Edit: Dờ
Bạch Dương ngồi trên ghế nhỏ đợi tới lượt quay. Trên phim trường, nữ chính và Khương Duệ Quân đang đối diễn, đúng là không nỡ nhìn, tất cả người xem như thể bị mắc chứng ung thư khó xử.
Nữ chính nghe nói là bạn gái đạo diễn, diễn xuất thật đáng lo, dù là loại cảm xúc nào thì cô cũng dùng một biểu cảm để diễn đạt, chính là trừng mắt.
Khương Duệ Quân dịu dàng nhìn cô, cô trừng mắt; Khương Duệ Quân phẫn nộ nhìn cô, cô trừng mắt; Khương Duệ Quân bất đắc dĩ nhìn cô, cô tiếp tục trừng mắt; Khương Duệ Quân sụp đổ nhìn cô, cô vẫn như cũ chỉ có trừng mắt.
Bạch Dương rất sợ lens của cô ta rớt ra ngoài.
Nếu là trước kia, có lẽ Bạch Dương sẽ ngồi cạnh cười thắt ruột.
Sau khi chia tay, ngày qua đi dễ dàng mà cũng gian nan hơn tưởng tượng của cậu. Bạch Dương ở nhà khóc một tuần, nằm liệt một tuần. Lý Niệm nghĩ cậu tự sát rồi, mang theo Tiểu Mã Tiểu Tạ chạy tới cửa: “Làm gì mà không nghe điện thoại?”
Bạch Dương sạc pin cho điện thoại, thấy tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Lý Niệm và Chung Việt.
Không có cuộc nào từ Kim Thế An.
Cậu đã đâm nát trái tim Kim Thế An rồi, Bạch Dương nghĩ.
“Lý tổng, tôi muốn quay phim.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, cậu quấn lấy Lý Niệm đòi anh cho quay phim, cái gì cũng được, dù là vai chính hay phụ.
Giới điện ảnh từ chối cậu, Bạch Dương một lần nữa quay về với phim truyền hình. Diễn từ vai phụ diễn lên, có lẽ một ngày nào đó sẽ đào được góc tường.
Phải diễn nhiều thì mới biết diễn. Thực hành nhiều mới có thể tiến bộ hơn, đó là đạo lý không cần bàn cãi.
Cậu là một con chim ngốc, nếu không thể bay được thì cứ dùng toàn lực mà vỗ cánh thôi.
Các đoàn làm phim cũng không từ chối cậu như Bạch Dương nghĩ. Trái lại, đoàn phim đầu tiên rất có hảo cảm với Bạch Dương — chịu được khổ, không làm giá, diễn xuất cũng coi như nước chảy thành sông.
Cậu cũng không biết Tang Viện Triều đã đánh giá sau lưng cậu thế nào, Bạch Dương chỉ cảm thấy mình có lẽ là may mắn. Có thể trên người cậu tản ra loại khí chất đáng thương tội nghiệp, cho nên đạo diễn mới đặc biệt quan tâm.
Nhất định là như vậy.
Có lẽ khi tình cảm xuống dốc thì sự nghiệp sẽ lên cao trào, Bạch Dương thầm nghĩ.
Diễn xuất của Bạch Dương tiến bộ nhanh hơn cậu nghĩ rất nhiều, Bạch Dương cảm thấy mình vẫn còn là gà mờ, mà đa số những đạo diễn đã hợp tác đều thấy cậu rất ổn. Diễn xuất tự nhiên của Bạch Dương không thu hút, nhưng luôn nâng nhịp điệu ở một số thời điểm thích hợp, thậm chí vô hình trung có thể cứu vớt một số phân đoạn hỏng.
Diễn xuất nhu hòa, tràn ngập bản chất.
Diễn viên tốt đương nhiên sẽ nhận được đánh giá cao, huống chi cậu diễn viên này chịu nhận tất cả vai lớn vai nhỏ.
Các đoàn làm phim đều mở rộng cửa chào đón cậu.
Có thể dự đoán trước được, một thời gian sau, Bạch Dương sẽ điên cuồng farm điểm tồn tại trên truyền hình.
Mấy bộ phim này vốn dĩ Lý Niệm không muốn cho cậu đi diễn. Đạo diễn phát lời mờ, Lý Niệm từ chối, đạo diễn lại tự gọi điện cho Bạch Dương, “Phim của Khương Duệ Quân, hai người các cậu từng hợp tác, cậu diễn nam thứ, thiết lập nhân vật rất tốt lại không mệt. Cậu đi thuyết phục Lý tổng đi.”
“………..Nhặt chỗ nào?”
“Nhà xí.”
Bạch Dương mặc kệ cậu ta, Bạch Dương bị cậu ta làm cho ghê tởm rồi. Khương Duệ Quân tên này đúng là miệng chó không phun được ngà voi, chuyện gì vào mồm cậu ta cũng có mùi hôi thối.
Khương Duệ Quân nhắm mắt nằm trên ghế, nửa ngày mới mở miệng: “Có ăn không? Không ăn trả lại đây.”
Sao lại không ăn, Bạch Dương còn lâu mới trả, cậu trốn sang một bên cắn hạt hướng dương.
Bạch Dương vừa buồn cười vừa muốn khóc.
Khương Duệ Quân căn bản không hiểu vì sao cậu lại ngắm hai bông hoa kia, cậu ta bị ngốc à? Tự dưng đem tới một bông hướng dương to đùng.
Đắm chìm trong đau thương là vô dụng, người nói chia tay là mình, không phải Kim Thế An.
Bạch Dương không hy vọng Kim Thế An sẽ chờ cậu cả đời, những gì bọn họ từng có với nhau, thế là đủ rồi. Cậu chỉ mong sau này có thể đạt được một chút thành công nhỏ bé, để không khiến Kim Thế An thấy thất vọng vì đã từng đối tốt với cậu.
Nhớ tới Kim Thế An, cậu vẫn thấy lòng mình thật mềm mại, bất tri bất giác mà khóe môi mỉm cười.
Khương Duệ Quân không biết đứng cạnh cậu từ lúc nào, “Cười rồi?”
Bạch Dương giật mình, “Cậu làm gì vậy!?”
Khương Duệ Quân trợn mắt, “Từ lúc vào đoàn chẳng thấy cười nói gì, ngày nào mặt cũng nhăn như mướp đắng, tởm muốn chết, vốn dĩ mặt đã xấu sẵn rồi.”
Xấu thế nào vẫn đẹp trai hơn cậu.
Bạch Dương không so đo với kẻ ngốc, nhưng cậu cũng không chịu thua. Bạch Dương ngẩng đầu lên, cố sức cười với Khương Duệ Quân một cái.
“Xấu vãi.”
Khương Duệ Quân cho một cái down vote.
Thoáng cái đã đến mùa thu.
Ánh nắng của mùa thu phương Bắc luôn nồng đậm hơn, bọn họ đứng tại góc nhỏ này, vô số vệt vàng lốm đốm xuyên qua những chiếc lá thu ngả màu, loang lổ trút xuống thân người.
Khương Duệ Quân cúi đầu nhìn người mình, có một cái đốm nắng nho nhỏ méo xẹo.
Giống như mùa hè vẫn chưa đi xa.
Lại tựa như mùa hè năm nào đã trở lại.
– ————————————–
Ship Khương Bạch 5 giây. 🙈