Edit: Dờ
Studio của Tần Nùng gọi điện thoại tới, lịch trình của Lý Kim đã đầy, Tần Nùng muốn Khương Duệ Quân tham gia đóng phim, chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là Khương Duệ Quân phải đóng nam chính.
Thế An và Lý Niệm đều thấy hơi ngoài dự đoán.
“Anh nói xem, có phải Lý Kim nháo loạn gì với Tần Nùng không.”
“Nháo loạn hay không thì không biết, chừng nào anh mới buông tha cho Tần Nùng.” Thế An đôi khi cảm thấy Lý Niệm không giống chó mà giống một con vương bát, cắn mãi không chịu nhả ra.
Có đáng không?
Vì chuyện phiên vị mà Lý Niệm với Tần Nùng đã lá mặt lá trái vài ngày, chỉ nói là xem ý của Trương Huệ Thông. Tần Nùng gọi điện thoại cho Trương Huệ Thông, đạo diễn Trương rất quả quyết: “Tiểu Khương từng đóng điện ảnh, đất diễn cũng nhiều hơn Bạch Dương, tôi cảm thấy vai của cậu ấy chính là nam chính.”
Tần Nùng không nói gì, studio của cô cũng không ý kiến gì nữa.
Bây giờ nói chuyện phiên vị một phiên vị hai chẳng có ý nghĩa gì hết, chờ tới lúc chiếu phim mới coi như ván đã đóng thuyền. Phim vừa mới khai máy, ai cũng không muốn giở trò trong đoàn của Trương Huệ Thông — việc gì phải đắc tội đạo diễn danh tiếng? Chờ tới lúc tuyên truyền mới là trận chiến thực sự.
Trương Huệ Thông biết khả năng của Khương Duệ Quân, đương nhiên rất vui vẻ, ông đã bắt đầu bắt tay vào dựng bối cảnh. Nam Ảnh, Xưởng Tháng 8,… tất cả studio sản xuất phim đều bị Trương Huệ Thông độc chiếm. Ông già hơn sáu mươi tuổi này tự mình làm mọi thứ, còn ra cả phim trường giám sát thi công.
Thế An nhìn ông, Trương Huệ Thông hơi buồn rầu: “Bây giờ không còn lại nhiều đồ vật thời đó, tôi tìm cái bàn làm việc thời dân quốc mà mãi không tìm được, một cái chén nước nhỏ cũng không có. Tôi ở nước ngoài làm phim về thập niên 60, cái gì cũng có, mà về nước thì thiếu thốn đủ bề.”
Ngoại cảnh cũng gặp phải vấn đề tương tự. Lý Niệm chạy khắp nơi, nhờ được cục quản lý văn vật của thành phố đồng ý cho đoàn phim mượn kiến trúc làm bối cảnh với điều kiện không được làm tổn hại.
Việc này trái lại là công lao của Hứa Chi Liễu, nếu lúc đó Hải Long không trợ giúp xây dựng lại khu cũ và tu sửa văn vật thì cục quản lý cũng không đồng ý dễ dàng như vậy.
Về mặt lưu giữ những kiến trúc văn hóa di sản, Nam Kinh đã làm rất tốt. Không chỉ thắng cảnh, ngay cả nhà dân cũng được lưu giữ, cả con đường Ninh Hải đều được giữ lại những kiến trúc từ thời dân quốc.
Thế An mỉm cười trầm ngâm, chuyện mà hắn không biết làm? Không, phải nói là, hắn rốt cuộc là biết làm chuyện gì chứ? Nhân sinh ba mươi năm trập trùng trong quá khứ, dường như hắn không sống vì chính mình, có lẽ vì Kim Trung Minh, có lẽ vì Lộ Sinh, có lẽ vì rất nhiều người cần đến hắn, nơi này muốn danh, chỗ kia cần lợi. Ngay cả lúc đặt bút viết kịch bản này, hắn cũng chẳng cảm thấy mình có bao nhiêu tài cán.
Đối với cuộc đời trong quá khứ ấy, hắn chẳng thể thốt nên một lời, quay đầu nhìn lại, trừ bỏ buồn sầu, chỉ còn lại trống vắng.
Nhưng bây giờ tất cả đều trở nên có ý nghĩa. Quá khứ của hắn, những điều hắn từng trải qua, những chuyện hắn từng biết, Thế An muốn nói ra, muốn đặt bút viết xuống, hóa ra hắn có nhiều câu chuyện để viết đến vậy.
Hắn vốn dĩ chính là một bộ phận của dòng lịch sử, trên đời này, ai cũng đều là một yếu tố tạo nên lịch sử. Thế An mang theo ký ức lịch sử ấy, nhảy vọt qua dòng thời gian rồi gặp được Bạch Dương.
Thế An bỗng nhiên cảm thấy, hắn thân bất do kỷ mà đi vào thời đại này, phải chăng là để gặp được người bây giờ đang nằm trên vai mình?
Hắn quay lại nhìn Bạch Dương, vẻ mặt dịu dàng đến vô cùng, Thế An buông đồ trong tay, khẽ xoa lên mặt Bạch Dương.
“Dương Dương, vì sao tôi không gặp em sớm hơn nhỉ, em sẽ không phải chịu nhiều uất ức như vậy.”
Tự dưng nói không đầu không đuôi, Bạch Dương lập tức đỏ ửng vành tai.
Cậu thấy mình như tự vả mặt vậy, vừa rồi mới nói Kim Thế An cái gì cũng biết, sau đó hắn ngay lập tức thể hiện sự não tàn. Cậu còn lâu mới uất ức! Đúng là trước kia cậu luôn xui xẻo, luôn vấp phải vô vàn trắc trở, còn quen tên cặn bã Lý Kim, nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng nữa.
Lòng mang niềm hy vọng chân chính, có nơi để gửi gắm, vậy thì những khổ cực trong quá khứ đều biến thành bằng chứng cho niềm hạnh phúc ngày hôm nay.
Không sai lầm té ngã, sẽ không biết tự đứng lên tiến về phía trước là chuyện tốt như thế nào.
Cho dù Kim Thế An có tới chậm hơn chút nữa thì Bạch Dương vẫn thấy hắn là may mắn lớn nhất trong đời cậu. Nhưng cậu ngại nói ra những lời ấy.
Cậu tự biết mình ngốc nghếch thực sự, không dám nói lời ân ái yêu thương, nhưng lại không biết xấu hổ mà nghênh đón khuôn mặt Thế An, cùng hắn trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi mà ngọt ngào.