Tiên Sinh Đến Từ 1930 – Chương 51 Ý tưởng – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Sinh Đến Từ 1930 - Chương 51 Ý tưởng

Edit: Dờ

“Tập hung Tây bắc hoang” đã gần ngày đóng máy.

Tất cả mọi người đều cạn kiệt sức lực, bao gồm cả Tang Viện Triều, phim của ông ấy đúng là rất có chất lượng nhưng quá trình quay phim cũng thực sự khiến người ta sụp đổ.

Không phá đi thì không xây lên được, cho tới nay vẫn là thế. Dốc hết tâm huyết đúng là phẩm chất cao nhất của nghệ thuật.

Mỗi người đều cảm thấy như mình vừa trải qua một hồi luyện ngục, ai cũng đã thu hoạch được một cái nhìn mới về nghệ thuật trong quá trình quay phim khổ hình ấy. Biểu hiện của Chung Việt được mọi người tán thưởng, không chỉ có Tang Viện Triều thích cậu gấp đôi, mà Châu Ninh Sơn cũng rất khen ngợi cậu người mới này.

“Thằng nhóc này có tiền đồ, người mới bình thường không chịu được cường độ quay phim của đạo diễn Tang đâu.” Châu Ninh Sơn khích lệ.

Cũng không phải, Chung Việt nghĩ, cậu cũng thấy mình sắp chết rồi.

Nhưng cậu không thể khiến cho Lý Niệm thấy thất vọng.

Chung Việt vẫn luôn không quen khí hậu, cuối cùng không chịu được, bắt đầu phát sốt. Cậu không muốn xin phép Tang Viện Triều, chỉ uống kháng sinh để chống đỡ.

Lý Niệm bận rộn chăm sóc Chung Việt, Kim Thế An đột nhiên gọi điện thoại cho anh.

“Tôi muốn gặp anh.”

Lý Niệm không biết hắn lại lên cơn điên gì, “Bên này sắp quay xong rồi, anh chờ đi, hai tuần nữa tôi về.”

Kim Thế An để ngoài tai, lặp lại: “Tôi muốn gặp anh.”

Sau đó cúp điện thoại.

Một tiếng sau lại gọi, vẫn là bốn chữ ấy, “Tôi muốn gặp anh.”

Lý Niệm không hiểu mô tê gì, đành phải dặn Tiểu Mao ở lại cùng Chung Việt, “Chú ý cảm xúc anh Tiểu Chung của cậu, nhớ theo dõi uống thuốc đầy đủ đấy.”

Lý Niệm về Nam Kinh, trước tiên đến hỏi Trịnh Mỹ Dung, “Kim tổng làm sao vậy?”

Hơn nữa có một đồ đệ là tổng tài thì quá thích!

“Thực ra không khó, quy cách viết anh nhìn chút là hiểu thôi, chủ yếu là nội dung phải hay.” Kiều Sa Sa đẩy kính.

“Tôi có tâm sự, bức bối trong lòng không thể nói ra.”

Kiều Sa Sa nhìn hắn, đột nhiên che miệng cười quái dị.

“Ông chủ Kim à, tôi hỏi anh một câu anh đừng giận nhé.”

Thế An không biết cô định hỏi gì, gật gật đầu: “Cứ nói đi.”

“Có phải anh thực sự yêu đương với cậu Bạch Dương kia không!?”

Thế An nghe vậy thì ngẩn người, lòng vừa chua xót lại thấy buồn cười. Người của thời đại này đúng là chẳng giữ miệng, ai cũng thích hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác. Bạch Dương đã nói thế nào nhỉ, đúng rồi, thời đại do nhân dân làm chủ.

Hắn muốn bái sư, đương nhiên không dối gạt cô, khẽ gật đầu nói: “Cô đừng nói cho người khác.”

Kiều Sa Sa phấn khích bưng mặt, hai mắt tỏa sáng hai má đỏ bừng, “Mẹ ơi! Các anh ai công ai thụ vậy?”

Thế An thực sự không hiểu cô đang nói gì, đành phải gắp tiếp thức ăn cho cô, “Chuyện này không đề cập tới thì hơn. Lúc trước Lý tổng có tìm cô viết kịch bản, cô chê rating của Bạch Dương không cao nên không muốn nhận lời?”

Kiều Sa Sa lắc đầu, “Tôi bận rộn quá mà thôi, còn đang viết dở hai kịch bản. Một cho Đỗ Vũ, một cho Tần Nùng. Của Tần Nùng là kịch bản đại nữ chủ, cải biên từ tiểu thuyết của tôi, biên tập đang giục chết tôi đây.”

Ừm, cô còn ba cái đồng nhân văn cao H cần viết cho kịp Anime Expo nữa, bận chết mất.

Thế An thấy cô nói rất thành khẩn, cũng không tiện miễn cưỡng, “Vậy cô nói cho tôi xem kịch bản nên viết như thế nào, được không?”

“Được chứ, anh để lại số QQ cho tôi, mai tôi về Côn Minh rồi. Anh cứ viết sơ lược câu chuyện trước, tôi sẽ gửi cho anh quy cách viết kịch bản và bản tham khảo. Những thứ còn lại chúng ta vừa viết vừa trao đổi sau.”

Kiều Sa Sa rất sảng khoái. Không thể không sảng khoái được, cô vô cùng phấn khích, Kiều Sa Sa lén lút đánh giá vị tổng tài Hải Long này, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây là cường thụ? Trời đất ơi, Bạch Dương thật lợi hại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.