Edit: Dờ
Mấy ngày trước, Thế An chuyển đến căn hộ nhỏ của Bạch Dương. Bạch Dương không nghĩ đồ đạc của hắn ít như vậy, một vali xách tay là xong chuyện.
“Anh chỉ có ngần này đồ đạc?”
Thế An mỉm cười mở tay ra, “Bây giờ tôi trắng tay, chỉ có em thôi.”
Bạch Dương nhảy vào lồng ngực hắn, “Có em còn chưa đủ sao!?”
Đương nhiên là đủ. Bọn họ có lẫn nhau, chính là có toàn bộ thế giới.
Thế An nhìn tấm poster hình Minami Kotori cực lớn trên đầu giường Bạch Dương, bên trên có rất nhiều hình vẽ và chữ viết:
“Kotori-chan phù hộ cho mình hôm nay quay phim thuận lợi”.
“Kotori-chan ban cho mình dũng khí”.
“Thần Kotori phù hộ cho Kim Thế An thu phục được cha của anh ấy”.
“Lập flag, nếu bố mình đồng ý thì sẽ mua một trăm album limited”.
Còn có một vài kaomoji và chữ tiếng Nhật tiếng Anh linh tinh.
Bạch Dương thấy hơi ngượng, đây là góc trời nhỏ của riêng cậu, cho tới giờ chưa từng nghĩ có một ngày Thế An sẽ đến đây ở. Mỗi khi khó khăn, cậu thường về nhà bái lạy Minami Kotori của cậu.
Minami Kotori cười rực rỡ trên tấm poster, giống như thực sự có thể ban cho người ta tình yêu và dũng khí vô hạn.
Bạch Dương dán người lên tường như con bạch tuộc, che khuất tấm poster, “Không dán cái này nữa, anh viết cho em bức thư pháp để em treo lên.”
Thế An túm cậu vào lòng, nhìn quanh bốn bức tường, “Giữ lại cô nương hình vẽ của em đi, nhìn em quý như trân bảo vậy. Treo gần hai năm rồi phải không?” Hắn nhìn sang tường trống phía đối diện, “Chữ có thể treo ở đối diện.”
Bạch Dương nũng nịu trong lòng hắn, “Viết chữ gì? Viết chữ song hỷ thật lớn cho rồi.”
Thế An cười nắm lấy tay cậu, bỗng nhiên nhớ lại lúc Bạch Dương đi casting phim của Tang Viện Triều, hắn ở nhà viết chữ rải khắp sàn. Phú quý phúc trạch, hậu ngô chi sinh, bần tiện ưu thích, ngọc nhữ vu thành.
Bọn họ đã từng phú quý phúc trạch, cuối cùng cũng có ngày ngọc nhữ vu thành.
Bạch Dương biết hiện tại An Long đang thiếu hụt tài chính, cậu cũng rất muốn giúp, nhưng trừ việc cố gắng đóng phim cho tốt rồi hy vọng doanh thu cao ra thì Bạch Dương không biết mình còn có thể làm gì.
Bây giờ nhận hoạt động hoặc quảng cáo đều là hạ sách, bởi vì điện ảnh là số một rồi.
Bạch Dương vắt hết óc, nghĩ ngợi đến xót cả ruột, cuối cùng vẫn dùng cách không có tiền đồ nhất chính là xin bố đại pháp. Bạch Dương gọi điện thoại cho bố cậu.
“Bố, trong nhà còn bao nhiêu tiền.”
Bạch Phú Cường không ngờ con trai ông gọi điện thoại về lại là đòi tiền, nhưng biết con trai muốn tiền, ông lại hơi vui vẻ.
Bạch Dương từ nhỏ đã rất độc lập, tuy rằng không quá thông minh nhưng rất ít khi xin bố mẹ, thích gì đều tự mình tìm cách mua được. Lúc học cấp hai cậu thích một chiếc MP3, nghỉ hè lẳng lặng chạy tới Vô Tích làm diễn viên, bố cậu tức giận đến nỗi đánh cậu mấy trận.
Đánh thì đánh, nghỉ hè năm ấy Bạch Phú Cường vẫn mang con trai đi Thượng Hải chơi một chuyến.
Con trai có tiền đồ, ông đương nhiên là vui mừng, nay cậu biết nhớ nhà, ông rất vui vẻ. Thân làm cha mẹ, lòng có bao nhiêu vướng mắc thì cũng không chấp nhặt với con cái.
“Mày cần bao nhiêu?” Bạch Phú Cường hỏi.
Bạch Dương quanh co: “……..Có bao nhiêu?”
Bạch Phú Cường nghiêm giọng: “Mày cần nhiều tiền như thế làm gì?”
Bạch Dương vừa nghe giọng điệu nghiêm túc của bố cậu thì bắt đầu sợ: “Con, con có một người bạn, bây giờ đang thiếu tiền. Bố cho con vay trước, sang năm phim của con bán được vé, con trả bố gấp 10 lần.”
