Tiên Sinh Đến Từ 1930 – Chương 68 Mẹ con – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Sinh Đến Từ 1930 - Chương 68 Mẹ con

Edit: Dờ

Kim Thế An đoán đúng, thứ Hai sàn chứng khoán hoạt động trở lại, hai bên đều bắt đầu thu mua số lượng lớn cổ phiếu Hải Long từ tay các nhà đầu tư ngoài.

Hai bên cạnh tranh ác liệt, thậm chí đẩy giá cổ phiếu của Hải Long lên một chút.

Kim Thế An ở nhà tránh phóng viên, tới hay không tới công ty đều là chuyện thường, nhưng Trịnh Mỹ Dung thì không thể tùy ý như vậy. Chị chạy tới chạy lui bận bịu tới chập tối, có vài người vội vã tới thông báo: “Vương tổng ở Bắc Kinh quay về rồi.”

Nên tới vẫn là tới.

Vương Tĩnh Lâm ở trong văn phòng của Kim Thế An, rất có thể là đến tìm con trai nhưng không tìm thấy.

Trịnh Mỹ Dung đứng ở cửa văn phòng, hít sâu một hơi rồi gõ cửa — Cửa không đóng, Vương Tĩnh Lâm ngồi ở bàn làm việc của Kim Thế An, hai bên là hai trợ lý của bà. Thấy Trịnh Mỹ Dung đi vào, bà cũng đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng.

Trịnh Mỹ Dung còn chưa kịp mở miệng, mặt đã ăn một phát tát.

“Cô to gan thật đấy.” Vương Tĩnh Lâm hờ hững nhìn chị, “Có phải chờ cho con trai tôi chết rồi, cô vẫn còn có gan giấu tôi không?”

Trịnh Mỹ Dung bụm mặt, không nhìn Vương Tĩnh Lâm, chỉ đành bình tĩnh nói: “Xin lỗi, bác gái.”

Má bên kia của chị lập tức ăn một phát tát nữa.

“Cô có mặt mũi gọi tôi là bác gái sao.”

Trịnh Mỹ Dung không che mặt nữa, buông tay ra tùy bà đánh.

Chỉ cần Vương Tĩnh Lâm đánh mà thấy vui, có thể giữ lại Hải Long, vậy thì đánh thêm vài cái cũng chẳng sao.

Vương Tĩnh Lâm không ra tay nữa, chỉ lạnh lẽo nhìn Trịnh Mỹ Dung.

Vương Tĩnh Lâm có một nửa dòng máu dân tộc Duy Ngô Nhĩ, mặc dù tuổi đã quá nửa đời người nhưng vẫn bà vẫn muốn giữ nguyên nét đẹp thanh xuân, nhưng khuôn mặt ấy vẫn không chống lại được sự ăn mòn của thời gian, những diễm lệ mềm mại năm ấy đã trở thành nét già nua héo mòn.

Giống như rất nhiều bà vợ bị vứt bỏ khác, bà đã nhiều năm không chăm sóc chính mình, sau khi ly hôn mới lại xúng xính trang sức — Nhưng dù vậy cũng không thể níu kéo lại tuổi trẻ, liếc mắt là có thể nhìn thấy bàn tay nhô đầy khớp xương và khóe mắt nhăn nheo trùng xuống.

Nhưng nhiều năm từng trải trên thương trường lại tôi luyện cho người đàn bà này một khí chất sắc bén không thể che giấu.

Nhìn kỹ thì ánh mắt và cằm của Kim Thế An rất giống bà. Hắn đúng là biết cách lớn lên, chọn lựa những gien tốt nhất trên người cha mẹ, vóc dáng cao lớn của Kim Hải Long, nét quai hàm xinh đẹp của Vương Tĩnh Lâm.

Đôi vợ chồng này, trước đây có lẽ cũng đã từng yêu nhau.

Trịnh Mỹ Dung nhớ tới tình yêu thất bại của chính mình, hơi đồng cảm.

“Bác gái, bác hãy cứu lấy Hải Long, A Thế đã cố gắng lắm rồi.”

Vương Tĩnh Lâm lạnh lùng nhìn chị, xoay người ngồi lại ghế, “Cô cũng thật phách lối, nếu tôi không đến, có nghe được những lời này của cô không?”

“A Thế nói không muốn gây phiền phức cho bác.”

Vương Tĩnh Lâm tùy tay cầm lấy quyển sách trên bàn ném vào mặt Trịnh Mỹ Dung: “Đừng giở trò đấy nữa, há miệng ngậm miệng đều là A Thế, cô nghĩ cô là ai?”

Trịnh Mỹ Dung không tránh, trán chị bị cuốn sách bìa da dày cộp đập chảy máu, “Rất xin lỗi, Vương tổng, ngài muốn tôi nhận lỗi thế nào cũng được. Kim tổng là con trai duy nhất của ngài, Hải Long cũng là tâm huyết của ngài.”

