Edit: Dờ
Lần đầu Chung Việt gặp Anatole, hai người đều rất quý đối phương — Anatole gần năm mươi tuổi nhưng không giống với Đinh Thông Nguyên hay Thiện Khải Từ, ông bảo dưỡng rất tốt, mái tóc xoăn màu sợi đay không chút rối loạn, đôi mắt màu nâu nhạt, sống mũi chim ưng đặc trưng kiểu Hy Lạp, giống như một bức chân dung hay được trưng bày trong học viện âm nhạc.
Chung Việt rất kính trọng ông. Một bậc thầy như vậy, trước kia cậu chưa từng được tiếp xúc — Thực tế vòng giải trí chính là như vậy, vô số người có tài không gặp thời, bọn họ thiếu một hòn đá đệm chân. Kim Thế An coi như có duyên phận, có thể liên lạc với Kiều Sa Sa, lại dựa vào Tần Hoài mộng để đánh động Thiện Khải Từ, sau đó lại thông qua Thiện Khải Từ để gặp được Trương Huệ Thông.
Nếu không có những người này, có lẽ cả đời Anatole cũng không gặp được Chung Việt, thậm chí không biết cậu thanh niên này tồn tại trên đời.
Đương nhiên, hòn đá đệm chân thì vẫn chỉ là hòn đá, nếu muốn chân chính đạt được sự yêu thích thì phải xem bản lĩnh.
Chung Việt làm được rồi. Anatole cũng ở Paris, thường xuyên ở lại trong căn nhà mà Chung Việt đang ở. Bọn họ lấy đàn thay lời muốn nói, say mê chìm đắm trong sự giao hòa âm nhạc phương Đông và phương Tây, quên đi tất cả tâm sự và phiền lòng.
Hiện giờ bọn họ đang hợp tấu, Anatole dùng dương cầm thay cho sáo và hồ cầm, Chung Việt đàn tỳ bà, thử diễn tấu giai điệu mà bậc thầy âm nhạc này vừa nghĩ ra cho Tần Hoài mộng.
Khúc hòa tấu kết thúc, Anatole kích động vỗ tay, ôm Chung Việt rồi nhiệt tình hôn má cậu.
Chung Việt đành phải lễ phép hôn mặt lại.
Anatole hôn trái hôn phải, hôn trán rồi hôn lên mái tóc dài của Chung Việt. Chung Việt còn chưa kịp phản ứng thì ông đã nâng cằm cậu lên, chuẩn bị hôn lên môi cậu.
Thanh niên châu Á xinh đẹp này chắc chắn chính là nàng Muse của ông, đôi mắt u buồn của cậu hàm chứa tất cả những vần thơ dạt dào tình cảm đến từ phương Đông.
Chung Việt rốt cuộc cũng cảm thấy không ổn, cậu sợ hãi đẩy Anatole ra, “……….No.”
Bậc thầy âm nhạc hoang mang nhìn cậu, lại muốn hôn môi. Cảm tình chín tới, ông cho rằng điều này là đương nhiên.
Chung Việt lùi về phía sau, lắp bắp dùng Chinglish giải thích: “Sorry….I have, lover, only.”
Anatole kinh ngạc, “Con trai của ta, nhìn con không giống một người ôm ấp tình cảm.”
Chung Việt không hiểu tiếng Pháp, chỉ đành lặp lại: “I love him, forever.”
Anatole nhìn cậu hồi lâu, vẻ mặt dần thay đổi, ông mặc cho Chung Việt từ chối, ôm lấy cậu.
Cảnh tượng này cho Bạch Dương cảm giác quen thuộc, dường như bọn họ đã từng gặp nhau ở đâu rồi.
Cậu thả hồn vào cõi thần tiên, Trương Huệ Thông đi tới, mặc kệ Khương Duệ Quân còn đang ngủ, ông chỉ nói: “Tiểu Bạch, cậu qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Khương Duệ Quân lập tức tỉnh lại.
Bạch Dương cảm giác như cậu đã mắc lừa. Cậu đẩy Khương Duệ Quân ra, đi theo Trương Huệ Thông.
“Cảnh sát Nam Kinh muốn cậu trở về để hỏi một số chuyện, cậu mau về đi, bên này sẽ quay cảnh của Khương Duệ Quân trước.”
Bạch Dương nhìn vẻ mặt khác thường của ông, buột miệng hỏi: “Kim Thế An xảy ra chuyện gì phải không ạ.”
Trương Huệ Thông im lặng chốc lát, “Cậu ta đang ở đồn Công an.” Ông nhìn Khương Duệ Quân đứng cách đó không xa, kéo Bạch Dương đi xa thêm vài bước: “Cậu xem tin tức trên điện thoại đi.”
Bạch Dương luống cuống lấy điện thoại, Khương Duệ Quân khàn giọng gọi cậu: “Tìm di động à?”
“……..”
Điện thoại của cậu rơi trên người Khương Duệ Quân.
Bạch Dương nhận lấy điện thoại mở weibo ra, thậm chí không cần tìm, một tiêu đề tin tức kinh thiên động địa đập vào mắt cậu.
“Li miêu tráo Thái tử, Kim Hải Long – người sáng lập tập đoàn Hải Long đã đệ trình cảnh sát vào cuộc điều tra.” Hình ảnh đi kèm tin tức là một ông chú mà Bạch Dương không biết, thoạt nhìn hơi giống Kim Thế An.
Nội dung bên dưới lại càng làm người ta sợ hãi.
“Bị thương mất trí nhớ hay là thay xà đổi cột? Hải Long rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bí mật.”
“Thi thể của phú hào trẻ tuổi hiện đang ở đâu, tin tức nóng trong ngày.”
“Tập đoàn Hải Long triệu tập cuộc họp hội đồng cổ đông, tài sản tụt dốc hàng trăm triệu chỉ trong một đêm.”