Chuyện làm cho bọn chúng khó chịu chính là, lẽ ra Vũ La bại chắc, sau đó bọn chúng chẳng những có thể thắng cược, còn có thể thoải mái châm chọc Diệp Niệm Am cùng Vũ La, Thế nhưng hiện tại cục diện trở thành trạng thái vô cùng lo lắng, cho dù là thắng, cũng là thắng hiểm, không có cảm giác sướng mê người khiến cho người ta khoái chí.
Nam Cung Bảo và Mộc Dịch Trạc trao đổi bằng mắt với nhau, cả hai đều hiểu ý nhau hết sức rõ ràng. Nếu lần này Vũ La còn sống trở ra, nhất định phải an bày một độc kế, đầy hắn vào chỗ chết.
Trong hai canh giờ, Bạch Thắng Kiếp đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, chém giết vô số hung thú sát khí. Bên dưới Kim Tự Tháp chỉ còn lại mấy chục hung thú sát khí, chậm rãi chạy vòng quanh Kim Tự Tháp, đã sợ hãi không dám lên nữa.
Chuyện khiến cho Bạch Thắng Kiếp buồn bực là y không thu hoạch được một đạo Mệnh Tủy nào. Y tức tối tới nỗi ngửa mặt lên trời mắng ầm:
– Con bà nó lão tặc thiên, chẳng lẽ lão muốn đùa với ta sao? Có người vừa giết chết hung thú sát khí đầu tiên đã săn được một đạo Mệnh Tủy, lão tử đã giết chết mấy vạn con, vì sao không cho ta đạo Mệnh Tủy nào vậy?
Hắn tức tới nỗi cởi quần đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, bắn nước giải lên trời, thô tục không chịu được.
nhưng vào lúc này, uy lực của viên Tị Sát châu cuối cùng cũng đã hao hết, Bạch Thắng Kiếp không cam lòng nhìn thoáng qua mấy chục hung thú sát khí còn sót bên dưới, sau đó mau chóng rời đi.
Nơi này cách cửa ra không gần, đã không còn Tị Sát châu, nhiều nhất y chỉ có thể chịu đựng chừng nửa khắc, hiện tại nếu không ra sẽ không còn kịp nữa.
Xa xa, Một cồn cát nhỏ khẽ động, Vũ La từ bên dưới chui ra, bật cười hăng hắc:
– Ấu trĩ lại đổ thừa cho ông trời, hừ, thật quá ngây thơ…
Vũ La đã tỉnh một canh giờ trước, được Hợp Đạo Ngọc Cô giúp sức, chẳng những Vũ La đã bổ sung đầy đủ lại một thân tinh huyết, mà sau khi hấp thu tinh huyết Hợp Đạo Ngọc Cô còn thừa, càng cô đọng lại, kinh mạch nở rộng rắn chắc, tương lai tu luyện Cửu Long Thôn Nhật làm ít ăn nhiều, ất sẽ nước chảy thành sông, vô cùng thuận lợi.
Chuyện đầu tiên Vũ La làm khi tỉnh lại là kiểm tra Hạn Bạt Huyết Phần.
Bất quá hắn lại thất vọng, Hạn Bạt Huyết Phần vẫn chưa sống lại, chỉ là khí tức của nó dường như có thêm được chút sức sống, không giống như trước kia hoàn toàn chết lặng.
Rất nhanh Vũ La đã hiểu ra, Hạn Bạt Huyết Phần chiến đấu khi nãy rõ ràng chỉ là một con rối. Thật ra là Phong Thần Bảng thao túng sau lưng, cho Hạn Bạt Huyết Phần mượn lực lượng của nó, dùng Hạn Bạt Huyết Phần để kềm chế Bách Vạn Nhân Đồ.
