Edit: Dờ
Khuôn mặt của Trương Huệ Thông rất có tính lừa đảo, thoạt nhìn tao nhã giống như là người vô cùng kiên nhẫn.
Hợp tác rồi mới biết, Trương Huệ Thông siêu cấp nóng nảy. Bên này dựng cảnh còn đang gặp khó khăn, ông ấy đã gióng trống khua chiêng chuẩn bị casting.
Yêu cầu của Trương Huệ Thông rất nghiêm khắc, diễn xuất đương nhiên là điểm quan trọng cơ bản, trừ cái đó ra thì cần hình tượng của diễn viên phải phù hợp với thời đại ấy — Mấu chốt là ông ấy muốn diễn viên phải nói được giọng địa phương chính gốc.
Thế An chỉ thuận tay viết ra, Trương Huệ Thông lại tôn sùng như kinh thánh, chấp hành hoàn toàn. Căn cứ vào từng nhân vật khác nhau, diễn viên phải nói được giọng Nam Kinh hoặc ít nhất cũng phải nói được giọng Ninh Ba.
Trương Huệ Thông rất cẩn thận, sĩ quan Quốc dân đảng và chính khách đa số đều là người Ninh Ba, Thế An cũng đề cập đến chuyện này. Mà đám hạ nhân tôi tớ chiếu theo tính cách mà chia thành khẩu âm Tô Bắc hay Tô Nam.
Thế An chậm rãi hồi tưởng lại xem chú Trần thím Liễu quê ở đâu, Trương Huệ Thông rất hài lòng: “Cậu sáng tạo nhân vật rất sinh động, khẩu âm và tính cách rất chính xác.”
Thế An chỉ cười thầm, nhân vật do hắn tạo ra sao? Vốn dĩ chính là người thật.
Diễn viên phụ đã tỉ mỉ như vậy, diễn viên chính lại càng cần cẩn thận hơn. Trương Huệ Thông sắp xếp Bạch Dương đến đoàn kịch Côn khúc của tỉnh để bồi dưỡng, học nguyên một tháng. Các sư phụ ở đoàn Côn khúc đã cống hiến nhiều năm vì nghệ thuật Côn khúc, nghe nói bộ phim này sẽ được chiếu ở nước ngoài, lòng đều cảm thấy kích động, thế là họ yêu cầu nghiêm khắc hơn với Bạch Dương, roi trúc quất lên người không hề lưu tình, chẳng nể mặt đó là minh tinh. Các sư phụ ấn Bạch Dương hạ thắt lưng xoạc ngang chân, may mà Bạch Dương xương cốt mềm dẻo, không có gào thét kêu đau.
Thỉnh thoảng các sư phụ hơi quá tay, động đến vết thương trên lưng cậu, Bạch Dương không khỏi nhe răng trợn mắt — Cậu chẳng hề nhắc một lời tới vết thương trên lưng, các sư phụ lại nghĩ cậu không chịu được khổ, nóng lòng cổ vũ: “Cậu nhịn một chút, nhịn một chút, làm được một lần thì lần sau sẽ dễ hơn.”
Đánh là thương mắng là yêu, các sư phụ có lòng dạy dỗ, Bạch Dương hiểu.
Vốn dĩ cậu đã giỏi bắt chước, giờ lại càng dễ như trở bàn tay, không riêng gì bắt chước hát hí khúc, Bạch Dương còn bắt chước các sư phụ ngồi trong phòng tập, sư phụ nói chuyện hay uống nước cậu cũng học theo.
Cậu không chỉ học theo bọn họ trên sân khấu, còn muốn học theo ở hậu trường.
– — Bất kể ai làm nghề nghiệp gì sẽ đều bồi dưỡng ra một loại khí chất riêng như thể khắc vào xương tủy. Các giảng viên học viên nghệ thuật Nam Kinh đã từng nói với cậu: “Muốn đắp nặn một nghề nghiệp thành công, đừng chỉ nhìn vào khoảnh họ làm nghề đó, mà còn phải quan sát cả họ trong đời thường. Đừng chỉ nhìn bề nổi, phải hiểu được phía sau lớp son phấn ấy là gì.”
Diễn xuất nông cạn, chính là bác sĩ cầm dao phẫu thuật lên mới là bác sĩ, quân nhân cầm súng mới là quân nhân, hoàng đế mặc long bào mới là hoàng đế, đào kép điểm phấn tô son mới là đào kép.
– — Đây chính là diễn xuất của một người quan sát qua loa có lệ, giống như ấn tượng của trẻ con vậy. Diễn xuất tốt thực sự, chính là nấu cơm vẫn nhìn ra bác sĩ, nữ nhi tình trường vẫn là quân nhân, cải trang vi hành vẫn là hoàng đế, bẩn thỉu dơ dáy thì vẫn là danh linh.
Thói quen, cử chỉ, thái độ đối nhân xử thế, thậm chí là khóe mắt đuôi mày của họ đều là một yếu tố tạo nên nhân vật, chi tiết càng đầy đủ, nhân vật càng thêm chân thật.
Mà Bạch Dương đã bắt chước một cách hoàn thiện.
Hoặc là nói, năng lực bắt chước của cậu đã tiến hóa.
