Edit: Dờ
Bạch Dương im lặng ngồi trên ghế dựa, bây giờ cậu không căng thẳng, cũng không ngượng ngùng — Dù trước mặt cậu là đạo diễn nổi danh ở cả trong nước và nước ngoài- Trương Huệ Thông.
Đây là một lần casting rất đặc biệt.
Biểu hiện của cậu hôm nay sẽ quyết định cậu có lấy được vai diễn Thẩm Bạch Lộ hay không.
Trương Huệ Thông cũng là người Nam Kinh, địa điểm casting không phải ở công ty, mà là ở nhà riêng của Trương Huệ Thông — đạo diễn Trương đã hơn sáu mươi, vẫn còn một thân một mình, ở cùng hai trợ thủ trong một tiểu viện trên đường Ninh Hải. Đó là một tiểu lâu hai tầng, một khoảng tĩnh lặng giữa ồn ào đô thị.
Cùng là tông sư của giới điện ảnh như Tang Viện Triều, nhưng diện mạo của Trương Huệ Thông lại khác hoàn toàn Tang Viện Triều, mặt mày hiền hậu, bởi vì gầy gò nên nhìn già hơn, tóc chải gọn gàng không một sợi rối, áo lông lạc đà khoác bên ngoài áo tơ tằm.
Trong nhà ấm như tiết trời xuân, không biết từ đâu tỏa ra mùi đàn hương, mùi ngọt thơm của trái cây chín, một chút mùi mọt cắn gỗ mục nát, còn có mùi đắng nghét của viên long nhãn bay khắp phòng.
Rất nhiều loại mùi hương pha trộn lại rồi lững lờ bay quanh vị đạo diễn ấy, hình thành nên một cảm giác kỳ quái mà không kém phần tao nhã của người trí thức.
Ông hiền từ nhìn Bạch Dương, Bạch Dương cũng cung kính cúi chào.
Vào khoảnh khắc đó, Bạch Dương bỗng nhiên cảm nhận được khí chất của vị đạo diễn này và kịch bản trên tay ông — Cái loại khí chất tao nhã ấy vô cùng giống một người nào đó mà cậu không thể quên đi được.
Chiều ngày hôm trước, Lý Niệm đem kịch bản “Tần Hoài mộng” cho Bạch Dương xem — Kịch bản của Thiện Khải Từ, Bạch Dương rất kinh ngạc. Đọc xong, cậu càng thấy kích động hơn. Quả nhiên học giả chính là học giả, chỉ đọc kịch bản thôi mà đã khiến cậu phấn khích không thôi.
“Cậu bắt đầu phất lên rồi đấy.” Lý Niệm nói.
Lúc đầu Trương Huệ Thông từ chối thẳng thừng lời mời của Lý Niệm, nói là bận rộn. Lý Niệm đành phải nhờ Kim Thế An đi nói với Thiện Khải Từ. Trương Huệ Thông nể mặt Thiện Khải Từ nên đồng ý nói chuyện.
“Ngài cứ đem kịch bản về đọc trước đi đã.”
Cái khác thì Lý Niệm không tự tin, chỉ có kịch bản chính là lợi thế lớn nhất.
Trương Huệ Thông quả nhiên mắc câu, không đợi đến khi Lý Niệm gọi cuộc điện thoại thứ hai, Trương Huệ Thông tự mình gọi qua: “Lý tổng, có thời gian rảnh gặp mặt nói chuyện một lát không.”
Bọn họ gặp mặt, Thiện Khải Từ và Kim Thế An cũng tới.
Vừa gặp nhau, câu đầu tiên Trương Huệ Thông nói chính là: “Đây không phải do Khải Từ viết.”
Thiện Khải Từ đứng bên cạnh cười đắc chí.
Thế An ngại ngùng nói: “Đạo diễn Trương thật có mắt nhìn, đó là chút chữ mọn của tại hạ.”
Thiện Khải Từ sốt ruột: “Tôi cũng sửa qua rồi, ông đừng có coi thường tác phẩm của người trẻ tuổi.”
Trương Huệ Thông chậm rãi nói: “Nhìn cái đầu bóng loáng của ông là biết không viết ra được thứ gì tốt rồi, tôi nói là coi thường bao giờ.”
Thiện Khải Từ sờ đầu mình, “Sao vừa gặp đã làm mất mặt nhau thế, trước mặt tiểu bối chừa tý thể diện cho tôi chứ.”
Thế An và Lý Niệm đều biết bọn họ đã ưng ý rồi, đều cảm thấy vui sướng, lẳng lặng đứng nghe hai ông lão nói chuyện phiếm. Mà Trương Huệ Thông cũng không dài dòng nữa, đặt tập kịch bản xuống: “Tôi sẽ quay, kịch bản không thể để người khác cướp mất được, diễn viên tôi cũng đã chọn được rồi.”
Thiện lão ở bên cạnh chọc ngoáy: “Còn chưa biết Tang Viện Triều thế nào đâu, ông vội cái gì.”
Lý Niệm sợ bọn họ quyết định luôn diễn viên, đành phải ngắt lời: “Đạo diễn Trương, vai Thẩm Bạch Lộ bọn tôi đã chọn được người, muốn giới thiệu cho ngài.”