Trong lúc hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất đang chiến đấu long trời lở đất. Phong Thần Bảng thình lình xuất hiện, Lúc ấy Bách Vạn Nhân Đồ đã hao tổn rất nhiều trong chiến đấu, không còn Đủ lực chống lại Phong Thần Bảng, mới có thể bị Phong Thần Bảng thu phục một cách dễ dàng như vậy.
Xét trên thực lực, Bách Vạn Nhân Đồ không hề thua kém Hạn Bạt Huyết Phần, Hơn nữa Bách Vạn Nhân Đồ chính là Thiên Mệnh Thần Phù do cự ma thượng cổ sử dụng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, có thể nói là thiên hạ đệ nhất sát phù.
Vũ La lấy được Bách Vạn Nhân Đồ, hoàn toàn có thể thay thế Hạn Bạt Huyết Phần.
nhưng nếu xét về phương diện tình cảm, dù là Phong Thần Bảng cũng khó lòng thay thế vị trí của Hạn Bạt Huyết Phần trong lòng Vũ La.
Hạn Bạt Huyết Phần vẫn chưa sống lại, Vũ La từ trên bậc thang hy vọng ngã nhào xuống dưới, trong lòng cảm thấy mất mát vô cùng. Một mình hắn ngồi dưới đầu lâu một hồi, sau đó thở dài, quan sát vòng tay, phát hiện Bạch Thắng Kiếp vẫn còn trong Ma Lạc Uyên, bèn đi tìm y thử.
Kim Tự Tháp nọ cao lớn vô cùng, là mục tiêu nổi bật, Vũ La không tốn bao nhiêu công sức đã tìm được nơi này.
Bình thường biểu hiện của Bạch Thắng Kiếp đều tỏ ra lễ độ nho nhã. Tuy rằng Vũ La biết y không phải là kẻ tầm thường, nhưng không ngờ bộ mặt thật của y lại đáng khinh như vậy.
Sau khi cười trộm một phen, Vũ La tập trung chú ý vào mấy chục hung thú sát khí còn sống sót. Sau khi Bạch Thắng Kiếp từ trên Kim Tự Tháp chạy xuống như điên, đám hung thú sát khí này không dám đuổi theo, lại giải tán với vẻ không cam lòng. Chúng còn đang do dự.
Vũ La đã xông tới nhanh như cơn lốc.
Vũ La không dám khinh suất sử dụng Bách Vạn Nhân Đồ, chuyện khác không nói, mỗi lần sử dụng đạo thiên hạ đệ nhất sát phù này đều tiêu hao linh nguyên tới mức kinh người. Tiền kiếp của hắn cũng là như vậy, lúc đầu vừa được Hạn Bạt Huyết Phần, mỗi khi hắn sử dụng đều phải nằm liệt giường bảy ngày bảy đêm không thể nhúc nhích.
Cũng may vào lúc đó, Vũ La còn có một đám huynh đệ thân thiết vô cùng. Trong bảy ngày ấy, hắn không cần lo lắng chút nào, có thể thản nhiên giao tánh mạng của mình cho đám huynh đệ này.
Đến đời này hắn chỉ có Thác Bạt Thao Thiên hoặc Cốc Mục Thanh, nhưng dù Cốc Mục Thanh có ở bên cạnh mình, Vũ La cũng không dám không kiêng nể gì mà sử dụng Bách Vạn Nhân Đồ.
Hơn nữa Bách Vạn Nhân Đồ không hổ là thiên hạ đệ nhất sát phù, Vũ La đã hiểu rõ ràng, chỉ cần Bách Vạn Nhân Đồ xuất thủ, chắc chắn là không chết không thôi. Muốn sử dụng nó thủ hạ lưu tình, bắt sống kẻ khác là không có khả năng.
