Edit: Dờ
Cùng ngày hôm đó, Bạch Dương bắt tàu cao tốc về Nam Kinh, Lý Niệm đến đón cậu, đưa cho Bạch Dương một bọc quần áo cũ.
“Cậu gan ghê nhỉ, biết ở ngoài có bao nhiêu phóng viên không hả? Trên tàu có bị chặn lại không?”
“Không, tôi cẩn thận lắm.” Bạch Dương trốn vào WC nhanh chóng thay quần áo mà Lý Niệm đưa.
Lý Niệm mệt mỏi nói: “Bên ngoài có rất nhiều người, đi ra đừng nói gì cả, tôi bảo Tiểu Mã Tiểu Ngưu đứng ở vành đai ngoài đợi cậu, tôi sẽ đi loanh quanh vài vòng để cắt đuôi.”
Bạch Dương gật đầu.
Bọn họ tới An Long trước rồi xuống bãi đỗ xe ngầm, thuê một chiếc Đông Phong rồi lái ra vành đai ngoài. Tiểu Mã ở đó chờ bọn họ, lại đổi tiếp một chiếc Volkswagen để tới phân cục Công an quận Giang Ninh.
Lâu rồi Bạch Dương không ngồi một chiếc xe tồi tàn như vậy, cậu ngồi một chỗ mà mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống.
Đã hơn mười giờ đêm, có thể nhìn thấy rất rõ ràng phía sau có chiếc xe nào đi theo. Cho đến khi bọn họ đổi sang chiếc Volkswagen thì phóng viên theo dõi đã bị cắt đuôi gần hết.
Bạch Dương ngồi trên xe hỏi Lý Niệm: “Anh ấy bị giữ bao lâu rồi.”
“Hôm kia bị triệu tập một lần, rạng sáng hôm nay thì tin tức nổ ra, hôm qua tôi mới biết chuyện cho nên không liên hệ được với anh ta.”
Trịnh Mỹ Dung cũng bị gọi đi, người mật báo cho anh thế mà lại là Hứa Chi Liễu.
Sau khi Lý Niệm tiến cử cậu tình nhân giả này thì quên béng, ban đầu anh còn tưởng Hứa Chi Liễu giở trò nhưng lại nghe cậu ta sốt sắng nói: “Anh mau thông báo cho những người khác đi, trước mắt phải nghĩ cách bảo lãnh Thế An ra ngoài.”
Hứa Chi Liễu cũng xem như thật tình, Lý Niệm nhìn cậu ta, nhả khói thuốc, “Chỉ bị triệu tập thôi, sau 24 giờ sẽ được thả, anh ta cũng đâu phải nghi phạm giết người, không đến mức phải tìm người bảo lãnh.”
Thế An bất đắc dĩ cười, Dương Dương của hắn sao lại luôn không bắt được trọng điểm thế này, “Tôi cũng đâu phải thái giám, đương nhiên là có râu rồi.”
Bạch Dương thất thần nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, mỗi buổi sáng Kim Thế An thức dậy cạo râu, cậu đang làm gì? Cậu còn đang cong mông nằm ngủ, hoặc là đang vội vã đến đoàn phim.
Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy nhưng lại rất ít khi cùng nhau rửa mặt đánh răng, đều là Thế An xong xuôi tất cả rồi mới gọi cậu rời giường — Hoặc là, Thế An ngái ngủ dặn dò Paul đưa cậu đến đoàn làm phim.
Bọn họ còn ở bên nhau cả một đời. Bạch Dương thầm nghĩ, sau này mỗi ngày cậu phải cạo râu cùng hắn mới được.
Thế An không biết cậu đang nghĩ gì, cọ chiếc cằm đầy râu vào mặt Bạch Dương: “Bị dọa rồi phải không.”
Bạch Dương treo trên người hắn như một con koala, “Kim Thế An, em giúp anh tắm rửa nhé.”
“…………..” Thế An không biết cậu có ý gì, lại không muốn từ chối, đành bế Bạch Dương lên: “Vậy chúng ta tới phòng tắm.”
Hắn nghĩ có lẽ Bạch Dương thấy sợ hãi, muốn làm chút chuyện gì đó để quên đi nỗi sợ. Mà Bạch Dương thì dường như không hề nghĩ theo chiều hướng đó.
Bạch Dương thật sự tắm rửa cẩn thận cho hắn, gội đầu, cạo râu cho Thế An, giúp hắn kỳ lưng.
Ngón tay thon dài cách một lớp khăn mặt, mang theo hơi nước ấm áp dịu nhẹ rồi phủ lên lưng Thế An. Hắn cảm thấy dục tình khó nhịn, lại cảm thấy buồn cười khó tả.
“Sao cứ như tôi vừa mới ra tù vậy, em đang tẩy xui cho tôi à?”
Bạch Dương nghe vậy thì bật cười, hơi nước bốc lên làm mặt cậu càng thêm đỏ: “Em muốn đối tốt với anh một chút.” Cậu ngập ngừng chốc lát, ôm cổ Thế An từ phía sau, “Chờ qua chuyện này, em sẽ nói với bố rằng em muốn ở bên anh.”
“Em không sợ bác trai giận?”
“Không sợ,” Bạch Dương ôm chặt hắn, “Anh tốt như vậy, ông ấy sẽ hiểu thôi.”