Tiên Sinh Đến Từ 1930 – Chương 84 Kim cương – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Sinh Đến Từ 1930 - Chương 84 Kim cương

Edit: Dờ

Máy bay hạ cánh, Lý Niệm được đưa đến bệnh viện Hoa Sơn, không kịp chuyển đến Nam Kinh. Trên đường đến viện, Lý Niệm không tỉnh táo lắm, vẫn luôn hỏi “Chung Việt đâu?”

Bạch Dương chưa bao giờ thấy anh gọi Chung Việt thân mật đến vậy, vừa sợ hãi vừa sốt ruột, khóc thút thít nói: “Tiểu Chung đến ngay bây giờ đây”.

Lý Niệm ngất giữa đường, sau đó cũng không tỉnh lại, một chiếc hộp dính máu rơi ra từ trong tay anh, Thế An nhận ra đó là viên kim cương Lý Niệm muốn tặng cho Chung Việt.

– — Bạch Dương cũng vậy, Thế An và Trịnh Mỹ Dung cũng thế, bọn họ luôn cảm thấy Lý Niệm một ngày hút ba bao thuốc, nếu một ngày nào đó chết thì cũng chết vì ung thư phổi.

Một câu “ung thư gan” của bác sĩ khiến ba người đều sửng sốt tại chỗ. Ai cũng nghĩ bác sĩ chẩn sai bệnh rồi, bác sĩ buồn bực nói: “Sao mà sai được, các cô cậu tự xem kết quả chụp đi, ung thư gan giai đoạn cuối rất đau đớn, có lẽ là cậu ấy muốn hút thuốc giảm đau.”

Nói xong, bác sĩ lại nhìn bọn họ: “Không có người nhà sao?”

“Chúng tôi đều là bạn của cậu ấy.”

“Không có ai là người nhà?”

Mọi người đều không thể đáp. Thế An nói: “Chúng tôi chính là người nhà của cậu ấy, tổn phí gì cứ tính cho chúng tôi là được.”

Bạch Dương đi đón Chung Việt, Trịnh Mỹ Dung đứng trên hành lang khổ sở cúi đầu, Thế An đến bên cạnh chị, khẽ vỗ bả vai Trịnh Mỹ Dung.

“Đều do tôi, tôi phải sớm nói cho cậu biết mới phải.” Trịnh Mỹ Dung nói xong lại chảy nước mắt. An Long rốt cuộc là vấp phải vận xui gì, hết người này tới người kia ngã xuống.

“Cô biết từ sớm?”

“…….Cũng không có sớm, mới tháng trước.”

Tháng trước, Trịnh Mỹ Dung mang Hân Hân đến bệnh viện Nhân dân khám sức khỏe. Hân Hân mười tuổi, rất tự lập, bình thường đến trường đều tự đi, cũng không biết trong trường đã bị bạn học nào nói xấu, Hân Hân về nhà với khuôn mặt xanh xanh tím tím. Trịnh Mỹ Dung không hỏi bé phải trái đúng sai thế nào, chỉ giáo huấn một chút. Hân Hân tủi thân bật khóc, vừa mếu máo vừa nói, mẹ, mẹ không ở bên con, họp phụ huynh cũng không tới, bạn bè đều bảo con là con hoang.

Trịnh Mỹ Dung đau lòng, “Mẹ sai rồi, ngày mai mẹ dẫn con ra ngoài chơi nhé.”

Bạch Dương nắm lấy tay cậu: “Tiểu Chung, bệnh viện Hoa Sơn giỏi lắm, nhất định có thể chữa khỏi, cậu đừng lo.”

Chung Việt vẫn lạnh lùng như cũ, thân thể như bị đông cứng trong tuyết, khẽ đáp lại, “Ừ.”

Lúc bọn họ tới bệnh viện thì trời đã về khuya.

Thế An và Trịnh Mỹ Dung ngồi chờ trong phòng khách, thấy Chung Việt đi vào thì đứng dậy.

Chung Việt không nói một câu, chỉ nhìn chằm chằm Kim Thế An.

Thế An chậm rãi nói: “Còn đang hội chẩn, tạm thời có thể hơi khó khăn. Chúng tôi đang nghĩ cách.”

Con ngươi trong mắt Chung Việt tối lại, cậu nhìn Trịnh Mỹ Dung, chị cuống quýt lau nước mắt trên mặt, đã muộn rồi.

“Anh ấy đâu?” Chung Việt hỏi.

“Trong phòng bệnh.”

“Tôi muốn gặp anh ấy.”

Bọn họ đều sợ Chung Việt làm ra chuyện điên rồ, sờ soạng toàn thân Chung Việt xem có đem theo cái gì không, Chung Việt không nhúc nhích mặc cho bọn họ khám người. Y tá và bác sĩ dẫn Chung Việt đi thay quần áo rồi cùng vào phòng ICU.

Thế An đứng ở cửa, đưa cho Chung Việt một chiếc hộp nhỏ, “Lý tổng muốn tặng cho cậu, cậu cầm lấy đi.” Lại nói tiếp: “Vốn dĩ anh ta muốn xin nghỉ tĩnh dưỡng, là do chúng tôi sơ suất, khiến anh ta bị chậm trễ.”

Chung Việt chẳng nhìn kỹ, chỉ lạnh lùng nhận lấy chiếc hộp rồi cúi đầu đi vào phòng bệnh.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Lý Niệm, không nói một lời, suốt cả đêm không khóc không nháo loạn, giống như một con búp bé xinh đẹp đặt ở đó, khuôn mặt không có sắc máu, cũng không có biểu cảm.

Ba người bên ngoài không dám đi, thay phiên đứng trước cửa. Bọn họ đều nghĩ, Lý Niệm bình thường thích ầm ĩ, miệng lưỡi độc địa, làm việc vô cùng hạ lưu, đê tiện đến chảy nước —- người ta đều nói tai họa sống ngàn năm, sao lại có thể chết được. Ít nhất cũng nể tình phần đức hạnh khuyết thiếu của anh ta mà cho sống vài năm đi chứ?

Hoặc là nể mặt tình cảm của Chung Việt cũng được! Lý Niệm nợ Chung Việt một tình yêu cả đời, sao lại có thể chết được, thực sự khiến người ta hận đến rơi lệ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.