Tiên Sinh Đến Từ 1930 – Chương 69 Bạch mã – Botruyen
  •  Avatar
  • 26 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Sinh Đến Từ 1930 - Chương 69 Bạch mã

Edit: Dờ

Buổi sáng ngày thứ Ba, Hải Long tổ chức cuộc họp lâm thời hội đồng cổ đông.

Vương Tĩnh Lâm không có ở đó, Kim Hải Long đắc ý. Hiển nhiên con trai và vợ trước của ông ta đã không đàm phán thành công.

Ông ta biết Vương Tĩnh Lâm đã ở Nam Kinh, nhưng vậy thì đã sao? Dù Vương Tĩnh Lâm mượn sức Kim Thế An, trong tình huống cả hai bên đều không nắm giữ quá 50% cổ phần thì phải dựa vào cổ đông bầu phiếu.

Hôm qua hai người đã tranh giành nguyên một ngày, Vương Tĩnh Lâm mua vào được 8%, ông ta thu mua được 12%.

Hai bên đều đã chào mua công khai, ai cũng không rút lui được nữa.

Ngay cả 10% Vương Tĩnh Lâm cũng không có gan xông pha, Kim Hải Long thầm thấy buồn cười. Nhưng ông ta biết người đàn bà này sẽ không dễ dàng buông tha mình như vậy. Ông ta và bà đã là vợ chồng hơn hai mươi năm, ông ta biết Vương Tĩnh Lâm nhất định sẽ đến.

Bầu không khí trong phòng họp rất nặng nề, ai cũng ôm tâm sự riêng, Trịnh Mỹ Dung chủ trì hội nghị như thường lệ: “Rất cảm ơn hôm nay các vị bớt chút thời giờ tham gia cuộc họp này, chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề quyền quản lý Hải Long…”

Kim Hải Long không muốn để ý đến chị, ông ta ngắt lời Trịnh Mỹ Dung: “Tôi nói chuyện với con trai tôi, cô chen miệng làm gì, xuống đi.”

Lác đác có tiếng cười lạnh trong đám cổ đông.

Trịnh Mỹ Dung nhíu mày, bình tĩnh lui xuống, “Vậy mời bác trai nói ạ.”

Kim Hải Long chẳng hề nhìn chị, chỉ nhìn chằm chằm con trai mình, ra vẻ hiền từ: “Con trai, mấy hôm trước là bố hiểu lầm con, nhưng chuyện con bị bệnh sao lại dối gạt bố với mẹ con?”

Lão già này nói thật khó ngửi, vừa đi lên đã phát ngôn sặc mùi hôi thối.

Thế An ngồi đối diện ông ta, bình thản đáp: “Bố, bố hiểu lầm rồi. Con khỏe lắm, không có bệnh tật gì cả.”

Cách chiếc bàn hội nghị bằng gỗ, không khí giữa hai cha con như phủ một tầng băng, sặc mùi thuốc súng.

Ngoài cửa kính thủy tinh, phóng viên đã đứng chật kín. Trịnh Mỹ Dung không ngăn lại, chuyện này muốn ngăn cũng không ngăn được. Nếu hôm nay Kim Hải Long nhất định phải gây khó dễ cho con trai thì dù chị có đuổi đám này đi thì phía dưới vẫn còn phóng viên.

Kim Hải Long hiền lành nói: “Mất trí nhớ sao lại không phải là bệnh? Bây giờ đến cả bố mà con còn không nhớ, sách vở từng học cũng không nhớ. Con nhìn bao nhiêu chú bác ngồi đây đi, đều là nhìn con từ nhỏ tới lớn, con biết được những người nào?”

Kim Thế An nhìn ông ta, rũ mắt nói: “Người ngồi thứ nhất phía bên trái, Đồ Lâm Cường, người thứ hai, Tiêu Phong, người thứ ba, Triệu Vĩ Xương, thứ tư, Mã Yến, thứ năm, Khưu Long Khởi. Bên phải, người thứ nhất, Thượng Trường Hưng, người thứ hai, Thân Trí, người thứ ba, Tiền Thục Vân, người thứ tư và thứ năm là hai người chưa tới, Ngụy Kế Xuân và Khúc Chí Học.”

Tất cả đều thầm kinh hãi, Kim Hải Long cũng hơi giật mình.

Trước kia Kim Thế An rất ít khi chào hỏi bọn họ, họp thường niên cũng chỉ hòa nhã nói chuyện vài câu. Hắn cứ tiến vào phòng họp là cúi đầu ngồi, cũng chẳng ngồi được bao lâu.

