Tiên Sinh Đến Từ 1930 – Chương 50 Giang Bắc – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Sinh Đến Từ 1930 - Chương 50 Giang Bắc

Edit: Dờ

Bạch Dương đã thấy tin tức về Chung Việt. Đầu tiên là nhìn thấy bài tuyên truyền của “Tập hung Tây Bắc hoang”, sau đó là một làn sóng cắn xé.

Tiểu Chung quả nhiên rất tuyệt, Bạch Dương nghĩ. Cậu diễn quá lợi hại, nhất định có thể giành được giải Thiên Long.

Cậu gửi tin nhắn wechat cho Chung Việt: “Quay phim vất vả không? Tôi thấy Lý tổng phơi nắng hỏng cả người rồi.”

Chung Việt trả lời cậu: “Đạo diễn Tang đáng sợ hơn.”

Bạch Dương là người duy nhất có thể khiến Chung Việt thấy vui vẻ.

Là nơi thuần khiết vĩnh viễn không bị vấy bẩn trong lòng cậu.

Bạch Dương lại bơm hơi cho Chung Việt: “Đừng để ý đến những lời trên mạng, nói xàm hết đó. Cậu nhìn acc cậu đi, tôi nạp nhiều tim lắm đấy.”

Qua nửa giờ, Bạch Dương bị tấn công bởi một loạt tin nhắn khoe thẻ UR phát tán Âu khí. Lần này vận khí của Chung Việt rất tốt, rút được rất nhiều Honoka.

Hai người đều cười ngu với điện thoại.

Rất nhanh, điện thoại của Chung Việt đã bị Lý Niệm lấy đi, “Không phải lúc để đùa, duy trì cảm xúc.”

Có điều Bạch Dương không biết điều đó.

Trước kia vào lúc cậu khó khăn nhất, Chung Việt đã liều mạng giải thích giúp cậu, bây giờ là lúc cậu xuất đầu lộ diện vì Tiểu Chung, Bạch Dương thầm nghĩ.

Bạch Dương bắt chước y nguyên, điên cuồng đáp trả trên weibo.

“Dù Tiểu Chung có khó khăn gì, tôi vẫn cảm thấy cậu ấy diễn rất tốt, biết khắc phục khó khăn là vĩ đại nhất. ❤”

“Tin tưởng mắt nhìn của đạo diễn Tang, đạo diễn Tang sẽ không sai. 👼”

“Tôi và Tiểu Chung sẽ không giải tán.❤”

“Tôi yêu Tiểu Chung! ❤❤❤”

Cậu ở bên này phát weibo, bên kia Khương Duệ Quân cùng Ninh Ninh và Tuệ Tuệ đang cầm điện thoại lên xem.

“Tởm vãi, làm như hai cậu yêu nhau thật vậy.”

“Liên quan gì đến cậu.” Bạch Dương mặc xác cậu ta.

“Không phải cậu đang yêu người khác à?”

Bạch Dương ngừng lại cái tay đang post weibo, căm tức nhìn Khương Duệ Quân, “Liên quan quái gì đến cậu.”

Ngày 18 tháng 2 năm 1944.

– — Ngày 19 tháng 9, đúng là sinh nhật theo lịch cũ của Bạch Lộ Sinh, không thể sai được.

Giống như có một chậu nước đá đổ thẳng xuống đầu hắn, tràn xuống người, rét lạnh thấu xương.

Trịnh Mỹ Dung và Hứa Chi Liễu thấy sắc mặt hắn không tốt, nhìn như sắp ngã. Chị đẩy Hứa Chi Liễu ra rồi đỡ lấy hắn: “Làm sao vậy Kim tổng?”

Thị trưởng Phùng đúng cạnh hơi khó chịu, nhưng thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của vị tổng tài Hải Long này, ông đoán rằng đó có thể là vị tiền bối nào đó. Thị trưởng có sự độ lượng của thị trưởng, ông vẫy tay với chủ nhiệm Phương – quản lý nghĩa trang: “Nhìn bên này xem Kim tổng bị làm sao.”

Thế An chưa hồi phục lại tinh thần, thì thào hỏi: “Liệt sĩ này tên là Bạch Lộ Sinh?”