Khí hung sát xung quanh quá mức nặng nề, dù là Thần Điểu Đồng Hoàn cũng không thể nào thi triển, Vũ La bèn phóng xuất Kỳ Lân Tý, bay lên không đánh xuống một quyền, dễ dàng giết chết mấy chục con hung thú sát khí.
chỉ còn lại một con hung thú đầu lĩnh cao chừng mười trượng đang bỏ chạy trối chết, nhưng Vũ La cũng không để cho nó chạy thoát, Vũ La muốn nghiệm chứng một việc trên thân nó.
Con hung thú đầu lĩnh này vô cùng giảo hoạt, vừa chạy vừa kêu rú không ngừng, muốn kêu gọi đám thủ hạ của mình tới ‘cứu giá’, nhưng thân Vũ La mang Thiên Mệnh Thần Phù Bách Vạn Nhân Đồ, nó sinh ra ở Ma Lạc Uyên, nếu Vũ La ra khỏi Ma Lạc Uyên, hung thú chân chính bên ngoài sẽ không hề cảm ứng được gì, nhưng ở trong Ma Lạc Uyên, dù Vũ La không sử dụng Bách Vạn Nhân Đồ, nhưng đám hung thú sát khí cũng có thể ‘ngửi’ ra được nó.
Mặc cho hung thú đầu lĩnh nọ kêu gọi tới mức nào, cũng không có hung thú sát khí nào dám tới gần nó nửa bước.
Hai chân Vũ La thình lình giậm mạnh, cát dưới chân hắn chìm xuống tới mức chắc chắn, Vũ La bay vọt lên không, để lại trên mặt cát một cái hố lớn.
Thân hình Vũ La giữa không trung giống như chim ưng vồ mồi, hai tay hắn giang rộng, đánh xuống một quyền.
Quyền của Vũ La đánh trúng lưng hung thú sát khí nọ, hào quang màu Đỏ sẫm bạo phát ầm ầm, Lực lượng của Kỳ Lân Tý dễ dàng đánh tan tác hung thú sát khí kia.
Trong khoảnh khắc hung thú sát khí kia tan thành tro bụi, một đốm quý hỏa giống như đom đóm từ thân thể nó bay ra, phiêu hốt bay vào sâu trong Ma Lạc Uyên.
Vũ La mừng rỡ như điên, hắn muốn nghiệm chứng chính là chuyện này.
Đốm quỷ hỏa nhìn qua không có gì là nổi bật kia, chính là sản vật trân quý nhất của Ma Lạc Uyên: Mệnh Tủy.
Vũ La vung tay lên, một cỗ linh nguyên bay ra chộp lấy đốm quý hỏa này, thu về trước mặt mình, Mệnh Tủy cũng không nóng nảy, bị nhốt trong linh nguyên cũng yên tĩnh vô cùng, chỉ lặng lẽ bay tới, bị kết giới linh nguyên hất ngược trở về, đổi sang phương hướng khác, lại bị hất trở về.
Quỷ hỏa xanh lục này chia làm hai tầng trong ngoài, tầng ngoài có màu sẫm hơn một chút, tầng trong chỉ bằng một nửa tầng ngoài, màu sắc nhợt nhạt hơn, Nếu quan sát kỹ, có thể thấy tầng trong quý hỏa thật ra là vô số điểm sáng màu lục nhạt rất nhỏ tụ tập lại mà thành, không phải là lửa thật.
Vũ La hết sức cẩn thận lấy ra một chiếc bình ngọc, thu Mệnh Tủy này vào trong. Tuy rằng Mệnh Tủy này chỉ to bằng trứng chim câu, nhưng đã có phẩm chất rất khá trong số những Mệnh Tủy từng thu thập được trong Ma Lạc Uyên.
Sau khi Vũ La lấy được Bách Vạn Nhân Đồ, có cảm giác như giữa mình và Ma Lạc Uyên giảm đi một tầng ngăn cách. Dường như sát khí ngưng trọng nơi này không còn ảnh hưởng tới hắn chút nào nữa. Hắn ở trong này hoạt động tu luyện cũng như cá gặp nước, không có gì khác với bên ngoài.