Tiên Sinh Đến Từ 1930 – Chương 45 Mưa đêm – Botruyen
  •  Avatar
  • 24 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Sinh Đến Từ 1930 - Chương 45 Mưa đêm

Edit: Dờ

Năm nay thời tiết Nam Kinh rất quái lạ, ông trời như vừa chịu một sự tủi thân gì lớn lao lắm, đổ mưa không ngừng.

Cũng không phải mưa to, chính là kiểu mưa rả rích, chốc tạnh chốc mưa, giống một người khóc một tiếng lại nấc lên hai cái.

Lý Niệm trở lại từ Bắc Kinh, mang về vai phụ chính của một bộ phim hài cho Bạch Dương.

Điều này cũng chẳng an ủi được Bạch Dương.

Trước khi Lý Niệm về đến Nam Kinh thì studio của Tang Viện Triều đã đăng tin chính thức, “Tập hung Tây Bắc hoang” đã ấn định dàn diễn viên chính. Diễn viên chính là Châu Ninh Sơn, nam phụ phiên vị một Lý Kim, nam phụ phiên vị hai là Chung Việt.

Dự kiến sẽ khai máy trong tháng Tám.

Sau nhiều lần do dự, Tang Viện Triều rốt cuộc cũng quyết định đưa Trương Tiểu Binh vào kịch bản, lấy tên khác là Trương Tiểu Băng.

“Biểu cảm của Chung Việt rất phù hợp, có phải cậu nhóc này từng chịu khổ gì không, thoạt nhìn giống như người từng trải qua đau khổ vậy. Tôi rất thích đôi mắt trống rỗng của cậu ấy.”

Lý Niệm tưởng vai diễn này sẽ thuộc về Bạch Dương.

Cho Chung Việt cũng không ngoài dự đoán. Lúc cậu không nói, Chung Việt nhìn giống như một con búp bê máy vậy, đẹp, nhưng vô hồn.

Nhất là mấy ngày tham gia casting.

“Tuy là nói thế, trạng thái tâm lý của cậu nhóc có vẻ không được tốt lắm. Nhưng Lý tổng, tôi muốn cậu duy trì loại cảm xúc này của cậu ấy.”

Tang Viện Triều rất đắc ý, có diễn viên phù hợp, lại thêm một nhân vật thú vị vào kịch bản, tâm trạng ông rất tốt, thuận miệng chỉ bảo Lý Niệm.

“Cảm xúc ấy rất phù hợp với Trương Tiểu Binh. Có điều quay phim xong thì cậu phải khuyên nhủ nhiều vào, thanh niên trai tráng không nên trầm lặng như vậy.”

Tang Viện Triều ở đầu kia điện thoại có lẽ đang cười như nở hoa.

Lý Niệm chỉ cười xòa, dạ, dạ, vâng, vâng, cảm ơn đạo diễn Tang.

Bây giờ An Long đã ổn rồi, nhưng anh không biết phải ăn nói thế nào với Kim Thế An. Bạch Dương trượt casting, Chung Việt lại được chọn, thoạt nhìn có vẻ như anh đang mưu tính cái gì vậy.

Luận về công tội, anh có công giúp Kim Thế An chống đỡ được tình hình, nhưng lại không giành được cơ hội về cho Bạch Dương. Kim Thế An mất hứng là khó tránh khỏi, nhưng Kim Thế An chắc chắn vẫn dùng anh.

Anh cần tranh thủ hảo cảm của Kim Thế An, tránh cho hắn đi tìm cao nhân khác.

Lúc Bạch Dương nhìn thấy tin tức thì vẫn còn đang chụp ảnh. Cậu và Đồng Tân Lôi hợp tác chụp bìa tạp chí thời trang.

Thế mà Lý Kim được chọn thật.

Lý Niệm gọi điện thoại qua: “Tôi cam đoan với cậu, thật sự không phải do cậu diễn không tốt, chỉ là vai diễn không phù hợp thôi. Cậu không kém hơn Lý Kim chỗ nào hết.”
Cậu rút từng ngón tay ra khỏi lòng bàn tay của Thế An. Thế An nắm chặt như vậy, giống như hai bàn tay này vốn sinh ra cùng một chỗ, tách ra sẽ là máu chảy gân đứt.

Đào tim móc phổi đau đớn thế nào, bây giờ cậu đã hiểu được.

“Em cũng muốn không quan tâm chứ, nhưng hết cách rồi. Không có đạo diễn nào muốn dùng em, người ta còn mắng chửi anh, em chỉ gây phiền phức cho anh mà thôi. Chúng ta chia tay đi, chia tay đi…” Cậu rơi lệ ngẩng mặt lên, “Là do em không có tiền đồ, em không xứng.”

Khó khăn trước mắt bọn họ có quá nhiều, mà cậu chỉ luôn trông cậy vào Kim Thế An giải quyết vấn đề, cho tới bây giờ cậu đều bất lực không thể làm gì.

Một thứ tình cảm không công bằng thì không thể gọi là tình yêu. Cậu không thể làm gì cho Thế An, vậy thì chẳng còn lý do để tiếp tục yêu hắn.

Cậu có cha, Kim Thế An cũng có cha mẹ — Trước kia ở bên Lý Kim, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện cha mẹ, nhưng khi yêu đương với Kim Thế An, vấn đề này vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng cậu.

Gia nghiệp của Hải Long lớn như vậy, nếu bị mất đi vì cậu, Bạch Dương không thể gánh vác được.

Nếu người ta không nghĩ cho một tình yêu cả đời, sẽ không có những phiền não như vậy.

“Chia tay đi.” Bạch Dương nhẹ giọng nói.

Cậu mở cửa, đội mưa mà xuống xe.

Gió đêm thổi làn mưa tung bay, bay vào trong cửa xe, bay vào trong lồng ngực người đàn ông bị bỏ lại.

Thế An nghe từng lần cậu nói chia tay đi, chia tay đi — ba chữ nhẹ như lông hồng, đánh vào lòng hắn tạo ra vô số những lỗ hổng trống rỗng, trôi nổi lên rồi lại chìm xuống.

Bạch Dương đã đẩy hắn ra thế nào, xuống xe ra sao, hắn đều không rõ.

Từng giọt mưa tạt vào, tạt vào tầm mắt hiu quạnh, tạt vào cõi lòng, đau như dao cứa.

Bạch Dương rất muốn nói gì đó với Thế An, nhưng khi hai người chạm mắt nhau, rốt cuộc lại chẳng có gì để nói.

Hóa ra bọn họ chẳng còn lời nào để nói với nhau.

Thế An nhìn Bạch Dương chậm rãi lùi về phía sau, một bước, hai bước. Không đếm được có bao nhiêu tiếng mưa đang vang lên xung quanh bọn họ, tụa như mưa trên cả Nam Kinh đều tạnh rồi, chỉ còn một tấc vuông nơi đây của bọn họ là mưa trút không ngừng.

Thế An không rơi nước mắt, hóa ra tận cùng đau đớn lại không thể rơi ra một giọt nước mắt nào.

Bóng dáng của Bạch Dương chầm chậm hòa vào màn đêm. Mưa càng lúc càng lớn, giống như thế giới này đang cố gắng hết sức để chôn vùi mối quan hệ của bọn họ.

Dưới màn mưa tầm tã, Thế An buồn bã nghĩ, rốt cuộc kiếp trước hắn đã tạo nên nghiệt tội lớn đến thế nào mà mỗi một người hắn yêu, đều sẽ đâm một nhát dao vào tim hắn.

– —————————

Ai ya ya ngược đến rồi, nhưng quả ngược này là cần thiết cho cả hai uwụ

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.