Tiên Sinh Đến Từ 1930 – Chương 82 Tơ hồng – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Sinh Đến Từ 1930 - Chương 82 Tơ hồng

Edit: Dờ

Một ngày trôi qua rất nhanh, Kim Thế An liều mạng học thuộc lòng tờ giấy lớn ba người chép cho hắn. Bạch Dương hỏi đi hỏi lại:

“Nhớ kỹ hết chưa?”

“Nhớ rồi, không quên được đâu.”

“Điều kiện lúc đánh giặc rất kém, đừng tiếc tiêu tiền, cứ chăm sóc bản thân cho tử tế.” Trịnh Mỹ Dung đứng cạnh nói.

“Đương nhiên, em lên sĩ quan rồi chị, sẽ có người hiếu kính.”

Lý Niệm không nói gì, chỉ hút thuốc.

Anh nhìn Kim Thế An, cứ cảm thấy hắn đang giấu giếm điều gì. Anh thoáng cảm nhận được, có lẽ Kim Thế An sẽ không trở về. Lý Niệm không muốn đối mặt, chỉ đi ra ban công hút từng điếu thuốc.

“Chăm thay quần áo trong, tôi xem tư liệu thấy lính tráng hay bị bệnh ngoài da.” Trịnh Mỹ Dung còn chưa chịu ngừng.

“Em biết rồi chị Dung, chị sắp thành mẹ em rồi đấy.” Thế An toét miệng cười.

Tất cả mọi người đều không lên tiếng nữa, cùng nhìn nhau. Thế An gãi đầu nằm lại về giường.

Đồng hồ đã điểm mười hai giờ.

Trịnh Mỹ Dung cảm thấy vô cùng chua xót, chị bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, chỉ nghe thấy tiếng chị xin thuốc Lý Niệm.

Trong phòng, Bạch Dương ngồi xuống, Thế An nhìn cậu một cái, mất tự nhiên nói: “Cậu đừng có dính vào tôi, đm buồn nôn.”

Bạch Dương kiên trì: “Tôi muốn anh ấy tỉnh lại liền nhìn thấy tôi.”

Kim Thế An chột dạ, nhắm mắt không nói nữa, im lặng chờ thời gian mang hắn đi. Bạch Dương lại khẽ hỏi: “Kim Thế An, chúng ta còn có thể gặp lại không?”

Thế An không hiểu ý cậu, chỉ gật bừa: “Đương nhiên, tôi đi rồi anh ta sẽ về.”

Bạch Dương còn thật sự nghiêm túc: “Tôi nói tôi và anh kìa, liệu còn có thể gặp lại không?”

Bóng đêm tĩnh lặng, bầu trời đầy sao, giống như hàng ngàn vạn những viên ngọc đang tỏa ánh sáng thắp bầu trời đêm, càng khiến cho vô hạn ánh sao lọt vào căn phòng.

Thế An mở mắt, cong khóe miệng, “Nếu có duyên, tám mươi năm sau sẽ gặp lại.”

Bạch Dương khẽ vùng vẫy, rồi cũng ôm chặt lấy Thế An.

“Kim Thế An, tên khốn nạn nhà anh!”

“Khốn nạn, tôi là đồ khốn nạn.”

Bạch Dương vỗ mạnh vào người hắn, “Anh đi đâu vậy? Đồ chó má!”

Thế An gắt gao ôm chặt lấy cậu, hồi lâu không nói nên lời, chỉ nhẹ giọng gọi cậu: “Dương Dương, Dương Dương của tôi.”

Bạch Dương nghe hắn gọi, rốt cuộc không nhịn được mà nhào vào ngực hắn, lớn tiếng gào khóc.

Thế An hôn lên tóc cậu: “Đừng khóc, nghe lời, tôi ở đây, sẽ không bao giờ đi nữa.”

Bạch Dương ngấn lệ, mông lung ngẩng đầu nhìn hắn, “Em thật sự đã nghĩ anh không còn mạng trở về.”

Thế An hôn lên hai mắt đẫm lệ của cậu, nắm tay cậu đặt lên ngực hắn, “Không phải đã nói rồi sao, em chính là mạng của tôi.”

– — Cậu thật sự là mạng của hắn.

Hắn đã đi trong màn đêm kia bằng cách nào? Hắn trả lại thân xác cho người thanh niên, chỉ cảm thấy cuồng phong đã cuốn mình đi, trôi dạt xung quanh, vô số những hồi ức xoay vòng bên người hắn như một chiếc đèn kéo quân, xoay tới cuối cùng, tất cả đều là một khuôn mặt rất quen thuộc.

Thế An muốn vươn tay bắt lấy, xung quanh lại là một mảng tăm tối.

Trong bóng tối lạnh như băng, giống như trôi dạt trong nước, lại như ngâm mình trong lửa thiêu. Chỉ có một sợi ánh sáng chập chờn chớp tắt xoay quanh trước mắt hắn, dắt tay hắn từng bước tiến lên phía trước.

“Kim Thế An, đường sinh mệnh của em và anh có thể liền thành một sợi này.”

Trong cơn thảng thốt, hắn không ngừng nhớ tới những lời này. Là ai đã nói? Không nhớ ra, hắn muốn đi gặp ai? Không biết.

Dường như hắn đã ở trong bóng tối rất nhiều năm, đuổi theo sợi sáng kia, bất kể làm thế nào cũng không thể khiến nó tuột khỏi lòng bàn tay.

Hắn đuổi theo trong cơn hỗn độn, lại nghe thấy có người đang khóc bên tai hắn, lớn tiếng gào lên.

…….Đây là Dương Dương của tôi, hắn thầm nghĩ, tôi muốn đi gặp em ấy, em ấy là mạng của tôi.

– ——————————-

Bạch Vân Thi: Tanker mở khóa kỹ năng mới: Hồi sinh đồng đội.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.