa Bạo ngừng, chúng ta cũng không biết bị thổi bay tới nơi nào…

Trong lòng mọi người thầm nghĩ bọn họ may mắn, vào lúc Ma Lạc Sa Bạo thổi tới, trốn vào không gian trữ vật như vậy cũng là hành động bất đắc dĩ, bởi vì tuy rằng người tiến vào, nhưng pháp bảo ấy vẫn còn ở bên ngoài.

Loại pháp bảo trữ vật như vậy không giống như loại pháp bảo phòng ngự, tiến công, thứ nào cũng vô cùng kiên cố. Trên thực tế pháp bảo trữ vật rất yếu ớt, nếu bị Ma Lạc Sa Bạo thổi va chạm vào những hài cốt khổng lồ, nếu không tiêu tan cũng sụp đổ, người ở bên trong tự nhiên cũng tan xương nát thịt theo.

Chuyện này chỉ có thể nói rằng, bọn Ma Tử Câm vô cùng may mắn.

– Sau khi chúng ta đi ra, lang thang tìm kiếm khắp nơi vô mục đích, hao hết Tị Sát châu, cũng chỉ có thể bằng vào lực lượng của mình chống lại khí hung sát, tiếp tục tiến tới, nhưng các người cũng biết, bằng vào lực lượng của mình cơ hồ chịu đựng không được bao lâu, ba người chúng ta chỉ có thể thay phiên nhau, hai người vào trong pháp bảo khôi phục nguyên khí, một người ở bên ngoài mang theo pháp bảo trữ vật tiếp tục đi tới. Dù là như vậy, tốc độ di chuyển cũng hết sức chậm chạp, cho nên mới mất thời gian lâu như vậy.

Ma Tử Câm nói tới đây, đã thuật qua sơ lược những chuyện trải qua, Mặc dù trong lòng Lưu Khê Tả còn chút nghi ngờ, nhưng cũng không tìm được sơ hở nào.

Bất quá tất cả mọi người tâm tư linh hoạt, đều hiểu rằng những lời của Ma Tử Câm đang khéo léo giải thích giúp cho Vũ La. Không ai dám nghi ngờ Ma Tử Câm cùng Ma Ngao, nếu như trong chuyện này còn có gì đó mờ ám, vậy nhất định là nhằm vào Vũ La.

Trước khi Lưu Khê Tả mở miệng, Ma Tử Câm đã nói rõ chuyện, ngăn chặn Lưu Khê Tả.

Trong lòng mọi người cảm thấy hơi kỳ quái, ánh mắt ai nấy lén lút liếc nhìn Nam Cung Bảo. Vừa rồi y bị lão bà chưa xuất giá bạt tai, hiện tại lão bà lại hướng ngoại, chuyện này quả thật vô cùng nghiêm trọng…

Nam Cung Bảo cũng không ngu, nhất thời mặt y đen sạm lại, hừ lạnh một tiếng, không nói một lời xoay người rời đi.

Bạch Thắng Kiếp cùng Mộc Dịch Trạc vội vàng đuổi theo.

Không khí trong trường nhất thời trở nên quỷ dị, vốn Lưu Khê Tả muốn lấy lòng Ma Tử Câm, kết quả trở nên cục diện không có gì vui vẻ, sa sầm nét mặt, hết sức khó coi, Trong lòng lão già này cũng coi Vũ La là kẻ gây ra tội lỗi.

Nếu không phải tiểu tử này ra ngoài phá hoại, hiện tại có lẽ mình đang trò chuyện vui vẻ với phù sư tương lai Ma Đại nhân.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.