Chủ nhiện Phương nắm rõ nghĩa trang như lòng bàn tay, đáp lời trôi chảy: “Đúng vậy, nơi đây đều là những liệt sĩ hy sinh trong trận chiến ở thôn Thạch Kiều. Dân chúng có lưu lại danh tính của bọn họ.”

Đám phóng viên lập tức vây quanh chụp ảnh, thuận tiện ghi lại lời kể của chủ nhiệm Phương.

Thế An lại hỏi: “Tên không viết sai chứ?”

Chủ nhiệm Phương khó hiểu: “Sao có thể viết sai được, những tấm bia liệt sĩ này đều có từ thời kỳ chuyển giao Hồng Kông, có một vị kiều bào quay về đặc biệt tu sửa, rất nhiều tư liệu của chúng tôi là do ngài ấy cấp cho.”

Sắc mặt Thế An tái nhợt, quay lại nhìn chủ nhiệm Phương: “Hy sinh như thế nào?”

Chủ nhiệm Phương hơi khó xử, vừa rồi ông đã nói rồi đấy thôi? Ông dò xét sắc mặt Kim Thế An, đành phải giới thiệu lại một lần: “Năm 44, có một một cánh quân Nhật ngụy tiến vào thôn Thạch Kiều, Tân Tứ quân* dẫn dắt quần chúng nhân dân chiến đấu với giặc. Đánh gục chín tên, bắt giữ mười chín tên. Bảy tấm bia mộ trong nghĩa trang này chính là bảy vị chiến sĩ đã hy sinh vào khoảng thời gian đó.”

*Tân Tứ quân (新四军), tên đầy đủ là Quốc dân Cách mạng Quân Lục quân Tân biên Đệ tứ quân (国民革命军陆军新编第四军), là một đội quân về danh nghĩa thuộc chính phủ Trung Hoa Dân quốc cùng với Tân Nhất quân, Tân Nhị quân, Tân Tam quân, nhưng trên thực tế do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo và các đảng viên cộng sản trong Quốc Dân Cách Mạng quân chỉ huy, hoạt động từ năm 1936 đến 1947. Cùng với Bát lộ quân, Tân Tứ quân được xem là thành phần nòng cốt, tiền thân hình thành nên Hồng quân Công Nông và Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.

Thế An xoa nhẹ lên tấm bia, “Hài cốt đều chôn ở đây, phải không.”

Chủ nhiệm Phương lấy làm tiếc, “Không có, chỉ chôn quần áo và di vật. Liệt sĩ Bạch Lộ Sinh không để lại di thể.”

Thế An nghe vậy thì như vạn tiễn xuyên tâm, một búng máu nghẹn trong ngực, đau thương thống thiết, khóc không ra lệ, há miệng muốn nói mà chẳng thể nên lời.

Chủ nhiệm Phương nhìn bốn phía, thật sự không biết vị Kim tổng này đang giở trò gì, đành cười xòa: “Kim tổng sao lại kích động như thế.”

Tất cả tư vị đều xoay chuyển trong lòng Thế An, không rõ là chua cay ngọt đắng. Thế An nghe chủ nhiệm Phương hỏi hắn, chỉ mông lung trả lời: “Là…là…. là bạn cũ của tổ tiên tôi. Vẫn luôn không có tin tức, không ngờ….”

Tất cả mọi người đều xúc động bùi ngùi, chủ nhiệm Phương cũng cảm động. Thị trưởng Phùng đứng cạnh nói: “Tiền nhân hy sinh, hậu nhân tưởng nhớ, như lời Kim tổng đã nói.”

Phóng viên vô cùng phấn khích, không ngờ hôm nay thu hoạch lớn đến vậy. Vốn là một nhiệm vụ chính trị, không ngờ lại đào được một câu chuyện máu chó. Phóng viên đều hướng ống kính về phía Thế An, “Kim tổng có thể kể lại câu chuyện của liệt sĩ Bạch Lộ Sinh được không ạ?”

Thế An nào còn tâm tư nghe bọn họ nói, chỉ mờ mịt xoay đi chỗ khác, “Thị trưởng Phùng, chủ nhiệm Phương, cảm ơn các ngài.”

– ——————————————–

Bạch Vân Thi: Nghĩa trang liệt sĩ thôn Thạch Kiều là có thật, hiện nằm ở khu Phố Khẩu Nam Kinh. Trừ Bạch Lộ Sinh là hư cấu thì cuộc chiến kia đều là sự thật lịch sử.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.