Thế An càng thêm xấu hổ, thầm nghĩ Bạch Phú Cường và con trai ông đúng là thiển cận có di truyền, mắng con trai là tạp chủng, há chẳng phải mắng luôn chính mình?
Bạch Dương rốt cuộc chịu ở lại. Thế An lái xe đưa Bạch Phú Cường đến ga tàu cao tốc.
Dọc đường hai người không nói chuyện, Thế An không tiện nhiều lời, Bạch Phú Cường lại càng không muốn nói. Tới nhà ga, Bạch Phú Cường không xuống xe, Thế An đương nhiên cũng không dám giục, chỉ thành khẩn nhìn nhạc phụ đại nhân của hắn.
Bạch Phú Cường nhìn hắn hồi lâu, buông tiếng thở thật dài.
Ông lấy một chiếc hộp bọc vải đỏ trong túi áo ra, ném cho Kim Thế An.
Thế An bắt lấy mở ra xem, bên trong là một chiếc vòng cổ bằng vàng và một vòng tay ngọc. Vòng cổ không lớn, vòng tay cũng chỉ là cỡ thường, hai món trang sức đều hơi ám màu, hiển nhiên là đã nhiều năm.
“Là của mẹ nó.” Bạch Phú Cường bình tĩnh, “Vốn định đưa cho con dâu làm quà gặp mặt.”
Thế An vừa mừng vừa sợ, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, ngoài cửa người xe tấp nập, hắn cũng không tiện lập tức xuống xe hành đại lễ cho nhạc phụ đại nhân.
Do dự một lát, ngàn vạn câu từ xoay chuyển trong lòng, cuối cùng lại chẳng thể nói nên lời.
Bạch Phú Cường nhìn hắn: “Nếu cậu đối xử với Dương có chút gì không tốt, tôi sẽ lột da rút gân cậu.”
“Vâng, vâng.”
“Tương tự, nếu nó làm gì có lỗi với cậu, tôi cũng sẽ đánh chết nó.”
“Không ạ, không ạ.”
Bạch Phú Cường thở dài mở cửa xe, Thế An cũng muốn xuống xe tiễn, Bạch Phú Cường giữ hắn lại: “Đừng xuống, các cậu đều là tai to mặt lớn, làm gì cũng có người nhìn vào. Để phóng viên chụp được thì không tốt cho cậu.”
Thế An vô cùng cảm kích, càng nhiều hơn là cảm động. Bạch Phú Cường giữ hắn lại, hắn cũng liền nắm lấy tay ông: “Bố, bố yên tâm.”
“Cút nhanh, đã gọi bố rồi, đến lượt cậu được gọi sao?”
Bạch Phú Cường buông tay hắn ra, lạnh lùng xuống xe.
Thế An nhìn bóng dáng ông qua cửa kính xe, mơ hồ thấy ông vươn tay lên lau mặt.
Bạch Dương ở nhà nước mắt lưng tròng trông chờ, cửa mở, Kim Thế An một mình trở lại.
Bạch Dương dõi theo hắn, Thế An chầm chậm đi đến trước mặt cậu rồi ôm chầm lấy Bạch Dương, thật lâu sau mới buông tay, lấy chiếc hộp mà Bạch Phú Cường đưa cho hắn ra.
“…………..Là của mẹ em.” Bạch Dương gạt nước mắt.
“Bác trai nói, vốn dĩ ông ấy định giữ lại cho con dâu làm quà gặp mặt.”
Bạch Dương sững người, bỗng nhiên im lặng bật khóc. Thế An ôm cậu vào ngực, chính mình cũng kìm lòng không đặng mà rơi lệ.
Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Hai người đẫm lệ nhìn nhau, đều cảm thấy lòng mình ngọt chua xen lẫn. Bạch Dương dụi vào ngực Thế An khóc thút thít: “Kim Thế An, anh có biết vì sao em lại muốn làm minh tinh không?”
Thế An lau nước mắt cho cậu, “Vì sao?”
“Cả đời mẹ em đều rất muốn ca hát đóng phim, nhưng mà bà ấy ở đoàn văn công, cả đời không phất lên được.” Bạch Dương khóc mũi khóc dãi: “Trước khi đi bà ấy nói rằng, hy vọng em có thể trở thành một đại minh tinh.”
Mẹ của Bạch Dương có lẽ đã nhận ra con trai thực sự yêu thích điều gì, mà Bạch Dương lại nhớ như in lời mẹ dặn cả một đời.
Ngẩn người chốc lát, Bạch Dương lại nhìn Thế An: “Mẹ em nhất định không ngờ rằng em lại cưới một nàng dâu cao lớn uy vũ thế này.”
Thế An vừa tức vừa buồn cười, bế ngang Bạch Dương lên: “Tôi phải dạy dỗ lại em mới được, để em biết cái gì gọi là nàng dâu mới gả.”