Tiên Sinh Đến Từ 1930 – Chương 88 Truyền kỳ (Hoàn chính văn) – Botruyen
  •  Avatar
  • 46 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Sinh Đến Từ 1930 - Chương 88 Truyền kỳ (Hoàn chính văn)

Edit: Dờ

Thời gian không đợi người, Kim Thế An kia đang bị thời gian kìm kẹp, e rằng cũng sẽ không chờ bọn họ.

Thế An và Bạch Dương lập tức bay đến Los Angeles. Đêm trước khi đi, bọn họ cẩn thận hỏi bệnh viện đại học California rằng có ai là Kim Thế An lão tiên sinh không.

Bệnh viện trả lời rất quả quyết: “Chúng tôi không thể cung cấp thông tin riêng tư của người bệnh, xin hãy nói thân phận của các vị trước ạ.”

Bọn họ nào có thân phận gì, Thế An đành phải nhận bối phận con cháu, “Tôi là cháu trai của ông ấy.”

Bệnh viện đương nhiên không tin, từ chối cho câu trả lời.

Rốt cuộc tiền giải quyết mọi chuyện, bọn họ tìm đến chủ nhiệm Hoàng lúc trước, đồng ý hậu tạ số tiền lớn, chủ nhiệm Hoàng gọi điện lại: “Tôi tra rồi, mấy năm gần đây không có ai tên tuổi như vậy trong bệnh viện cả.”

Tất cả đều thấy ngoài dự kiến, Thế An hỏi: “Có người Hoa không? Tuổi rất lớn, có thể đã quá trăm tuổi.”

Lần này chủ nhiệm Hoàng sảng khoái đáp: “Này thì có, tên là Kim Cầu Nhạc. Các cậu muốn gặp thì nhanh lên, ông cụ vừa ngừng dịch vụ chăm sóc cuối đời.”

Đúng cũng tốt, không đúng cũng được, bọn họ nhất định phải gặp một lần.

Ở Beverly Hills, bọn họ gặp được Kim Cầu Nhạc.

Vừa vào cửa, Thế An đã giật mình, từ bên ngoài nhìn vào thì khu nhà cao cấp này không khác gì những kiến trúc khác của Beverly Hills, nhưng nội thất bài trí bên trong thì giống y như đúc Kim công quán trong quá khứ.

Hắn đi theo quản gia vào nhà, càng đi càng hiểu ra, gian ngoài sắp xếp dựa theo Kim công quán, lầu hai lại sắp đặt trên cơ sở căn tiểu trạch phố Dung Trang.

Thế An dừng chân cạnh một bức vẽ than chì bên cửa sổ, năm ấy trong nhà hắn cũng treo một bức tranh y hệt như vậy, tranh của Lý Thiết Phu, bên cạnh cũng là một bài thơ viết bằng tiếng Anh: “Stopping by Woods on a Snowy Evening”.

Dừng Chân ven Rừng một Chiều Tuyết Xuống.

Lúc ấy hắn mời Lý Thiết Phu về nhà, nói tới đoạn hứng thú, Lý Thiết Phu tức cảnh họa tranh, vẽ ra bức tranh này.

Lộ Sinh rất thích, vẫn luôn treo trên tường.

Không cần hỏi, hắn đã có câu trả lời. Chủ nhân của căn nhà này chính là Kim Thế An, nhưng không rõ vì sao cậu ấy lại sửa tên.

Kim Cầu Nhạc đã hơn trăm tuổi, mặt đầy những nếp nhăn và vết nám, răng rơi rụng hết, ánh mắt lại rất sáng rõ. Hắn thấy Thế An và Bạch Dương tới thì khó nhọc nở một nụ cười.

Thế An im lặng nhìn gương mặt già nua này, đây là mình của quá khứ, chỉ không biết cậu ấy đã từng trải qua những sương gió gì.

Kim Cầu Nhạc nhìn thấy họ thì run rẩy vươn tay, Bạch Dương và Thế An vội vàng bước lên đỡ lấy.

Kim Cầu Nhạc nhìn chăm chú Thế An, nhìn hồi lâu rồi nước mắt dần trào ra, miệng thì thào không ngừng.

Thế An lại gần nghe, mới nghe thấy hắn nói:
Thế An nắm tay cậu đi đến bên bàn đọc sách, trầm ngâm một lát rồi mài mực hạ bút.

Bạch Dương nhìn thấy hắn viết bốn chữ: Sanh khánh đồng âm.

“Nghĩa là gì?”

