Ba giờ sáng, trong phòng ngủ, Phó Tư Minh ngồi trên giường nhìn chăm chú vào bóng đêm ngoài cửa sổ.
Cậu cũng không biết mình lấy thân phận gì để hỏi ra câu đó nữa.
Khi Phó Ngọc Trình nói ra câu ‘cô ấy là bạn gái chú’, cậu đã có tâm tình thế nào nhỉ?
Quả nhiên đúng như suy đoán của cậu. Từ khi bắt đầu thấy Tưởng Đồng bước vào chiếc xe đó, cho tới chiếc vòng cô đeo trên cổ, tất cả đều khiến cho cậu cảm thấy giữa Tưởng Đồng và Phó Ngọc Trình có mối quan hệ nào đó.
Nhưng Phó Tư Minh không thể ngờ được bọn họ vậy mà lại là tình nhân.
Từ khi được Phó Ngọc Trình mang về tới nay, cậu chưa từng nghe chú ấy có bạn gái, từng có, nhưng Phó Tư Mình chưa từng gặp mặt. Chỉ là nghe nói thời điểm Phó Ngọc Trình trở về tiếp nhận công việc gia đình thì hai người chia tay.
Phó Tư Minh từng hỏi Phó Ngọc Trình vì sao lại chia tay. Khi đó cậu còn nhỏ, Phó Ngọc Trình cho là trẻ con hay tò mò nên cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói khi đó ai cũng bận rộn, mà không ai bằng lòng từ bỏ công việc của mình vì đối phương, nên cả hai đành chia tay. Từ đó về sau cũng không nghe thấy Phó Ngọc Trình có bạn gái nào nữa.
Vậy mà bây giờ Phó Ngọc Trình lại nói Tưởng Đồng là bạn gái mình, còn nói đã chủ động theo đuổi Tưởng Đồng.
Cậu và Tưởng Đồng bằng tuổi, so ra còn hơn cô có vài tháng. Sao chú cậu và Tưởng Đồng lại có thể hẹn hò với nhau, Phó Tư Minh không thể hiểu nổi. Trong ký ức của cậu, Tưởng Đồng vẫn là cô bé luôn đi theo phía sau gọi cậu là ‘anh Triệt Triệt’.
Sao bây giờ bỗng nhiên lại trở thành bạn gái của chú cậu rồi.
Làm sao có thể có thay đổi lớn thế này chứ? Cậu ngã xuống giường, nâng tay che kín hai mắt của mình.
______
Bình minh ngày xuân đến sớm, khi Tưởng Đồng tỉnh giấc, ánh sáng bên ngoài đã xuyên qua bức màn chiếu vào trong phòng ngủ.
Cô chớp mắt, định thử xoay người, lại phát hiện mình không thể động đậy được.
“Tỉnh rồi à?”
Cô vừa cử động thì anh đã tỉnh.
“Phó tiên sinh?” Cô lại thử cử động, cả người anh dán sát vào lưng cô, cách lớp váy ngủ mỏng có thể cảm giác được vùng ngực ấm nóng của anh.
Phó Ngọc Trình không nói chuyện, chỉ “ừm” một tiếng, cũng không có ý định buông cô ra. Cánh tay anh ôm lấy cô, bàn tay mò lên phía trước nắm lấy ngực cô. Ừm… đúng là ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng.
(Ôn hương nhuyễn ngọc []: “Nhuyễn” []: Dịu dàng ; “Ngọc” [], “Hương” []: cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp – Theo tr.a tuân công cụ đại toàn)
Tưởng Đồng kéo tay anh một cái, ” Anh… không định dậy sao?”
Phó Ngọc Trình lại “ừm” một tiếng, hai mắt từ từ nhắm lại, không nhúc nhích.
Đưa lưng về phía anh nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô mím môi, giữ lấy bàn tay ở trước ngực mình, “Em phải dậy nấu bữa sáng rồi…”
Lúc này Phó Ngọc Trình mới mở mắt ra, bắt lấy tay của cô nhéo một cái.
“Em còn nhớ rõ tối qua anh nói gì không?”
Tưởng Đồng không hé răng, cô đâu chỉ nhớ rõ, mà phải là ấn tượng sâu sắc.
“Quay lại đây.”
“Anh xem xem mắt có sưng lên không.” Anh lại nói.
Tưởng Đồng không nhúc nhích, anh bèn nắm lấy bả vai cô xoay cô lại.
Vừa lật người sang, Tưởng Đồng liền che mặt mình. Tối hôm qua nói vậy với anh, bây giờ nhớ lại cô xấu hổ muốn chết.
Phó Ngọc Trình cầm lấy cổ tay của cô kéo xuống, giọng nói lười nhác: “Mở mắt nào.”
Cô mở mắt, chỉ liếc mắt nhìn anh một cái rồi lại nhắm chặt mắt. Phó Ngọc Trình duỗi tay xoa mắt cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt, không nói lời nào, chỉ là vuốt nhẹ. Một lúc sau, anh mới buông tay, thở dài một tiếng.
Tưởng Đồng hơi ngạc nhiên, không hiểu tại sao anh lại thở dài, bèn mở mắt nhìn thẳng vào anh.
Anh lẳng lặng nhìn cô, lát sau mới mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng, “Lúc trước là anh sai, lỗi ở anh… Sau này đừng chịu đựng nữa.” Anh đưa tay xoa nhẹ mặt cô, vén mấy sợi tóc trên mặt cô ra sau.
Tưởng Đồng nhìn anh, không nói gì. Cô vươn tay tới, anh nghiêng đầu về phía tay cô, bàn tay mềm mại xoa nhẹ trên mặt anh.
“Sau này nếu lại khó chịu, thì phải nói với anh.”
Tưởng Đồng vẫn không lên tiếng, vuốt ve hai má rồi đến cằm anh, cảm giác có thứ chọc vào lòng bàn tay mình.
Cô nghĩ, nên cạo râu rồi.
Anh nhìn Tưởng Đồng, lại nói, “Có nghe thấy không hả?”
Cô gật gật đầu, vẫn lặng thinh.
Phó Ngọc Trình cười cười, lại nắm lấy mặt cô, lay lay, “Ngày thường luôn nghe lời vậy mà… tối hôm qua em lấy đâu ra lá gan đó vậy?”
Phó Ngọc Trình tiến sát lại gần cô, giọng nói theo xoang mũi phát ra trầm thấp có lực, “Hử?”
Anh nhìn Tưởng Đồng, cười, “Bé con, chỉ biết mượn rượu làm loạn.”
“Sau này không uống nữa…” Tưởng Đồng nhẹ giọng nói.
Phó Ngọc Trình ‘hừ’ một tiếng, buông cô ra, xoay người rời giường. Anh chỉ mặc quần ngủ, không mặc áo, ở trần đi vào phòng tắm rửa mặt.
Thảo nào ngực anh lại nóng như vậy, Tưởng Đồng nghĩ.
“Tưởng Đồng, dao cạo râu của anh đâu?”
Anh ở trong phòng tắm gọi cô, Tưởng Đồng lên tiếng, rồi rời giường đi tìm dao cạo râu cho anh.