Trương Huệ Thông không hề nhìn Lý Niệm, nghe anh nói đã chọn được người thì không khỏi hậm hực, đảo mắt nhìn anh: “Nếu phía đầu tư muốn nhét người vào, tôi sẽ không quay nữa.”
Lý Niệm không ngờ ông trở mặt nhanh như vậy, Thế An lại thản nhiên nói, “Kịch bản này tôi viết vì người đó, không ai phù hợp hơn cậu ấy cả. Đạo diễn Trương cứ gặp trước đã, không hợp thì ngài cứ đổi, chúng tôi không có ý kiến.”
Trương Huệ Thông lại đi ra hỏi Bạch Dương, “Cậu từng học Côn khúc?”
Bạch Dương thành thật lắc đầu: “Không ạ, tôi căn bản không biết hát, nhưng mà đã từng xem cho nên biết động tác.”
Trương Huệ Thông ngạc nhiên, “Cậu trẻ như vậy, sao lại nghĩ tới chuyện xem Côn khúc?”
Bạch Dương do dự một lát rồi cúi thấp đầu.
“Tôi có một người bạn trước kia từng dạy cho tôi, vậy nên tôi cũng tự xem rất nhiều.”
“Xem rồi liền nhớ kỹ?” Trương Huệ Thông càng kinh ngạc.
“……………Xem rất nhiều lần.” Bạch Dương càng nhỏ giọng.
Thế An còn đang run rẩy phía sau mành che, Thiện Khải Từ vỗ vai hắn, hắn mới vội vàng gạt nước mắt, nhưng lệ tuôn như thể không ngừng được, lau rồi lại chảy ra.
Thiện Khải Từ không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn. Biên kịch nhìn thấy diễn viên đã làm sống dậy nhân vật của mình, ai mà chẳng kích động. Đồ tôn của ông lần đầu viết kịch bản, đương nhiên là vui sướng vô cùng. Đừng nói Kim Thế An, ngay cả ông cũng mừng rỡ.
Bên ngoài, Trương Huệ Thông khoát tay bảo Bạch Dương ngồi xuống, còn mình thì chậm rãi nâng chiếc chén gốm tiểu tử sa lên uống.
Lý Niệm không biết ông có hài lòng hay không, không dám lên tiếng, không dám hỏi. Trương Huệ Thông uống xong một bình trà mới ngẩng đầu lên, cười với Bạch Dương: “Quay phim của tôi khổ cực lắm đấy, cậu nhắm chịu được không?”
Bạch Dương hơi ngớ người, Lý Niệm đẩy cậu một cái, cậu mới đứng phắt dậy: “Tôi làm được.”
Tất cả mọi người đều cười, người phía sau bức mành cũng vậy. Lý Niệm lại đẩy Bạch Dương, Bạch Dương mới nhớ ra mà cúi đầu: “Cảm ơn đạo diễn Trương!”
Trương Huệ Thông vẫn còn chưa dứt ý cười: “Tôi đồng ý dẫn dắt cậu cũng bởi vì kịch bản này là một câu chuyện hay. Cậu đừng cảm ơn tôi, cảm ơn biên kịch đi.”
Bạch Dương cúi đầu về phía mành che, “Cảm ơn thầy Thiện!”
Trương Huệ Thông cười to, vẫy tay vào bên trong, “Tiểu Kim, còn muốn giả dạng thành Khải Từ đến khi nào.”
Bạch Dương ngẩng đầu lên, mành che được vén lên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, cao lớn anh tuấn, không phải Kim Thế An thì là ai?
Thế An đứng trước mặt cậu, mỉm cười ngấn lệ nhìn Bạch Dương.
“Lâu rồi không gặp.”
Bạch Dương giật mình.
Đã bao lâu cậu không gặp Kim Thế An, lâu rồi không gặp, giống như đã cách rất nhiều năm rồi. Đột nhiên gặp lại, cảm thấy như lạc trong một giấc mộng. Kịch bản này lại là do Kim Thế An viết, cho nên bọn họ mới có thể gặp nhau. Kim Thế An vẫn dịu dàng như thế, nụ cười vẫn quen thuộc là thế, khiến cho mắt cậu chợt hơi cay.
Bạch Dương cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.
Cậu nhớ ra Trương Huệ Thông còn đứng cạnh, không dám khóc, cũng không dám tỏ ra kích động, chỉ lễ phép cúi đầu: “Kim tổng.”
Trương Huệ Thông chân thành nói: “Cậu phải nghiên cứu kịch bản kỹ hơn, để Tiểu Kim giảng cho cậu đi. Chờ cho vai còn lại chọn được diễn viên, đầu năm sau chúng ta khai máy.”
Thế An gật đầu với ông: “Tôi dẫn cậu ấy ra ngoài trước, đi xem cảnh vật trong nguyên tác.”
Lý Niệm không ngờ hắn gấp gáp như vậy, kéo hắn lại thì không tiện, chỉ điên cuồng nháy mắt với Kim Thế An.
Thế An làm như không thấy, ngay cả Thiện lão hắn cũng không chờ, mang Bạch Dương đi ra ngoài.
Thiện Khải Từ cũng không giận, vén mành lên đi ra nhìn Trương Huệ Thông: “Tôi đã bảo mà, tôi đã bảo mà. Đã nói là sẽ diễn tốt mà ông không chịu tin, lão già nhà ông tính tình cũng khó ưa lắm.”