Tiên Sinh Đến Từ 1930 – Chương 56 Trời xanh – Botruyen
  •  Avatar
  • 26 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Sinh Đến Từ 1930 - Chương 56 Trời xanh

Edit: Dờ

Rốt cuộc Trương Huệ Thông cũng ký hợp đồng. Thiện Khải Từ cuối cùng vẫn xót đệ tử, không chịu lấy tên mình đề lên kịch bản, khăng khăng bảo Thế An ký tên.

“Anh cho Thiện lão ăn bùa mê thuốc lú gì thế, tôi nói anh nghe, con gái rượu của Thiện lão còn chưa gả ra ngoài đâu, anh cẩn thận ông ấy tuyển anh làm con rể.”

Lý Niệm và Kim Thế An cùng cười đùa trong văn phòng.

Bạch Dương và Chung Việt ngồi cạnh cũng cười theo.

Nhìn thái độ của Kim Thế An và Bạch Dương là biết hai người họ đã làm hòa rồi, cũng không biết tối qua hai người đã làm gì, Kim Thế An đầy mặt gió xuân đắc ý, lại nhìn sang Bạch Dương, đúng kiểu dịu hiền tươi tắn nói hai câu đã bắt đầu ngượng ngùng.

“Anh phải gạt Trịnh Mỹ Dung, để cô ta biết được lại rách việc.”

“Giấu làm gì, cô ta đang liều mạng vì 30% cổ phần công ty mà.” Kim Thế An mỉm cười, “Tôi muốn ở bên ai, còn cần cô ta quản lý hay sao?”

Họe, buồn nôn. Lý Niệm không dám nhìn thẳng. Đề tài này rất dễ gây mù mắt, vẫn là nói chuyện kịch bản thì hơn.

Thiện Khải Từ và Trương Huệ Thông bàn chuyện cả buổi tối với Lý Niệm, cả hai đều cảm thấy có thể thêm đất diễn cho An Thế Tĩnh. Về phần ai sẽ sắm vai nhân vật này, Trương Huệ Thông quả quyết: “Trừ Khương Duệ Quân ra thì tôi không chấp nhận ai khác.”

Thằng nhãi Khương Duệ Quân này cũng thật là may mắn, ôm đùi Tần Nùng thuận buồm xuôi gió, Kim Thế An mất bao công sức viết kịch bản cho Bạch Dương, Khương Duệ Quân lại vô tư đi qua hái đào.

Lý Niệm hận nghiến răng nghiến lợi.

Hận thì hận, anh cũng phải thừa nhận Khương Duệ Quân thực sự có bản lĩnh, nếu không thì sao ngay cả Trương Huệ Thông cũng phải coi trọng. Lý Niệm hiểu, trong thế hệ tiểu sinh hiện tại thì Khương Duệ Quân là người nổi bật nhất, thực lực rõ ràng như vậy, muốn giấu cũng không giấu được.

“Vẫn còn có thể tranh giành, Chung Việt không kém hơn cậu ta chỗ nào cả, lời thoại có thể lồng tiếng.” Lý Niệm còn cố đấm ăn xôi.

Lồng tiếng điện ảnh, có nghĩa là không thể tham gia vào hạng mục điện ảnh loại A của liên hoan phim quốc tế, nhưng liên hoan phim trong nước thì không quá chú trọng vào giọng gốc. Lý Niệm không dám ôm hy vọng xa vời, chỉ cần được đề cử giải Thiên Long là tốt lắm rồi.

Xem ý của Trương Huệ Thông, có vẻ như ông muốn An Thế Tĩnh làm nam chính. Trong nước đã từng có tiền lệ một hạng mục mà hai người được giải, giải Thiên Long cũng từng hai năm liên tiếp có tình huống như vậy, hai diễn viên đều có thể lấy ảnh đế cùng lúc. Không giống giải thưởng phim nước ngoài — hai người phải chọn một. Thực ra nước ngoài cũng không có quy định ấy, nhưng chắc chắn sẽ không khách khí với người Trung Quốc như vậy.

Đến lúc ấy, quay chụp bao nhiêu lâu để rồi Khương Duệ Quân chiếm hạng nhất, vậy thì còn có ý nghĩa gì.

Hơn nữa, phim của mình đương nhiên phải nâng gà nhà mình.
– —– Cậu không chỉ có Lý Niệm, cậu còn có giấc mộng của riêng cậu. Bạch Dương thích đóng phim và đã được như mong muốn, cậu rất hâm mộ, cũng vui thay cho Bạch Dương. Nhưng cậu không thích đóng phim.

Cậu không phải là người giỏi diễn đạt, cũng không giống như Bạch Dương có thể truyền cảm cho người khác. Sắm vai nội tâm một người khác, đối với Chung Việt là quá khó.

Chung Việt biết nếu mình khỏi bệnh cũng không thể đạt được bản lĩnh đọc đài từ như những diễn viên khác. Cậu yêu âm nhạc, nhiệt tình yêu nó. Con người không thể chỉ có mỗi tình yêu, trong dòng đời đằng đẵng này, còn có rất nhiều giấc mộng để người ta theo đuổi.

Bầu trời có vô số những vì tinh tú, nỗ lực thắp sáng, sẽ có ngày chói lọi.

“Tiểu Chung, cậu buông tay với Lý tổng à.” Bạch Dương sợ hãi hỏi.

“Không, tôi muốn cứu anh ấy, cho nên, tôi muốn thành công.”

Chung Việt nhẹ giọng đáp.

…………… Bạch Dương chợt cảm thấy mình được ánh sáng thần thánh hắt đầy mặt, Lý Niệm bị bệnh nan y gì à? Không có tiền chữa bệnh?

“Nhưng Lý tổng chắc gì đã đồng ý, bây giờ ca hát khó thành công lắm.”

Chung Việt không đáp, chỉ ngại ngùng mỉm cười.

Lần đầu tiên Bạch Dương phát hiện ra Chung Việt là người rất kiên định, cậu đã quyết thì không ai có thể lay chuyển được.

Cậu không rõ Chung Việt rốt cuộc muốn gì, nhưng xuất phát từ bản năng, Bạch Dương cho rằng Chung Việt đã làm đúng.

“Chúng ta sẽ giải tán sao?”

Bạch Dương kìm lòng không nổi mà hỏi.

Chung Việt nắm chặt tay Bạch Dương dưới lớp áo, “Không rời xa nhau, mãi mãi.”

Cõ lẽ bọn họ sẽ bước trên những con đường khác nhau, giống như hạt mầm theo gió bay đi xa, đều tự lớn lên thành một gốc đại thụ che trời. Nhưng chỉ cần đừng lãng quên nhau, vậy thì vĩnh viễn sẽ không chia lìa.

Bạch Dương nhìn bầu trời mùa đông tạnh ráo, xanh ngắt một màu chẳng hề ưu tư. Gió Bắc nổi lên, giống như trên những tầng mây cao ấy có loài côn bằng đang giương cánh rồi tung hoành ngàn dặm trời xa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.