Bọn họ quen biết lẫn nhau nhưng nếu phải làm như Thế An, dưới tình huống mắt không nhìn sang hai bên mà kể chính xác được danh tính và vị trí của từng người, e là bọn họ không làm được.

Thế An giương mắt nhìn Kim Hải Long, mỉm cười: “Trí nhớ của con tốt như bố vậy, mẹ cũng nói con hiểu chuyện hơn trước rồi.”

Kim Hải Long giận đến đỏ mặt, ông ta lấy thuốc lá ra, “Mấy cái tài lanh của con có ích gì đâu, Hải Long bị con phá rối tung rối mù rồi. Con cũng nên lập gia đình, sắp ba mươi rồi đấy.”

“Thành tích doanh nghiệp năm nay của Hải Long có tăng trưởng.” Thế An nói, “Bố muốn trở về Hải Long, con hiểu. Nhưng bố đừng xuyên tạc sự thật.”

Lúc trở về, Lý Niệm ngồi trên xe vẫn còn vã mồ hôi, “Bố của con ơi, anh đúng là dám nói thật đấy, anh làm tôi sợ hú hồn.” Nói xong, anh cười: “Trận này anh xử rất đẹp, Hải Long bị bố anh gây sức ép thành như vậy, giữ lại trong tay cũng chỉ là cục nợ. Mà mẹ anh thì cũng chỉ có một đứa con trai là anh, công ty về sau vẫn là của anh thôi.”

Kim Thế An thật sự tính toán rất hoàn mỹ, Lý Niệm bội phục.

Thế An không trả lời anh.

Thí tốt giữ tướng không phải là lối đi duy nhất. Nếu hắn muốn giữ lại Hải Long thì cũng có thể trực tiếp liên minh với Vương Tĩnh Lâm mà không cần chuyển nhượng cổ phần cho bà. Nhưng nếu làm vậy, Vương Tĩnh Lâm sẽ nhúng tay vào hoạt động của An Long.

Hắn hy vọng bọn họ được tự do, dù chỉ còn hai bàn tay trắng.

Lý Niệm sẽ không hiểu được, Thế An tới với thời đại này, mượn vô số ngọn gió Đông của nguyên chủ, hiện tại hắn đã trả lại tất cả cho mẹ của cậu ta. Hắn giúp Vương Tĩnh Lâm đoạt lại Hải Long, những gì thiếu nợ đã trả lại hết.

Hắn chưa từng có ý định giả mạo thành bất kỳ ai, lại càng không muốn đột lốt một ai đó mà sống trên đời.

Những ngày về sau không còn bóng ma quá khứ. Hắn muốn yêu một người, sẽ không mượn danh kẻ khác. Giờ này phút này, hắn rốt cuộc có thể quay về làm chính mình.

Cho dù con đường phía trước còn nhiều gian nan.

– —————————-

Bạch Vân Thi:

Nhịn tới bây giờ, cuối cùng cũng được nói một câu: Kim gia gia không phải là giả mạo không có tâm, mà hắn khinh thường việc giả mạo một ai đó. Từ thời khắc hắn bước vào thời đại này, Kim gia gia đã khi nào bắt chước Tiểu Kim tổng?

Lý Niệm cuồng vọng, Trịnh Mỹ Dung làm càn, với hắn mà nói thì chẳng đáng để tâm, bởi vì vận mệnh của họ nằm trên tay hắn. Điều hắn không thể tha thứ nhất chính là bắt chước một ai đó mà đánh mất bản thân mình.

Cái gọi là hào môn quý tử, không phải người khác nói vài câu đã thổi râu trừng mắt, mà là đứng trước danh lợi vẫn có thể giữ lại cái tôi, làm chính bản thân mình.

Chuyện nhỏ không câu nệ, chuyện lớn không thua thiệt, đây mới chân chính là thanh quý.

—————————-

Dờ: Chị Bạch có trích một đoạn trong Thân cưỡi bạch mã để hình dung Kim baba trong chương này, thật sự quá hợp huhu ;;v;;

Ta cưỡi bạch mã vượt tam quan

Đổi tấm áo trắng, về Trung Nguyên

Buông bỏ Tây Lương, không người quản

Một lòng chỉ nhớ Vương Bảo Xuyến.

Thân cưỡi bạch mã – Châu Thâm:

https://www.youtube.com/watch?v=b79SuhUA66M

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.