“Cổ chung tương tương, Hoài thủy thang thang, thục nhân quân tử, Hoài duẫn bất vong. Cổ sắt cổ cầm, sanh khánh đồng âm.” Thế An viết chữ lối Tiểu Khải lên góc, “Đây là những câu từ trong Tiểu Nhã – Kinh Thi. Ân huệ tổ tiên, khắc ghi suốt đời, chỉ mong chúng ta sống thật tốt, đừng phụ lòng một bầu nhiệt huyết chí khí của họ.”

– —- Cổ chung tương tương, Hoài thủy thang thang, thục nhân quân tử, Hoài duẫn bất vong.

Mùa xuân lại đến rồi.

Thế An và Bạch Dương cùng thả bước trên Sư Tử Sơn, lại lên Duyệt Giang Lâu, tình cũ như xưa, cảnh xuân như mới. Hai người nắm tay nhau nhớ đến lần đầu tới đây, tựa vào lan can ngắm sông, trong lòng cả hai đều tràn ngập nhu tình, cũng là vô vàn xúc động.

Hùng cứ Chung Sơn, rồng cuộn thành đá, mười triều cố đô, phong tư lưu luyến. Phóng mắt nhìn về nơi xa, núi xanh ngút ngàn dệt thành vải gấm, sông trôi ngàn dặm, người xe như nước.

Ở nơi mà họ biết, ở nơi mà họ không biết, ở thời điểm họ hay, ở thời điểm họ không hay, thành phố này đã từng trải qua trăng của Giang Nam, gió của Tần Hoài, môi son đẫm rượu, điểm trang thấm lệ, máu thịt bách tính, khói lửa súng đạn.

Mà Thế An và Bạch Dương đều biết rằng, giữa nơi non xanh nước biếc này là những tấm lòng trung thành đang say ngủ, có những hồn thiêng đang ẩn giấu. Là bao nhiêu người đã tự cắt đứt mọi tương tư, bỏ lại gia đình, sinh ly tử biệt, mới có được ngày hôm nay, mới có được bao truyền kỳ lãng mạn mới tiếp tục sinh ra ở thành phố này.

Kim Lăng thi ý lả lướt yêu kiều, cũng thật vang dội, từ sáu triều đại về trước mà kéo dài đến vĩnh hằng.

Sẽ mãi có những người ở trong thành phố này mà hận, mà yêu, mà sống, mà chết, mà biệt ly, mà trùng phùng.

Nam Kinh vẫn tĩnh lặng ở nơi đây, như núi như sông, như ngâm nga lại như trút bầu tâm sự. Thời gian không bao giờ dừng lại vì bất kỳ ai, nhưng trí nhớ của con người thì sẽ không bị chôn vùi khi xuân đi thu đến.

Thời gian đã khắc lên tay họ một sợi tơ hồng mà người ta không nhìn thấy.

Nước sông xuân ấm áp, hồng nhạn xa xa trải thành hàng, đó là những cánh nhạn sớm nhận ra xuân tới, tung cánh trời cao, bay lên những tầng mây.

“Kim Thế An, có chim nhạn kìa.”

Đúng vậy, nhạn bay đi sẽ lại bay về. Xuân đi rồi, còn vô số những mùa xuân. Bọn họ ở nơi đây nắm tay nhau, lòng bàn tay là tơ hồng vương vấn cả một đời, sợi tơ này đã gắn kết kỳ tích tám mươi năm, giống như tơ nhện chăng dưới ánh nắng trong veo, giống như vạn dặm tơ tình trên cõi đời này, được thời gian dệt thành những câu chuyện kéo dài đến không ngừng.

Là những câu chuyện tình yêu vĩnh viễn không kết thúc được khắc ghi vào thành phố này.

—- Hoàn chính văn —-

Dờ: Vật xong bộ này rồi huhu, lượng câu từ và ý nghĩa của nó có lẽ là hơn con số 88 chương nhiều lắm, đôi lúc nản ghê nơi muốn drop cho xong vì khó edit quá, toàn chữ nghĩa văn chương, tôi lại mang tiếng là editor dốt văn nữa lol. Cuối cùng lại kiên trì vì một niềm u mê quá khổng lồ.

Người khác thì tôi không biết, nhưng tôi vì bộ truyện này mà yêu một thành phố rồi, muốn viết 10 nghìn chữ để review + PR truyện mà thui chột ngôn ngữ quá, đành thôi ;^;

Tiếp theo sẽ là phần phiên ngoại ngọt chảy nước của các cặp đôi cẩu nam nam cẩu nữ nữ =))))

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.