“Cô nhận lỗi thì có tác dụng gì?” Giọng Vương Tĩnh Lâm âm u, “Kim Hải Long đã liên hệ với các cổ đông, cho dù tôi có dốc toàn lực thu mua cổ phiếu từ bên ngoài thì cũng vô ích.” Bà căm tức nhìn Trịnh Mỹ Dung, “Bây giờ cô nịnh bợ tôi ư? Hải Long cũng chẳng phải của cô, cô xem mình đã gây ra chuyện gì đi.”

“Chúng tôi đã đi thăm một số cổ đông.” Trịnh Mỹ Dung chịu đau, bình tĩnh đáp.

Vương Tĩnh Lâm im lặng thật lâu rồi hỏi: “Bây giờ nó ở đâu?”

– — Ở đâu? E là còn ở trên giường với Bạch Dương, Trịnh Mỹ Dung vừa định giải thích giúp Thế An, từ cửa đã vọng vào một giọng nói hòa nhã: “Con đang đợi mẹ.”

Cả hai đều quen thuộc với giọng nói này, Vương Tĩnh Lâm không che giấu được sự kinh ngạc, trên tay Thế An vắt chiếc áo khoác ngoài, oai phong lẫm liệt đứng ở cửa cười với mẹ hắn: “Mẹ, tối nay mời mẹ ăn một bữa cơm, được không ạ.”

Kim Thế An mời mẹ hắn dùng bữa ở nhà hàng Vân Đoan của khách sạn InterContinental Nam Kinh, đây là khách sạn có độ cao so với mực nước biển cao nhất Nam Kinh. Nhà hàng ở tầng 78, dưới ánh hoàng hôn, đưa mắt nhìn ra xa, dường như có thể ngắm hết được ngàn vạn ngọn đèn đang thắp sáng Nam Kinh, lấp ló chớp tắt trong làn sương mây giữa đêm xuân.

Mảnh đất cố đô đã bị chặt đứt long mạch trong truyền thuyết này, những vương khí bị mất đi dường như đã được bù lại trong sự cẩm tú phồn hoa, cái phồn hoa ấy giống như hoa thêu trên gấm lụa lâu năm, bởi vì quá đẹp đẽ nên thoạt nhìn có vẻ bình dị, một nét đẹp mộc mạc mà no đủ, nhưng nhìn lâu lại thấy rực rỡ rung động lòng người.

Có những người trời sinh đã vậy, sự ôn hòa nhã nhặn của họ đã thành thói quen, thể hiện trong từng cử chỉ hành động, vừa nhìn thì không cảm thấy kinh diễm, nhưng càng nhìn lâu càng thấy khuynh đảo trước khí chất trầm lắng yên tĩnh đó.

Qua hồi lâu, trà trong chén đã lạnh ngắt. Vương Tĩnh Lâm ảm đạm nói: “Mẹ muốn gặp Bạch Dương.”

Thế An mỉm cười: “Em ấy ở ngay dưới lầu, để con bảo em ấy đi lên.”

Hắn biết, dù Vương Tĩnh Lâm có chấp nhận Bạch Dương hay không thì bà cũng đã thỏa hiệp rồi. Người đàn bà này đặt chữ lợi lên đầu, Thế An thầm cảm thấy thương xót cho Kim Thế An của quá khứ.

Thế An nghĩ, người thanh niên rơi xuống nước chết trẻ ấy đã không nhìn thấy những chuyện thế này, âu cũng là ý tốt của ông trời dành cho cậu ta.

Bạch Dương ngồi trong xe dưới lầu đợi hồi lâu, Thế An bảo cậu chờ ở đây, chỉ nói: “Dù kết quả có ra sao thì em cũng phải tin tôi, đừng sợ.”

Cậu đi theo quản lý Vân Đoan lên tầng 78, Vương Tĩnh Lâm nhìn thấy cậu đi vào cũng mặc kệ, chỉ chuyên tâm uống trà.

Bạch Dương quy củ chào một tiếng, “Chào cô ạ.”

Vương Tĩnh Lâm nhịn một lúc lâu mới nói: “Vì cậu mà con tôi biến thành thế này.”

Bạch Dương cũng không nói xin lỗi, cậu chỉ đặt một hộp bánh lên bàn: “Đây là quà con đi quay phim ở Tô Châu mang về, mong cô đừng chê.”

Vương Tĩnh Lâm liếc mắt, “Làm sao cậu biết tôi đến đây, nếu là quà mang cho nó thì đừng lấy ra mượn hoa hiến Phật.”