Cậu của hiện tại, sẽ không ỷ lại vào quan sát, càng nhiều hơn chính là bản năng. Khương Duệ Quân và nhóm giảng viên học viện nghệ thuật Nam Kinh đã sớm phát hiện ra khả năng kỳ quái này của cậu — Bạch Dương học theo người khác, giống đến tận xương. Trước kia cậu chỉ bắt chước máy móc, mà bây giờ cậu đã có thể chọn lọc chi tiết cần thiết rồi tinh luyện nó thành màn biểu diễn của mình.
Đây mới là ngón đòn quái dị của Bạch Dương, cậu đã ấp ủ nó bao nhiêu năm, bây giờ đã biết cách lợi dụng khả năng ấy. Cậu rất ham học hỏi, cũng không sợ khổ, lại càng không sợ các sư phụ chê cười. Trong đoàn kịch có cô giáo họ Phàn bị Bạch Dương sao chép nguyên bản, những người khác thấy thế đều đùa: “May mà nhóc là con trai đấy, nếu không thì chồng cô Phàn chẳng nhận ra đâu là vợ mình nữa.”
Phàn Tú Hoa là một vị nữ sư phụ, Bạch Dương học hỏi đặc điểm đặc biệt khi cô diễn Côn khúc rồi loại bỏ bớt tính chất nữ tính, hòa trộn với chi tiết đặc thù của những nam diễn viên khác.
Gã đàn ông vừa ngu ngốc vừa tàn nhẫn này, có tư cách gì mà được đánh đồng với Khương Duệ Quân? Gã chỉ xứng bị cô giẫm đạp dưới chân cả đời, xách giày lót dép cho cô, sống dưới cái bóng của cô. Lý Kim hẳn là nên quỳ xuống cảm ơn cô đã cho gã một miếng cơm ăn, cảm ơn cô đã cho gã một cái danh phận vẻ vang là bạn trai của ảnh hậu.
Lý Kim còn nên cảm ơn bố mẹ đã cho gã một khuôn mặt giống Lý Niệm như đúc, nếu không thì gã chẳng có cơ hội được ăn miếng cơm mềm này, Lý Kim nghĩ mình là thứ gì chứ.
Cô không gọi ra tên Lý Niệm khi ở trên người gã, đó đã là sự nhân từ lớn nhất dành cho gã rồi.
Gã làm ra nhiều chuyện ác độc đến vậy, bỏ thuốc vào nước của người mới bên An Long, đẩy một cậu nhóc khác xuống vách núi, bao nhiêu họa cô đều gánh hết, cô chưa một lần nói ra. Cô biết Lý Niệm sẽ hận cô, nhưng thế thì đã sao.
Vẫn tốt hơn là Lý Niệm không bao giờ nhớ tới cô.
Tần Nùng nhìn chăm chăm hai chiếc dép mình đá lên đầu giường, im lặng nở nụ cười.
Yêu mà không có được, vốn dĩ chính là chuyện thống khổ nhất đời người. Là chính cô tự rút lui, từ bỏ, chính cô không muốn làm một con rối, cho nên chẳng có lập trường mà nói yêu anh, cô chỉ là một nhân tình được người ta bao dưỡng.
Con đường này do chính cô chọn, một bước đi sai, từng bước đi nhầm, không thể trách bất kỳ ai cả.
Lý Niệm khiến cô thấy sợ, cô chạy trốn, nhưng lại thời thời khắc khắc nhớ đến anh. Anh dạy cô rất nhiều, nhưng đồng thời cũng muốn cô trở thành một con rối không có linh hồn.
Anh nhất định không hề yêu cô, cho dù cô đã ám chỉ thế nào đi chăng nữa, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ yêu cô, Tần Nùng đã sớm hiểu điều đó. Cô nhìn hai tân binh của An Long, không khỏi cảm thấy ghen tỵ, hóa ra thế gian này vĩnh viễn không thiếu người tiếp theo. Cô không ngăn được, cũng không nhẫn tâm ngăn cản.
Lý Niệm cũng sẽ động chân tình, nực cười thay. Nhưng càng nực cười hơn chính là Khương Duệ Quân cũng giống anh, giống anh khinh thường coi rẻ cô, nhưng lại vô cùng để tâm tới một người khác.
Cô mãi mãi không bao giờ là “duy nhất” của bọn họ, trước kia không phải, bây giờ không phải, sau này lại càng không.
Cô chỉ có thể tìm những thứ vụn vặt tương đồng trên cõi đời này để an ủi lòng mình.
Khuôn mặt của Lý Kim, tính cách của Khương Duệ Quân.
Cho dù chỉ chút ít tương đồng ấy cũng đủ để cô sống sót.
Có lẽ cô sẽ không rời khỏi Lý Kim, sẽ không rời khỏi gã đàn ông khiến Lý Niệm hận cả đời này. Cô cũng là tình cờ biết được mối quan hệ anh em ấy. Thật tốt, rốt cuộc cô cũng có cơ hội làm điều gì đó cho Lý Niệm.
Lý Niệm không vây hãm được gã, cô có thể.
Có đôi khi, cô thật lòng cảm thấy đồng cảm với Lý Kim.
Hóa ra bọn họ đều là những người giống nhau, từ trước đến nay chưa bao giờ có được thứ mà mình muốn.
– ————————
Ôi dồi ôi Niệm ca vạn nhân mê =)))))