Thế An cười, Vương Tĩnh Lâm đã đoán sai về hộp bánh này. Bạch Dương trở về rất vội vã nên chẳng mang theo gì cả, đây là hộp bánh Tiểu Mã vừa mới đi Tô Châu xách về.

Bạch Dương nghĩ rất chu đáo — Lấy lòng Vương Tĩnh Lâm là vô ích, khiến Vương Tĩnh Lâm cảm thấy cậu đối xử rất tốt với Kim Thế An mới có thể làm dịu cơn giận của bà.

Đây là chiêu cậu học được từ Tần Hoài mộng. Để cầu xin cho An Thế Tĩnh, Bạch Lộ muốn đánh động Kim Trung Minh, nhưng cậu không biếu Kim Trung Minh kim châu ngọc khí gì cả, trái lại tặng cho An Thế Tĩnh một hộp bút lông Hồ Châu mà hắn thích.

Đạo lý đều như nhau.

Vương Tĩnh Lâm hiển nhiên không dễ đối phó như Kim Trung Minh, bà không mặn không nhạt nói: “Bảo sao nó chết mê chết mệt cậu, so với Lư Kiều Tuyết thì cậu còn biết cách lấy lòng đàn ông hơn.”

Nói đến là nghiêm khắc, Thế An chỉ mỉm cười kéo Bạch Dương ngồi xuống.

Vương Tĩnh Lâm nhìn bọn họ, rồi lại nhìn hộp bánh.

Thực ra từ lúc nhìn thấy Bạch Dương, bà đã mềm lòng rồi.

Bạch Dương so với Kim Thế An của hiện tại càng giống đứa con trai trong lý tưởng của bà, ngoan ngoãn nghe lời, ngoại hình xinh đẹp động lòng người, nhìn không ra chút gì là lõi đời. Nếu Vương Tĩnh Lâm không nhìn thấy cậu trên TV, thực sự rất khó tin cậu là một minh tinh.

Vương Tĩnh Lâm cũng từng gặp Tần Nùng, bà chẳng có hảo cảm gì với cô. Tần Nùng rất có tâm kế, nhìn không giống một nàng dâu ngoan.

Nhưng Tần Nùng không giống, chẳng lẽ Bạch Dương giống sao?

Vương Tĩnh Lâm hơi dở khóc dở cười, bà lạnh lùng nhìn Thế An và Bạch Dương, lòng chợt hoảng hốt, cái gọi là trời sinh một đôi, có lẽ chính là thế này. Không phải bởi vì bọn họ tuấn tú xinh đẹp, mà là vì bọn họ ngồi kia, khiến cho người ta cảm thấy không thể tách rời.

Trước đây Kim Hải Long đã bảo giờ đối đãi với bà như vậy? Sau khi bà rời đi, Kim Hải Long đối xử với Lư Kiều Tuyết thế nào?

Bạch Dương và Thế An, hóa ra những người không nên ở bên nhau như bọn họ lại sở hữu một mối tình đẹp hơn tất cả những cuộc hôn nhân phù hợp với luật pháp và đạo đức — Cho dù hai người ngồi kia không nói gì, Vương Tĩnh Lâm cũng cảm nhận được trăm ngàn tình ý tỏa ra từ họ.

Ghen tỵ ao ước. Đó là tình cảm chân thành mà cả đời bà không có được.

Thôi vậy, đó dù sao cũng là con trai của Kim Hải Long, ông ta vứt bỏ vợ con, xứng đáng bị đoạn tử tuyệt tôn. Loại đàn bà như Lư Kiều Tuyết thì có năng lực gì mà dạy dỗ ra được một đứa con tốt, bà chờ xem Kim Hải Long phải xuống địa ngục.

Vương Tĩnh Lâm nhìn xung quanh, “Sao lại không bưng đồ ăn lên nữa rồi, dùng bữa đi.”

Thế An nhìn Bạch Dương, đặt chén trà vào trong tay cậu: “Đồ ăn sẽ được bưng lên ngay, mẹ uống ngụm trà trước đi đã.”

Bạch Dương hoảng sợ, cứng ngắc đứng dậy: “……Cô uống nước đi ạ.”

Vương Tĩnh Lâm cười như không cười, nhìn Bạch Dương: “Trà của cậu, tôi không uống.”

Thế An nhận lấy chén trà rồi đặt trước mặt Vương Tĩnh Lâm, “Uống hay không thì tâm ý đều ở đây, vì con cũng được, vì ngày mai Hải Long về với danh nghĩa của mẹ cũng được. Con và Bạch Dương lấy trà thay rượu, chúc mẹ cầu gì được nấy.”

Cầu gì được nấy?

Vương Tĩnh Lâm chua xót cười, tay nắm lấy chén trà. Chồng bà lòng lang dạ thú, con trai bà xảo quyệt cáo già.

Cả đời bà, đã khi nào cầu gì được nấy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.